Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 24: Vào Thủy Kính
Sở Ngôn nhớ đến chuyện năm xưa, không khỏi có chút hốt hoảng xuất thần. Giữa hắn và Mặc Nhận hóa ra cũng từng có một thời niên thiếu mở lòng và bảo hộ nhau như thế.
Có lẽ trí nhớ hắn thật sự quá tệ, sau khi Bạch Hoa xuất hiện, những ngày tháng tốt lành đó cứ dần dần phai nhạt trong tâm trí hắn.
Từ Phòng Xuyên đi phía trước đã dừng bước, Sở Ngôn ngẩng đầu, thấy bọn họ đã đến nơi.
Thủy Kính Lâu là tòa kiến trúc lớn nhất Trường Thanh Thành, ngói lưu ly, gỗ gụ chạm khắc, mái đấu củng, không giống một môn phái giang hồ mà có dáng dấp một tòa nhà tinh xảo. Phía trước có bốn hộ vệ, thấy Từ Phòng Xuyên đều khom lưng, ôm quyền hành lễ.
Từ Phòng Xuyên đáp lễ, ôn hòa nói: "Thỉnh thông báo cho Thủy Kính Lâu chủ, Cửu Trọng Điện Sở Điện chủ đến rồi."
Nói xong cũng không đợi hồi đáp, quay đầu lại nói: "Điện chủ, mời." Cứ thế dẫn cả bọn vào trong, hộ vệ cũng không ngăn cản.
Ảnh Vũ nhỏ giọng, hung hăng nói: "Điện chủ thấy không! Ngài xem, Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Kính Lâu là cùng một bọn!"
Sở Ngôn và Mặc Nhận tâm ý tương thông, trao đổi một ánh mắt, đều nghĩ đến lời đồn đại sư huynh Húc Dương Kiếm phái cùng Thủy Kính Lâu chủ quan hệ không bình thường, quả thật không có lửa làm sao có khói, hai người bọn họ tối thiểu cũng là bạn bè rất thân thiết.
Bốn người vào mấy bước đã có thị nữ đến đón, dẫn dường vào trong: "Thủy Kính Lâu chủ đã chờ chư vị trong nội điện, mời."
Bốn người theo thị nữ vào nội điện, thấy đã có một bóng hồng duyên dáng vận áo tím ngồi ngay ngắn trên ghế, tay nâng chén trà, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết. Tuy không nhìn rõ dung nhan, nhưng có thể cảm thấy khí chất phi phàm.
Đợi bọn họ tiến thêm vài bước, người nọ mới từ từ đứng dậy, xoay mặt sang. Nhóm ba người Sở Ngôn không khỏi lắp bắp kinh hãi trong lòng.
—— Đúng là tuyệt sắc giai nhân!
"Thủy Kính Lâu Thủy Miểu Nhi, đợi Sở Điện chủ đã lâu."
Thủy Kính Lâu chủ mặt mày như họa, dáng người lả lướt duyên dáng, thật sự là mỹ nữ khuynh nước khuynh thành. Nàng hướng về phía Sở Ngôn nhẹ nhàng hành lễ, cười nói: "Tiểu nữ không nghênh đón từ xa, vạn mong thứ tội."
"Thủy Kính Lâu chủ, ngưỡng mộ đã lâu." Sở Ngôn gật đầu đáp lễ. Kỳ thực hắn không ngờ Thủy Kính Lâu chủ thần bí, quanh năm không gặp người ngoài lại là một cô gái xinh đẹp nhường này.
Chẳng qua... thế lực giang hồ ở Trường Thanh Thành hỗn tạp, một cô gái mảnh mai nhỏ bé như vậy đứng đầu một phe, nghĩ thế nào cũng không thể xem nhẹ.
Sở Ngôn vẫn còn treo trong lòng chuyện Ảnh Phong bị giam ở đây, trầm giọng nói: "Cô đã tự mình đến, đủ chứng minh thành ý, thỉnh Thủy Kính Lâu chủ trả người của Cửu Trọng Điện lại cho cô."
