Mặc Nhận

chương 76: ngoại truyện: if (05)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Ngôn hộc máu quá đúng lúc, khiến tất cả đều sợ cứng người, hốt hoảng kêu lên: “Điện chủ!”

Mặc Nhận như bị một roi quất thẳng vào hồn phách, thân thể vốn đang xụi lơ đột nhiên bật dậy, lồ ng ngực xương xẩu căng lên như một cánh cung tàn.

Y muốn đến đỡ lấy Sở Ngôn, muốn nhìn xem chủ thượng như thế nào, nhưng lực bất tòng tâm. Tấm thân rách nát của y không chịu nổi động tác đột ngột này, một trận đầu váng mắt hoa, nhịp tim đập dồn khiến y xây xẩm mặt mày.

Y không còn là thị vệ bất khả chiến bại, vĩnh viễn có thể bảo hộ chủ thượng.

Y là tội nhân đã bị phế tay chân, là nô bộc sống dở chết dở, chỉ nhúc nhích một chút đã lung lay chực đổ, trước mắt một mảnh tối đen.

Khác chăng, lần này y không ngã nhào xuống đất nữa.

Sở Ngôn ôm lấy Mặc Nhận gần như hôn mê, ánh mắt tán loạn, ghé môi vào tai Mặc Nhận, thanh âm phát run: “Không sao, không sao… Có thể chữa được, đều có thể chữa được. A Nhận ngoan, nói cho cô biết ngươi bị thương lúc nào, chúng ta từ từ chữa trị, được không?”

Nếu như… Nếu như chỉ mới bị thương, có lẽ còn trị được.

“Chủ thượng.”

Thu Cẩn cả người mềm nhũn, nàng vươn tay muốn kéo Sở Ngôn, nức nở nói: “Chủ thượng, ngài đừng như vậy, chủ thượng, tỉnh táo lại đi…”

Lâm Quân ngăn thị nữ lại. Đường chủ Dược đường sắc mặt lúc này cũng hết xanh lại trắng: “Thu Cẩn cô nương, Điện chủ thần trí không tỉnh táo, đừng kích động ngài.”

Mặc Nhận vẫn còn choáng, không nói được tiếng nào, chỉ dựa vào ngực Sở Ngôn th ở dốc. Sở Ngôn cẩn thận đỡ lấy cổ y, lại lẩm bẩm: “Cô nói Lâm Quân kê thuốc, A Nhận uống rồi sẽ không đau nữa, không khó chịu nữa… A Nhận, nói cho chủ thượng, là ai làm ngươi bị thương, chủ thượng báo thù cho A Nhận.”

Đầu lại một trận đau nhói lên, Sở Ngôn thất thần, ánh mắt trì trệ, có lẽ vì thân người nằm trong lòng hắn quá lạnh. Hắn thấy Mặc Nhận giống như đã biến thành một khối băng, càng ôm chặt, băng tan càng nhanh.

Hắn thoạt tiên là tức giận, mắng thị vệ không nghe lời; sau đó lại bối rối, lắp bắp nói y đừng đi, đừng đi, đừng đi.

Mặc Nhận sắc mặt trắng bệch, từ từ khép mắt, tan thành nước, tuột khỏi cánh tay cùng ngón tay hắn, trôi đi mất.

Sở Ngôn sụp đổ, muốn giữ lại, nhưng làm sao cũng không được. Nước đổ khó thu, hắn không cách nào giữ được sinh mạng đang tiêu tán đi của Mặc Nhận.

Không, sai rồi, sai rồi, Sở Ngôn hốt hoảng nghĩ thầm. Giống như có một chiếc rìu đang bổ từng nhát xuống đầu hắn, mỗi một cú đều làm văng ra những ký ức đẫm máu, văng tung tóe khắp nền nhà, rốt cuộc vấy bẩn dòng nước vừa tan.

Hắn đột nhiên nhớ đến cái lần đầu tiên hắn mang Mặc Nhận vào Hình đường. Hôm đó hắn đích thân mở miệng hạ lệnh, thị vệ trẻ tuổi đột nhiên ngẩng mặt lên, đáy mắt thoáng qua một tia thất thần như không dám tin, nhưng nháy mắt sau đã bình tĩnh cúi đầu nhận phạt.

Trong lòng hắn nhói lên một cái, khóe môi giật giật, đã muốn thu hồi mệnh lệnh.

