Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 19: Nghỉ đêm
Vẻ mặt Sở Ngôn mang theo ý cười không chỉ khiến Mặc Nhận khó xử.
Hai người vốn trông như một đôi chủ tớ, lúc này vô tình lộ ra một chút thân mật, khiến nhóm đàn ông giang hồ thô thiển ở đó phá ra cười.
Tình cảnh này khiến mấy kẻ đang đề cao cảnh giác cũng nhẹ nhõm rời tay khỏi binh khí. Có kẻ ngả ngớn làm càn, còn huýt sáo một tiếng: "Ôi cha, ông đây còn tưởng nhân vật nào lợi hại, hóa ra chỉ là con thỏ nhỏ. Hê, mặt mày không tệ, có điều... biết dùng kiếm thật sao?"
"Ha ha ha ha." Trong sảnh đường bùng nổ một trận cười vang, cho rằng Mặc Nhận là luyến sủng. Sở Điện chủ đen mặt, sát khí trong mắt phượng đột nhiên bùng lên...
Mặc Nhận hốt hoảng kéo tay áo Điện chủ, thấp giọng khuyên can: "Chủ thượng, người đừng so đo với những kẻ tục tằn này."
"Ngươi câm miệng." Sở Ngôn tức tối chọt đũa gắp một món khác.
Đám người kia thấy bọn họ không cãi lại cũng không động thủ, chỉ ngồi một chỗ lôi lôi kéo kéo thành dáng vẻ tình chàng ý thiếp, lại cười thêm một tràng, cười xong rồi không ai để ý tới đôi chủ tớ này nữa, vừa uống rượu vừa tụm năm tụm ba mà nói chuyện đàm luận, nội dung đều xoay vụ án Thủy Kính Lâu.
Sở Ngôn và Mặc Nhận vừa ăn vừa nghe, tự chìm vào suy nghĩ của mình. Bọn họ cũng đã xác định đám người này thượng vàng hạ cám, đa số chẳng phải cao thủ, chỉ là thừa cơ hóng hớt hoặc tìm chút lợi ích. Chỗ như thế này hiển nhiên chẳng thu được tin tức gì cơ mật, chẳng qua là trong bữa cơm thì tiện tai nghe vài ba chuyện đồn đại linh tinh thôi, nói không chừng có thu hoạch bất ngờ. Nếu không phải tính đến chuyện này, ban nãy Sở Ngôn đã động thủ rồi.
Đương nhiên, đã là lời đồn đại linh tinh thì không thể tin hoàn toàn, cũng không thể quá mức xem trọng.
Ví dụ như, câu chuyện đã chuyển từ phỏng đoán hung thủ sát hại trưởng lão Thủy Kinh Lâu sang Thủy Kính Lâu chủ là một mỹ nữ dịu dàng tuyệt đẹp, chớp mắt đã thành đại sư huynh Húc Dương Kiếm phái cuồng nhiệt theo đuổi Thủy Kính Lâu chủ, rồi Húc Dương Kiếm phái xem chừng cũng bị cuốn vào vụ án đáng ngờ này, Sở Mặc hai người nghe đến say sưa. Kế tiếp, gã đàn ông lại nói đến chuyện Húc Dương Kiếm phái có ân oán với Cửu Trọng Điện, sau đó nữa...
Sau đó nữa lại dẫn lửa lên người Cửu Trọng Điện chủ đã nhiều năm không lộ diện.
"Ai, ngươi nói xem cái vị Cửu Trọng Điện chủ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết ấy rốt cuộc là dạng người nào? Giang hồ đồn đại đến ly kỳ, chẳng lẽ hắn thật sự ba đầu sáu tay?"
"Ta nghe nói, Cửu Trọng Điện chủ kia là hung thần ác sát, tàn nhẫn khát máu. Hắn ấy à, thích ăn tim gan trẻ con..."
Sở Điện chủ ngồi trong một góc, chén rượu đưa đến môi rồi, động tác đột nhiên cứng đờ. Mặc Nhận ngồi đối diện, sắc mặt đã trầm xuống.
"Không không không, người anh em, ta lại nghe nói Cửu Trọng Điện chủ là kẻ âm nhu, mấy năm trước vì luyện bộ võ công tối thượng đã cắt mất thứ kia của mình!"
"Khụ, khụ......"
Sở Ngôn xanh mặt, đặt chén rượu xuống "cạch" một tiếng, có chút bực bội mà ấn ấn ngực mình.