Thủy Miểu Nhi che miệng cười, mắt đào hoa gợn sóng nước mùa thu, nhất thời như hồ ly dụ hoặc vô song: "Sở Điện chủ đừng nóng nảy, trước hết cùng tiểu nữ uống một chén trà, nghỉ ngơi một chút, rồi lại nói chuyện cũng chưa muộn."
Nàng tiến lên một bước, ngón tay mềm mại vươn ra từ tay áo, vuốt lên cánh tay Sở Ngôn, trong hơi thở còn có hương lan thoang thoảng: "Tiểu nữ đã ngưỡng mộ Sở Điện chủ nhiều năm..."
Sở Ngôn xanh mặt, chân mày nhảy dựng lên, khó khăn áp chế bản thân mình không vung một chưởng đánh bay.—— Đây là đòi mạng. Kiếp trước đã có một yêu nghiệt Bạch Hoa, bóng ma tâm lý còn đó, hiện tại hắn thấy mỹ nhân khoe sắc chỉ cảm thấy buồn nôn!
Nhưng không đợi Sở Ngôn ra tay, sau lưng chợt nghe có tiếng động, sau đó là một tiếng kinh hô. Mặc Nhận đã vọt ra ngoài mấy trượng, trường kiếm ma mị vững vàng gác lên cổ thị nữ vừa dẫn bọn họ vào, cứa ra một vệt máu.
Thị vệ áo đen lạnh lùng nói: "Thủy Kính Lâu chủ nếu có loại nhã hứng vừa thưởng trà vừa nhìn người nhà bị khống chế, Cửu Trọng Điện đương nhiên cũng có thể phụng bồi."
Thị nữ kia bị sát khí bức bách, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy. Người của Thủy Kính Lâu có mặt ở đây cũng đồng loạt thất sắc, Thủy Miểu Nhi "Ôi chao" một tiếng, giương mày liễu, ngón tay dừng lại ở không trung.
Sở Ngôn cười lớn, trên mặt không thèm che giấu vẻ đắc ý: "Ha ha ha, Thủy Lâu chủ, nàng muốn thế nào?"
"Mặc công tử bớt giận, bớt giận." Từ Phòng Xuyên vội tiến lên khuyên giải, "Miểu Nhi nghịch ngợm, lần đầu diện kiến Sở Điện chủ, vì tò mò nên mới bày ra trò đùa này, nàng cũng không phải là người lả lơi ph óng đãng*, vạn mong thứ lỗi."
*Raw là 杨花水性 (dương hoa thủy tính): hoa dương trôi theo dòng nước, ám chỉ người con gái lả lơi, hay thay đổi.
Thủy Miểu Nhi cũng thu hồi dáng vẻ tán tỉnh, mím môi cười, nhưng lần này chỉ nghiêm túc ôm quyền hành lễ: "Mới rồi là tiểu nữ thất lễ, Sở Điện chủ đừng trách."
Dừng một chút, nàng lại chớp mắt nói: "Miểu Nhi nghe nói Sở Điện chủ kim ốc tàng kiều, nuôi dưỡng một mỹ nhân tuyệt thế, đoán Sở Điện chủ cũng là một người yêu thích gió trăng, thâm tình lại phong lưu, lúc nãy mới không nhịn được mà thử một phen, không nghĩ tin tức của Thủy Kính Lâu cũng có lúc hoàn toàn không chính xác."
Nói xong, nàng lại cười đến rung động nhành hoa.
Việc Thủy Kính Lâu làm chính là mua bán tin tức, nơi nào có người, nơi đó đều có mạng lưới tình báo của Thủy Kinh Lâu, chuyện này trên giang hồ đều biết.