Nhưng Bạch Hoa cứ mềm mại dán sát vào hắn, rót một chén rượu vào miệng hắn. Sau đó thêm một chén, lại thêm một chén.

Hắn uống rất nhiều, say cả đêm, ngày kế tiếp cũng chưa tỉnh táo lại, nghe Hình đường báo đã dụng hình xong, vậy là cứ thế bỏ qua.

Hắn từ đầu đến cuối không biết Mặc Nhận thương tích thế nào.

Cho đến tận lúc này, hắn cũng chẳng biết những năm qua… Mặc Nhận thương tích như thế nào.

Nhưng hắn chưa từng muốn Mặc Nhận chết, chưa từng muốn biến y thành phế nhân, chưa từng muốn… hủy hoại y.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ quét qua một trận gió khiến người ta ớn lạnh.

“Điện chủ, e rằng ngài đã quên.” Lâm Quân chậm chạp mở miệng, lựa lời một chút, “Gân mạch Mặc Nhận bị chặt đứt từ ba năm trước, khi… khi y phạm phải đại tội.”

Suy nghĩ hỗn loạn của Sở Ngôn bị một câu này chỉnh đốn, giây lát sau, đáy mắt hắn lại hiện lên vẻ mờ mịt cùng luống cuống.“Ba năm… trước?” Sở Ngôn lặp lại, “Ba năm trước? Khi y phạm đại tội? Y… y chẳng lẽ không phải bị thương ở Thiên Điện…”

Thu Cẩn cắn môi, tựa hồ đang cực lực kìm nén điều gì, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói: “Trước khi Mặc đại ca bị đày đến Thiên Điện, nô tỳ có đến gặp y một lần cuối, lúc đó… lúc đó y đã đi đứng khó khăn rồi.”

Thị nữ vốn luôn nhỏ nhẹ điềm tĩnh, lúc này trên mặt toàn là nước mắt, nỗi bi ai đè nén bấy lâu rốt cuộc cũng thoát khỏi kẽ răng: “Chủ thượng, là ngài hạ lệnh! Ngài đã quên rồi…”

Sắc mặt Sở Ngôn trắng bệch, cứng nhắc như một pho tượng.

Hầu kết hắn lên xuống mấy lần, Cửu Trọng Điện chủ nhìn chằm chằm thị nữ như thể vừa gặp quỷ. Hắn chỉ có thể phun ra ba chữ: “… Không phải cô.”

Không phải hắn hạ lệnh.

Thu Cẩn cùng Lâm Quân liếc nhìn nhau, Lâm Quân khẽ lắc đầu.

Sở Ngôn rốt cuộc tỉnh táo lại, đặt Mặc Nhận trở lại lên giường, bản thân hắn lại loạng choạng muốn bước ra chỗ gió tuyết đang thét gào ngoài điện.

“Ngươi nói bậy, cô chưa từng ra mệnh lệnh này.”

“Là ai, ai dám giả mạo mệnh lệnh của bổn Điện chủ…”

Thu Cẩn thất vọng rũ mắt, nàng đỡ lấy cánh tay Sở Ngôn: “Đã muộn lắm rồi, chủ thượng nên nghỉ ngơi.”

Sở Ngôn được Thu Cẩn đỡ mà lảo đảo lui một bước, sắc mặt tái mét mà nhìn sang thị nữ đang bình tĩnh.

Hắn lại nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Mặc Nhận nằm trên giường, nhẹ giọng biện bạch: “Không phải cô, A Nhận, cô chưa từng…”

“…” Mặc Nhận dùng sức nâng mí mắt, ánh mắt mất một lúc mới tụ lại, đặt trên gương mặt Sở Ngôn.

“A Nhận, ngươi… ngươi sao lại… sao lại nhìn cô như vậy?”

Sở Ngôn giống như dở khóc dở cười, sắc mắt tái nhợt, tóc dài tán loạn, cả người từng bước mà lùi về sau.

Hắn nhìn thị nữ, thì thào: “Thu Cẩn, đó không phải mệnh lệnh của cô… Không phải, không đúng, cô không biết.”

Mặc Nhận, Thu Cẩn.

À, còn có Ảnh Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt bi ai, Ảnh Lôi phẫn uất bỏ đi, Lâm Quân thường xuyên cáo ốm không lộ mặt, Thu Cẩn ngày càng trầm lặng ít nói…

Hóa ra là vậy, tất cả mọi người đều cho là hắn làm.