"Xì, các ngươi trật lất! Chuyện này ta biết!" Một gã đàn ông cường tráng với bộ râu ngắn vỗ ngực đứng dậy, rót một chén rượu đầy, đã say đến mặt mũi đỏ bừng, nương theo men rượu mà hô, "Cửu Trọng Điện chủ cũng chả phải kẻ tốt lành gì, ợ... Ta, ta nghe nói hắn là một lão già tóc bạc không đứng đắn, d@m đãng khốn nạn —— Hắn á, thích đong đưa với đám công tử đẹp đẽ, nhu nhược ngây thơ... Nghe nói trong điện hắn nuôi một nam nhân tuyệt sắc, so với mỹ nữ còn đẹp hơn ba phần..." "Cái gì cái gì?"
"Ô hô, thật không?"
Mấy bàn xung quanh đều ngạc nhiên, ồ lên bàn tán. Gã đàn ông râu ngắn kia uống hết chén rượu lớn, vỗ bàn một cái, càng nói càng hăng: "Sao hả, các ngươi không biết à? Ta còn nghe nói Cửu Trọng Điện chủ cướp bóc mỹ nhân tứ phương, giấu trong hậu viện của mình ngày đêm hưởng lạc, không thua gì hậu cung của đương kim hoàng thượng nhá!"
"Nghe nói mấy năm qua Điện chủ không lộ diện, nói không chừng là bị tửu sắc khoét rỗng rồi, không dám ra gặp ai..."
Gã ngửa cổ nói lớn, không ngờ lời còn chưa dứt, có tiếng xé gió vang lên, một thứ gì đó lấp lóe bay vụt qua trước mặt mọi người, nhưng không ai cản lại được!
"Á!!!"
Một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó là một tiếng la thảm thiết.
Bàn tay vừa mới vỗ bàn của gã đàn ông kia bị thứ ám khí sắt bén bay đến đóng chặt vào bàn! Mới rồi gã còn mặt mày hớn hở, lúc này ngũ quan dữ tợn, dồn lại cùng một chỗ. Tay trái theo bản năng muốn rút thứ "ám khí" kia ra, bấy giờ mới phát hiện đó căn bản chẳng phải thứ gì sắc bén, chỉ là một chiếc đũa tre của quán trọ mà thôi.
Nhưng một chiếc đũa tre này, gã đàn ông to lớn luôn tự hào về sức mạnh của mình lại không nhổ ra nổi. Dùng lực một chút, lại thấy chiếc đũa gãy ngang.
"Kẻ nào!" Nhóm người giang hồ đều biến sắc, đứng dậy rút binh khí, chĩa về hướng ám khi kia bay ra. Chưởng quầy cùng tiểu nhị bị dọa cho mềm nhũn, run rẩy không dám nói tiếng nào.
Trong góc, công tử đẹp đẽ vận y phục xanh đen cùng người hầu áo đen thờ ơ kia vẫn nhàn nhã ngồi đó.
Công tử kia ngửa đầu uống một ngụm rượu, lộ ra đường cổ duyên dáng. Người hầu áo đen lạnh lùng quét mắt một lượt tất cả mọi người, ánh nhìn lạnh lẽo tựa như lưỡi kiếm nhuốm máu đã xuất vỏ, khiến người ta kinh hãi không dám lại gần.
Ngón tay mảnh khảnh của y khẽ động, chiếc đũa còn sót lại xoay một vòng giữa những ngón tay, "phập" một tiếng cắm xuống mặt bàn.
... Người động thủ chính là Mặc Nhận.
Sở Ngôn thản nhiên nhấp một ngụm rượu, nghĩ thầm A Nhận đang che chở mình, nét cười đắc ý cứ thế lộ hết trên mặt, không cách nào giấu được.
Hắn xem đám người đang hầm hầm chĩa vũ khí về phía này như không khí, chỉ nghiêng người đến gần thị vệ nhà mình, cố ý thổi một hơi bên tai Mặc Nhận, nhỏ giọng nói: "Ôi, A Nhận, vừa rồi ai nói cô không cần so đo?"
Mặc Nhận im lặng: "..."
Chọc ghẹo thỏa thuê rồi, Sở Ngôn mới thẳng người đứng dậy, nhìn một vòng mớ binh khí lạnh lẽo kia, buông tay phóng chén rượu về bàn, cười lạnh: "Chư vị ngồi đi. Hôm nay chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng thôi. Sau này bước trên giang hồ, phải biết dùng lưỡi ít lại, dùng não nhiều hơn."
