Mặc Nhiễm Kinh Niên

chương 28: hoa thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mỗi địa phương của các tông môn đều đặc sắc không giống người thường, trong trí nhớ Thư Lâu, Hỏa Tông có phong diệp hồng đầy khắp núi đồi, lúc gió thổi qua người đứng ở đỉnh núi nhìn, sẽ cảm nhận được một loại hình ảnh trùng kích tâm hồn () , này đại khái chính là phong cách Hỏa Tông, tráng lệ, hoa mỹ bình thường mà lại mang theo khí thế mãnh liệt như hỏa.

() cảm giác hư không trống rỗng đập vào tâm hồn => thư thả ,không phiền muộn

Hỏa Tông là tráng lệ sáng lạn, Phong Tông lại chính là vân đạm phong khinh bình thường tĩnh mĩ giống như người tu đạo , tùy ý có thể thấy được thúy trúc tế liễu, trên sơn thủy uốn lượn trường lưu(sông nước trãi dài), dưới bóng cây , bàn đá bên cạnh sẽ có người đối với bàn cờ nhíu mày.

Hỏa Tông giống tiên cung cao cao tại thượng uy nghiêm vô cùng, Phong Tông giống như cao nhân ẩn cư thế ngoại thâm lâm (rừng sâu) , về phần Mộc Tông mọi người nên nghĩ tới chốn đào nguyên đi.

Leo lên núi cao mới biết được, Mộc Tông cũng không phải thành lập trên đỉnh quần sơn (giống như ‘quần đảo’ vậy) mà là quần sơn bao quanh sơn cốc bên trong.

Tiến vào sơn cốc là nước sông róc rách thấp tới đầu gối, trên nước phiêu sái (trôi lượn lờ) phiến phiến cánh hoa đào hồng phấn, khi ngươi ngẩng đầu sẽ bị cảnh đẹp trước mắt sở kinh , đào hoa thụ kia không biết đã sinh trưởng trên thế gian bao nhiêu năm, có phải hay không đã muốn thành yêu, một gốc cây đầy những cành cứng cáp uốn éo vươn dài , nước sông lan tràn đến nửa thân của nó , cành lá tán ra dừng trên mặt nước trong suốt như gương.

Thế ngoại đào nguyên, cũng bất quá như thế đi.

Tiến vào sau nghe Tiểu Thanh nói, vài ngày nữa tuy rằng sẽ mở sơn môn, nhưng ngoại nhân chưa trở thành đệ tử Mộc Tông thì không được vào cốc này, mà nơi này mới là địa phương chân chính môn nhân Mộc Tông sinh hoạt.

Lại hướng bên trong đi xuyên qua hành lang các kiến trúc lầu cao mang hương vị vùng sông nước, là có thể nhìn thấy một pho tượng điêu khắc nữ tử cự đại đứng lặng trong thác nước tại phía trên vách núi, trong tay cầm một cành hoa đào, ánh mắt dường như nhu hòa mà bi liên ( cùng cảm giác đau buồn) quan sát chúng sinh, mỹ mạo mặc dù không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng có hương vị độc đáo của riêng mình, khiến người liếc mắt một cái liền nhớ kỹ.

“Đẹp quá a.” Niệm Hà bên cạnh nhất thời ngây người

Lục Thanh Phong nói:“Đây là người sáng lập Mộc Tông, cũng là dấu vết Hoa Thần tại thế gian lưu lại.”

Chợt vừa thấy Hoa Thần trong tay cầm một cành hoa đào kia, Thư Lâu đột nhiên trong lòng giật mình, giống như một viên thạch tử (đá nhỏ) đột nhiên rơi vào mặt hồ đêm tĩnh lặng , nhất thời tạo nên gợn sóng khôn cùng, gợn sóng này tuy nhỏ, lại xa xăm như vậy.

Hắn đối bức điêu khắc này tựa hồ không có đồng cảm giác như vậy, nhưng cảm giác này giống như một tầng sa (vải mỏng) mông lung, như lọt vào trong sương mù sờ không rõ ràng.

“Hì hì, ngay cả Thư đại ca đều xem đến ngốc, đây chính là Hoa Thần phù hộ thế nhân, Thư đại ca còn không mau hoàn hồn.” Niệm Hà thấy Thư Lâu nhìn chằm chằm vào tố tượng (bức tượng) Hoa Thần, nên nghĩ Thư Lâu cũng như bọn họ bị tố tượng tráng lệ như thế làm cho kinh hãi .

Bất quá bị Niệm Hà gọi như vậy, Thư Lâu ngược lại lập tức hoàn hồn , hơi có chút ngượng ngùng cười cười:“Hoa Thần tố tượng nhìn về nơi xa giống như cùng thiên tướng tiếp, tương giao, không hổ là dấu vết Thiên Thần lưu lại thế gian.”

Vẫn không dừng lại ở đây lâu lắm, Lục Thanh Phong rất nhanh liền dẫn Thư Lâu bọn họ tiếp tục đi trước, chỉ là tố tượng kia quá mức khổng lồ, mặc kệ đi đến nơi nào ngẩng đầu đều có thể thấy.

Thư Lâu đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước Mặc Phong Hoa từng nói cho hắn một cố sự, một cố sự về “Thất Dạ”.

Thiên hạ này có thất thần, Thất Dạ tính một, Hoa Thần có phải hay không cũng coi như một?

Vị thần đứng lặng phía trên thác nước quan sát chúng sinh, Mộc Tông tận sức trị liệu bệnh tật cho dân chúng thế gian, không biết như thế nào , Thư Lâu luôn cảm giác trong lòng có chút cảm khái.

Dùng pháp thuật khiến hoa cỏ luôn tươi nở có phải hay không đã vi phạm quy luật tự nhiên?

Tố tượng Hoa Thần này to lớn cự đại như thế, mặc kệ tại địa phương nào trong Mộc Tông đều có thể nhìn thấy, cũng có nghĩa tố tượng Hoa Thần cũng có thể nhìn thấy mỗi một góc của Mộc Tông, điều này làm cho Thư Lâu cũng không thực thoải mái, giống như bị người thời khắc giám thị.

Nhưng đối với thần mà nói, một vị thần cao cao tại thượng cũng sẽ quan sát nhân loại bọn họ như con kiến nhỏ bé đi, nếu đều là con kiến , cũng không nhất định là có thể xem vào trong mắt.

Thần? Thư Lâu âm thầm lắc lắc đầu, hắn từ trước đến nay đều chỉ tin chính mình, nhưng tôn trọng người tín ngưỡng khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chương

Truyện Chữ Hay