Không phải là hắn. Hắn làm sao có thể làm ra chuyện này, hắn trân trọng Mặc Nhận đến thế kia mà…

Trân trọng?

Trạng thái tinh thần của Điện chủ triệt để bất ổn, Lâm Quân vội nói: “Đúng vậy, Điện chủ chưa từng hạ lệnh… có lẽ Thu Cẩn cô nương nhớ nhầm. Điện chủ nên sớm nghỉ ngơi, ngày mai lại nói…”

“Nghỉ ngơi?” Giọng nói của Sở Ngôn run rẩy, “Cô nói, trong Cửu Trọng Điện có người giả mạo mệnh lệnh Điện chủ ——”

Năm xưa hắn thương Mặc Nhận đến thế, sao cuối cùng lại đi đến bước đường này?

Không nhớ nổi, hắn không biết… Đầu của hắn đau quá, đau quá.

“Vâng, chủ thượng nên nghỉ ngơi trước đi ạ.” Thị nữ khôi phục tâm tình, lau đi vệt nước mắt, âm giọng điềm đạm trở lại, “Thu Cẩn sẽ đi tra chuyện này.”

Lâm Quân cũng thấp giọng: “Ngài lại đau đầu à? Thu thị nữa, đốt chút hương đi.”

Sở Ngôn phất tay áo hất đổ lư hương xuống đất: “Cút!! Cút hết cho cô, các ngươi, các ngươi…”

Bọn họ căn bản không tin hắn. Bọn họ cảm thấy hắn điên rồi, bọn họ nhìn hắn như nhìn một kẻ điên!

Nhưng ——

Hắn chứng minh mình không điên bằng cách nào?

Sở Ngôn đột nhiên rùng mình, suy cho cùng, hắn làm sao chắc chắn đạo lệnh tàn nhẫn kia đúng là không phải do hắn hạ xuống?

Những năm gần đây đầu óc hắn càng lúc càng mơ hồ, rất hay quên, ngày đêm điên đảo. Có thể là hắn hạ lệnh khi hồ đồ, có thể hắn hạ lệnh xong lại hồ đồ, nếu thật sự như thế…

Bao nhiêu lời nói đều nghẹn trong cổ họng, Sở Ngôn rốt cuộc không biện bạch nổi một câu, cảm giác mệt mỏi dâng lên toàn thân. Hắn chán nản ngồi sụp trên mặt đất, tay chống đỡ huyệt thái dương.

“Chủ thượng.” Thu Cẩn lo lắng gọi.

Sở Ngôn thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Màn đêm chìm trong tuyết, khắp núi trắng xóa, như thể trận tuyết này sẽ rơi mãi không ngừng.

“Thôi, bỏ đi.” Sở Ngôn ngơ ngác lẩm bẩm, lòng đau như cắt, lại không nhỏ được một giọt nước mắt nào. “Thu Cẩn, đốt hương đi. Cô muốn ngủ.”

Hắn dừng một chút, thầm nghĩ Mặc Nhận hẳn sẽ sợ hãi, bèn xoay người vuốt tóc y một chút, “Không, cô sang trắc điện, ngươi cứ ở đây.”

Thu Cẩn lắp bắp kinh hãi: “Chủ thượng, trắc điện lâu rồi không dọn dẹp…”

Sở Ngôn lắc đầu, không nói nữa, lẩn thẩn bước ra ngoài.

……

Đợi đến khi Sở Ngôn rửa mặt thay quần áo xong, đêm đã gần tàn, ước chừng chỉ một canh giờ nữa là trời sáng.

Thu Cẩn thắp hương an thần xong liền bị Sở Ngôn đuổi đi. Điện chủ ôm chăn gối trên giường, ánh mắt trống rỗng, trằn trọc không ngủ được.

Hắn vẫn miên man suy nghĩ: Mệnh lệnh kia thật sự là do hắn hạ?

Hắn phế Mặc Nhận… lại đày y đến Thiên Điện, dùng thủ đoạn như vậy hòng dằn vặt y chết trong nhục nhã?

Mặc Nhận không nói tiếng nào, nhẫn nhịn suốt ba năm…

Y đã nghĩ gì?

Trong bóng đêm dày đặc, Sở Ngôn nghe thấy một âm thanh mỏng manh kỳ lạ, hồi lâu sau, hắn mới nhận ra hàm răng mình đang đánh lách cách vì run rẩy.