Lời này ngông cuồng đến cực điểm, một đám người hoặc là nín thở không nói nổi, hoặc trợn mắt tức giận, Sở Ngôn lại chẳng quan tâm, duỗi tay kéo Mặc Nhận, nói: "Đương nhiên, kẻ nào không phục cứ việc lấy mạng ra thử một lần." Dứt lời cất bước, vòng qua chưởng quầy và tiểu nhị đang sợ đến cứng người, đi lên trên lầu.
"Ngươi...!" Người trên giang hồ hầu hết đều mang tâm niệm nam tử trượng phu, thấy người anh em phe mình bị thương, còn bị coi khinh tới mức này, đã có người không nhịn được mà nhảy ra đối chiến. Nhưng gã còn chưa kịp nói gì, đột nhiên một người đàn ông trung niên mặc y phục vải lanh đứng ra quát lớn: "Đủ rồi! Ngồi xuống hết cho ta!"
Thanh âm kia hùng tráng như chuông gọi hồn, đám huynh đệ đang đỏ mắt nghiến răng kia cũng bị giọng nói đó làm trấn định lại. Người trung niên áo vải xoay người, hướng phía trên lầu ôm quyền, mặt đỏ gay mà nói: "Công tử, đám người chúng ta đều là kẻ th ô tục lỗ mãn, mới rồi đều là lời vô tâm, nếu có chỗ nào đắc tội, vạn lần xin công tử đừng trách!"
Sau một lúc, từ trên lầu truyền xuống một tiếng "Ờ", tựa gió thoảng mây bay.
Người trung niên áo vải bấy giờ mới thở phào một hơi, lau đi mồ hôi lạnh đã rịn ra đầy đầu.
Hắn là người thấy nhiều biết nhiều, hai người kia khí chất phi phàm, người hầu trẻ tuổi võ công thâm sâu đến mức không đo lường được, nếu đắc tội quý nhân, đám anh em xuất thân từ lùm cỏ này có khi chẳng đủ cho bọn họ trút giận.
Hắn lắc đầu, giúp cái gã xui xẻo kia rút chiếc đũa ra, trong lòng quyết định sáng sớm mai nên cùng mọi người rút lui. Vũng nước đục này không phải là chỗ bọn họ có thể béo cò...
......
Bên này, Sở Ngôn vào phòng, quay đầu thấy Mặc Nhận cũng im lặng đi theo vào, trở tay đóng cửa.
Sở Ngôn còn tưởng y có gì muốn nói, chẳng ngờ cửa vừa đóng lại, Mặc Nhận đã ngay ngắn quỳ xuống trên hai gối: "Thuộc hạ tự tiện hành sự, thỉnh chủ thượng trách phạt."
Sở Ngôn dở khóc dở cười: "Mau đứng lên, ngươi che chở cho ta, ta hài lòng còn không hết, phạt cái gì?"
Mặc Nhận vẫn bất động, đều đều nói: "Nếu chủ thượng muốn trừng phạt những kẻ đó, từ đầu đã cắt lưỡi bọn họ rồi, không đến lượt thuộc hạ động thủ."
Y vừa nói vừa mím môi, giống như có chút không cam tâm: "Là thuộc hạ tự tiện hành động, gây phiền phức cho chủ thượng... Mặc Nhận không dám làm càn nữa, cầu chủ thượng ban phạt."
Mặc Nhận nghiêm túc một hai đòi phạt như vậy, Sở Ngôn nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, đối với hắn không có khổ sở nào sánh được với âm giọng điềm nhiên tĩnh tại, không chút gợn sóng của người trước mặt.
Mặc Nhận kiên trì thỉnh phạt là bởi vì theo quy củ, chỉ cần lãnh xong hình phạt của chủ nhân, sai lầm xem như được bỏ qua.
Thị vệ theo thói quen mà cho rằng, chỉ cần y nhịn qua cơn đau, liền có thể tiếp tục đi theo bên cạnh chủ thượng của mình...
"Ôi... ngươi đó." Cuối cùng Sở Ngôn đành thở dài, "Ngươi không suy nghĩ linh tinh thì không chịu nổi à? Cô thích ngươi vì cô mà động thủ, thích nhìn ngươi ra tay, không được sao?"
"..." Tới lượt Mặc Nhận ngẩn người, nhất thời không đáp được. Thấy Sở Ngôn giơ tay muốn kéo mình liền vội vàng đứng dậy, có chút khó xử mà nhìn Sở Ngôn, trắc trở nói thành lời: "Chuyện đó... thuộc hạ, vẫn là làm chủ thượng... thất vọng rồi."
Lúc này y lại chuyển sang tự trách mình ban đầu do dự, bắt chủ thượng đợi lâu như vậy mới ra tay...