Sở Ngôn thấy vị nữ Lâu chủ này cười cợt vui đùa, thật ra cũng là người có cá tính. Hắn lắc đầu cười, nguôi giận nói: "A Nhận."
Mặc Nhận vô cảm thu kiếm, buông tiểu thị nữ đang run bần bật kia ra, di chuyển đến phía sau Sở Ngôn.
Sở Ngôn cảm thấy tâm tình càng tốt hơn.
Thủy Miểu Nhi mặt mày hơi giãn ra, nói: "Sở Điện chủ yên tâm, mấy ngày qua Thủy Kính Lâu không hề đụng đến một sợi tóc vị Phong hộ pháp của ngài. Thật không dám giấu giếm, tiểu nữ đã cho người đưa Phong hộ pháp ra, hẳn cũng sắp đến rồi."
Nàng phất tay áo một cái, nói với thị nữ: "Nào, còn không mau mời các vị khách quý an tọa, dâng trà."
Sở Ngôn cùng Từ Phòng Xuyên dẫn đầu vào trong, Ảnh Vũ và Mặc Nhận lại không động đậy.
Ảnh Vũ là chờ Điện chủ ngồi xuống rồi mới dám nhúc nhích. Còn Mặc Nhận, mặc kệ bình thường y được Sở Ngôn trọng dụng như thế nào, thân phận thị vệ vẫn luôn có giới hạn, thời điểm này là không thể ngồi.
Theo quy củ, y chỉ có thể đứng sau lưng chủ nhân.
Nhưng đó là quy củ của đời trước, hiện lại Sở Ngôn bất giác đã đặt Mặc Nhận trong lòng, không có chuyện cho y tuân theo những quy tắc cứng nhắc đó.
Người mà Sở Ngôn hắn muốn che chở, ai cũng không thể gây khó dễ. Sở Ngôn vững vàng duỗi tay, vô cùng tự nhiên mà kéo người đang trước sau như một tránh lui sau lưng mình đến, ấn xuống chỗ ngồi cạnh bên mình.
"Chủ thượng...!" Chuyện này không chỉ làm Mặc Nhận kinh hãi, mà ba người còn lại cũng ngạc nhiên.
Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Miểu Nhi chẳng qua là ngoài ý muốn mà trao đổi một ánh mắt, còn Ảnh Vũ thì thất kinh, trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài ——
Điện chủ đại nhân lúc nào cũng cực kỳ khắt khe với thị vệ tùy thân của mình, từ lúc nào đổi nết, chiếu cố đại ca đến mức này?
Mặc Nhận mới là kinh sợ cực điểm. Y trăm ngàn lần không dám ngồi ngang hàng với Sở Ngôn, nhưng y càng không thể làm trái ý chủ thượng trước mặt người khác, vậy nên chỉ có thể do dự mà nhỏ giọng hỏi: "Chủ thượng, này là?"
Sở Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an, nghiêng đầu sang: "Không cần nghĩ nhiều, cô bảo ngươi ngồi đâu, ngươi cứ ngồi vững ở đó là được."
Mặc Nhận nhìn bàn tay Sở Ngôn đang đặt trên tay mình, vẻ mặt có chút phức tạp, rốt cuộc vẫn lựa chọn im lặng.
Không bao lâu sau, một thanh niên anh tuấn điềm đạm được đệ tử Thủy Kính Lâu đưa đến, chính là Ảnh Phong, người đứng đầu trong tứ đại hộ pháp của Cửu Trọng Điện.
Ảnh Vũ gần như nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Ảnh Phong đại ca! Ngươi sao rồi, bọn họ có làm ngươi bị thương không ——"
"Vũ hộ pháp! Điện chủ trước mặt, không được thất thố."
Ảnh Phong lại lạnh lùng mắng hắn, quỳ một chân xuống trước mặt Sở Ngôn hành lễ, cắn răng nói: "Thuộc hạ bái kiến Điện chủ. Ảnh Phong võ nghệ không tinh, hành sự không thỏa đáng, phiền Điện chủ phải đích thân tới... Thuộc hạ tội đáng muôn chết!"