Hắn nằm trên chiếc giường lạnh lẽo ở trắc điện, thở ra khói trắng, nheo mắt giơ bàn tay tên trước mặt, phát hiện ra mười ngón tay cũng đang phát run.

Nỗi sợ hãi một lần nữa ập tới, Sở Ngôn đột nhiên ngồi dậy, hốt hoảng hít không khí. Không, không, đó không thể nào là mệnh lệnh của hắn, hắn không có, thật sự không có ——

Cốc, cốc, cốc.

Là tiếng gõ cửa.

Sở Ngôn bị dọa cho lăn xuống giường. Hắn như muốn chạy trốn thứ gì, lảo đảo ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, hắn suýt nữa thì bị dọa cho phát ngất.

Mặc Nhận chân trần áo đơn, thân người tiều tụy, tóc đen rối tung đang quỳ ở đó, lung lay chực đổ.

Y nhìn vào Sở Ngôn, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy: “… Điện chủ.”

“Ngươi,” Năm ngón tay Sở Ngôn cơ hồ bóp nát cánh cửa, hắn trừng mắt nhìn mắt cá chân trắng bệch của y, trong mắt giăng đầy tơ máu, “Ngươi có ý gì!?”

Trước kia hắn không biết thì thôi, hiện lại nhìn qua Mặc Nhận một cái, tim cũng bắt đầu rỉ máu không ngừng.

Trung Càn Điện từ chủ điện đến trắc điện cũng phải đi một đoạn, bên ngoài lạnh như vậy, người này là đi đến, hay là bò đến?

Nháy mắt tỉnh táo lại, hắn đã ôm Mặc Nhận đưa vào trong, tay run run quấn chiếc chăn bông của mình lên người y.

“Ngươi đừng lộn xộn,” Sở Ngôn thì thào, gần như sụp đổ, “Cô có lỗi với ngươi, đều do cô… Là cô không tốt… Ngươi muốn thế nào cứ nói, cứ nói…”

Mặc Nhận âm giọng yếu ớt: “Chủ thượng.”

Sở Ngôn: “Ngươi có chuyện muốn với cô à? Nói đi.”

Mặc Nhận nằm trong ngực hắn, hít thở nhẹ nhàng: “Hôm đó…”

Sở nói: “Ừ?”

“Hôm đó,” Mặc Nhận chậm rãi nói, “… chạng vạng tối, mặt trời đã xuống núi, có người mang Cửu Vân Ngọc Bài đến.”

Y dừng lại thở một chút, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Ngôn, nói tiếp: “Thuộc hạ khi đó tự biết mình tội nặng, lại mất máu nên không tỉnh táo, không nghi ngờ… để người đó tùy ý đoạn gân mạch.”

“Nhưng nếu không phải là lệnh của Điện chủ…”

“Còn ai nắm Cửu Vân Ngọc Bài trong tay?”

Sở Ngôn kinh ngạc mở to mắt. Hắn ôm thân thể lạnh như băng của Mặc Nhận, cả người như rơi vào cõi mộng.

Lúc bấy giờ, hắn mới ý thức được vì sao Mặc Nhận đêm hôm khuya khoắt tránh né người ngoài, lê thân thể yếu ớt của mình đến tìm hắn, nói mấy lời này.

Mặc Nhận hỏi: “Chủ thượng, người còn nhớ được chuyện gì?”

Chẳng khác nào, trong khi ai cũng xem hắn như một kẻ điên nói nhảm, người này vậy mà lại tin hắn.

——————————

Lời tác giả:

Rồi, tuyến If này chỉ đến đây thôi! Tôi đã viết xong tình tiết rồi, phần còn lại để mọi người tự do tưởng tượng, xem như một cái kết mở đi.

Mặc Nhận theo tôi một đoạn thời gian rất dài rồi*, cũng có chút không nỡ chia tay. Nhưng mà trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, vẫn phải nói một câu hẹn gặp lại. Cảm ơn mọi người đã bầu bạn với tôi lâu như vậy~

*Chỉ tính phần đăng tải chính thức này thôi thì tác giả bắt đầu đăng từ giữa năm 2019 đến đầu 2021 mới xong, Chốn xưa là giữa năm 2021, If là giữa năm 2022. Trong khoảng thời gian này thì cổ ra Vô Tuyệt và Tiên họa lâm đầu, đều tầm 200 chương, nên 1 câu chuyện có khoảng 70 chương mà kéo tận 3 năm là khá dài (với cổ) đó :))

Truyện Chữ Hay