Mặc Nhận trở thành như thế này, mỗi ngày đều phải sống thật cẩn thận như đi trên băng mỏng là việc đã bị bức thành thói quen, không phải chuyện ngày một ngày hai là sửa được.
Sở Ngôn trong lòng hiểu rõ, lại không nghĩ ra được cách nào khuyên giải y, chỉ đành ôm y kéo vào lòng, thấp giọng nỉ non: "Không trách ngươi, dù có trách ai đi nữa thì cũng không trách người. A Nhận, đừng nghĩ nhiều, đừng sợ."
Mặc Nhận nương theo lực của Sở Ngôn, nghiêng đầu tự trên vai hắn. Tư thế này vốn có mấy phần ái muội, thế nhưng trong mắt y lại rất thông suốt rõ ràng: "Chủ thượng không cần trấn an thuộc hạ. Thuộc hạ vốn nên là lưỡi kiếm sắc bén của người, không sợ gì cả. Chỉ thẹn là hiện lại lưỡi kiếm đã cùn, e rằng không thể bảo hộ chủ thượng lâu dài."
"Nói bậy gì đó!"
Sở Ngôn đột nhiên nghiêm mặt, đưa tay nâng cằm thị vệ, chăm chú nhìn gương mặt xanh xao của y: "Lần trước đã nói không được nói những lời này, mới có mấy ngày đã quên?"
Mặc Nhận không nói gì, cụp mắt rũ mi, dưới ánh nến mờ ảo in xuống một cái bóng.
Dáng vẻ này của y khiến Sở Ngôn chợt bàng hoàng, trong cơn bàng hoàng, hắn lại mơ hồ cảm thấy thân người đơn bạc trong lòng mình tựa như một ảo ảnh mong manh, chạm vào liền vỡ tan.
Sở Ngôn siết chặt vòng tay, cảm thấy hơi lạnh, người này tại sao lúc nào cũng lạnh như vậy...
Mặc Nhận mơ hồ cảm nhận được sự bất an của Sở Ngôn: "Chủ thượng?"
Sở Ngôn không đáp, ánh mắt nghiêm nghị, đưa nội lực của mình vào thân thể y, kiên nhẫn vận lực truyền khắp kinh mạch, cho đến khi cảm giác được thuộc hạ của mình ấm lên mới hài lòng mà thả ra.
Thị vệ ngơ ngác nhìn hắn, được thương mà sợ, luống cuống tay chân.
Y lại ngập ngừng gọi: "Chủ thượng...?"
Y chẳng hiểu gì, lúc này mình cũng không bị thương, chủ thượng hao phí nội lực làm gì?
Sở Ngôn nói: "Tuy ngươi rời Ám đường từ nhỏ, nhưng căn cơ chiêu số vẫn là từ đó mà ra. Tâm pháp Ám đường âm hàn ngoan độc. Ta biết ngươi muốn bảo vệ ta, nhưng chuyện này không thể gấp gáp, ngươi tuyệt đối không được làm mình bị thương."
Mặc Nhận thoáng động lòng. Đời trước, y chết là một phế nhân, được sống lại vào thời điểm tuổi trẻ khỏe mạnh, lại bị vây giữa kẻ địch chưa rõ, trong lòng y không khỏi vội vã muốn lấy lại toàn bộ công phu của mình.
Chủ thượng đã nhìn ra, vậy nên khuyên y không nên nóng lòng... sao?
Mặc Nhận trong lòng ấm áp đến bỏng rát, vội gật đầu đáp ứng. Vậy là Sở Ngôn vận khí hướng vào ánh đèn, dẫn một cơn gió thổi tắt nến.
"Tốt. Ngày mai còn phải lên đường, mau ngủ đi."
"Vâng ạ."
Mặc Nhận gật đầu một cái, từ từ lui ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, y nghe được thanh âm của Sở Ngôn đuổi theo mình: "Nghe ta, chuyện gác đêm là của ám vệ, không cần ngươi nhọc lòng. Ngươi về phòng ngoan ngoãn đi ngủ cho ta, nếu không nghe lời... sau này bổn Điện chủ mỗi đêm đều sẽ nhìn ngươi ngủ."
Câu cuối cùng rõ ràng là đùa cợt, lại được ngụy trang bằng khí thế hung dữ đến ấu trĩ, cực kỳ giống rất nhiều năm về trước, lúc thiếu niên Điện chủ Sở Ngôn mới mười lăm, mười sáu tuổi.
"..." Mặc Nhận chớp mắt một cái, đêm khuya an bình, trong ngực y lại ấm áp vô cùng.