"Miễn lễ, đứng dậy đi." Sở Ngôn phất tay áo, một khí lực vô hình ập đến, nâng Ảnh Phong lên, "Cô không trách tội."
Ảnh Phong lập tức sửng sốt.
Điện chủ không trách...!?
Thân là Ảnh hộ pháp, hắn trưởng thành sớm, biết vị Điện chủ trẻ tuổi nhà mình tính khí ngạo mạn, thiên phú võ học xuất chúng, yêu cầu cực cao đối với bản thân mình, cũng rất nghiêm khắc với thuộc hạ.
Bị thế lực khác bắt giữ, Điện chủ phải tự mình xuống núi chùi đít, thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã... Vốn đã nghĩ không thể tránh khỏi bị phạt nặng.
Chỉ có Mặc Nhận là biết sự tình bên trong, gương mặt quanh năm luôn có sương tuyết bao phủ bất giác ấm áp lên một chút.
Bên kia, Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Miểu Nhi cũng liếc nhìn nhau. Thủy Miểu Nhi hơi chau mày, nói nhỏ với Từ Phòng Xuyên: "Này, Sở Điện chủ này không giống với những gì ta biết."
Nàng nói rồi lắc đầu, nhã nhặn tiến lên một bước, nhấc tay một cái: "Sở Điện chủ, người của ngài tiểu nữ đã trả lại, còn vật này, thỉnh Điện chủ thử nhìn qua."
Trên tay đệ tử Thủy Kính Lâu đi cùng Ảnh Phong trịnh trọng nâng một cái tráp, đưa đến trước mặt Sở Ngôn, cẩn thận mở ra.
Đó là một ngọc bài toàn thân đen nhánh, an tĩnh nằm trong tráp, bên trên vẫn còn dính vết máu rợn người.
—— Tín vật tối cao của Cửu Trọng Điện, Cửu Vân Ngọc Bài!
Thủy Miểu Nhi nhặt tấm ngọc bài lên, nghịch nó trong bàn tay mảnh khảnh, nói: "Sở Điện chủ, đại khái sự tình hẳn là Phong, Vũ hộ pháp đã báo cáo với ngài. Hiện tại thế lực giang hồ chưa tề tụ đông đủ, ở đây chỉ có mấy người chúng ta. Nếu Sở Điện chủ có gì muốn nói với tiểu nữ, Miểu Nhi sẽ chăm chú lắng nghe."
Sở Ngôn không đổi sắc mặt, giơ bàn tay lên, năm ngón tay hơi co lại, nội lực thâm hậu hóa thành một luồn lực hút, đoạt lấy miếng ngọc bài trong tay Thủy Miểu Nhi.
Ngọc bài màu đen vẽ nên một đường cong trên không trung, bay vào tay hắn. Thủy Miểu Nhi cho rằng hắn muốn xác định thật giả, cũng không cản lại, chỉ nhìn chằm chằm Sở Ngôn, chờ hắn mở miệng.
Một lúc lâu sau, Sở Ngôn lên tiếng, thẳng thắng thừa nhận: "Không sai, là Cửu Vân Ngọc Bài của Cửu Trọng Điện. Cô ở đây đa tạ Thủy Lâu chủ, đạo đức tốt, nhặt được của rơi trả về chính chủ."
Sau đó hắn đưa ngọc bài cho Mặc Nhận: "A Nhận, cầm."
"Vâng." Mặc Nhận vô cùng tự nhiên mà tiếp lấy, cất vào trong ngực.
Thủy Miểu Nhi nhìn bọn họ người tung kẻ hứng có chút sửng sốt, phản ứng tiếp theo là tức giận đập bàn: "Sở Điện chủ, đó là vật chứng quan trọng nhất trong vụ án mạng!"
Nàng mang tang vật ra truy vấn nghi phạm, nghi phạm khen ngược lại nàng, còn lấy luôn tang vật cất vào người —— loại người vô lại gì vậy!?
"Ôi, Thủy Lâu chủ đừng nóng vội," Sở Ngôn khoát tay. Hắn thật sự không nóng vội, tay nâng chén trà trước mặt nhấm một ngụm mới đưa mắt nhìn Thủy Miểu Nhi, cười nói, "Lâu chủ giữ thứ này chẳng qua là muốn điều tra thứ này của ai, làm sao rơi ở đằng đó, có quan hệ thế nào với hung thủ, đúng chứ?"
Thủy Miểu Nhi nói: "Đương nhiên!"
"Hiện tại cô có thể cho ngươi biết, ngọc bài này xác thực là tín vật của Cửu Trọng Điện, cô còn có thể cho ngươi biết tín vật này ở trong tay ai trước khi rơi ở đó; cô cũng có thể kết luận, kẻ này nhất định có liên quan mật thiết với vụ án, mà tận cùng của sự việc, phía bọn ta cũng đang truy tra."
"Ồ?" Thủy Miểu Nhi cùng Từ Phòng Xuyên đều sáng mắt lên. Từ Phòng Xuyên nghiêng người về phía trước, vội nói: "Sở Điện chủ nói vậy phải chăng là, không, nhất định là đã biết cái gì..."
Sở Ngôn lộ ra vẻ mặt thần bí, trong lời nói phảng phất có sát khí: "Mối hận của Cửu Trọng Điện đối với kẻ này không thua kém gì Thủy Kính Lâu; nước bẩn trên đầu Cửu Trọng Điện cũng không thua kém gì Húc Dương Kiếm phái."
"Nếu hai vị tin cô, vậy lập minh ước liên thủ, cô đương nhiên sẽ nói ra hết mọi việc. Nếu hai vị không tin, cô cũng không còn cách nào khác. Mấy lời này bằng hữu có thể nghe, địch thủ không thể nghe, mong hai vị hiểu cho."
Sở Ngôn nói xong, hiện trường nhất thời rơi vào im lặng.
Từ, Thủy hai người đều giật mình, không chỉ kinh ngạc, mà còn nghi hoặc. Bọn họ sứt đầu mẻ trán nhiều ngày qua, mà Sở Ngôn vừa gặp mặt đã có được tin tức về thân phận hung thủ, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại đến tay!
Kinh ngạc chính là, Cửu Trọng Điện trước nay vẫn luôn độc hành, vậy mà Điện chủ lại chủ động gợi ý liên thủ. Còn nghi hoặc, Thủy Miểu Nhi vốn luôn tin tưởng tuyệt đối mạng lưới tình báo của mình, vậy mà nàng chưa từng nghe qua Sở Ngôn đang truy đuổi kẻ thù nào.
Ngẫm lại, lần này hội kiến Sở Ngôn, hành vi, lời nói của vị điện chủ trẻ tuổi này rất khác với những gì nàng biết. Chẳng lẽ mạng lưới tình báo phía Cửu Trọng Điện đã bị bại lộ?
Nếu như vậy, người này có đáng tin hay không? Trong vụ án mạng này, Cửu Trọng Điện rốt cuộc có vai trò gì?
Từ Phòng Xuyên trộm quan sát ba người còn lại của Cửu Trọng Điện, chỉ thấy Ảnh Phong mặt trầm như nước, Mặc Nhận thờ ơ, chỉ có Ảnh Vũ đang cố gắng trấn định, nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt khiếp sợ và đầy nghi vấn.
Bấy giờ, Từ Phòng Xuyên cũng không phân định được lời Sở Ngôn nói là thật hay là giả.
——————————
Lời editor: Chương 24 tác giả chỉ thông báo về kịch truyền thanh nên tôi skip, từ chương này về sau đều đẩy lên 1 chương so với raw nhé.