"Dao nhi, nàng nói mẹ nàng mất là vì ngã xuống vách núi vào năm trước sao?"
"Đúng vậy"
Âu Dương Vũ Mặc lúc này nhíu mày lại, hắn tiếp tục nghe Thiên Quân Dao nói.
"Nhưng thiếp vẫn không biết lý do vì sao mẹ lại đến một nơi nguy hiểm như vậy vào thời tiết xấu như thế"
"Cha không điều tra cái chết của của mẹ đến cùng.
Chỉ biết bà là bị trượt chân trong lúc hái thuốc mà mất mạng thôi..."
"Hái thuốc?" - Vũ Mặc bất ngờ: "Không phải mẹ nàng là...?
Vẫn luôn nghe nói mẹ đẻ của Thiên Quân Dao là một kỹ nữ được Thiên Hình cưới về làm trắc thiếp.
Cũng vì xuất thân như thế nên cả hai mẹ con nàng ấy luôn bị khuất phục ở Thiên Gia.
Cứ xem Thiên Quân Dao là bị Thiên Ngân Tuyết đồn thổi tiếng xấu, nhưng việc mẹ ruột của nàng là một kỹ nữ đã được chắc chắn.
Sao bây giờ lại bảo bà ấy vì hái thuốc mà bị trượt chân cơ chứ?
"Mẹ thiếp cũng rất giỏi về y thuật.
Ngày rảnh, bà thường hay cõng thiếp lên núi hái thuốc cơ đấy"
Nghe xong, Âu Dương Vũ Mặc liền những suy nghĩ khác trong đầu.
Hắn nhíu mày, hỏi lại một lần nữa:
"Ngoại tỷ...!tên họ là gì?"
"Tống Ninh Hinh, là tên của mẹ thiếp"
Tống Ninh Hinh? Cái tên này hình như trước đây hắn đã từng thấy qua ở đâu đó.
Âu Dương Vũ Mặc cau mày.
Trong đầu hắn bây giờ xuất hiện nhiều suy nghĩ khác nhau.
Cảm giác dường như những thứ này được gắn kết bởi một thứ gì đó.
Thiên Quân Dao không biết, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nhíu lại kia, nếp nhăn cũng hiện trên trán cả rồi.
Đưa tay lên, chạm vào ngay giữa hai hàng chân mày của hắn.
Vũ Mặc lúc này cơ mặt mới bỗng thả lỏng ra.
Hắn nhìn sang.
"Dao nhi?"
"Điện hạ đang suy nghĩ gì thế? Nếp nhăn...!hiện cả lên rồi này"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng kia của nàng, Vũ Mặc lúc này mới thở ra một tiếng, thả lỏng cơ thể ra.
Hắn hỏi:
"Thiên Gia không điều tra cái chết của mẹ nàng sao?"
Thiên Quân Dao gật đầu.
Đây chính là chuyện nàng cảm thấy uất ức nhất của mẹ nàng.
Dù có là trắc phi, nhưng sao lại bạc tình bạc nghĩa đến như thế cơ chứ?
Vũ Mặc ôm nàng vào lòng.
Những chuyện hắn nghĩ, có lẽ vẫn không nên nói cho nàng ấy biết thì hơn...!
Nhưng không ngờ vì lần vô tình này mà Thiên Quân Dao đã nghĩ đến ngay Thiên Ngân Tuyết.
Mấy ngày trước cô ta bị Âu Dương Vũ Mặc bắt nhốt lại trong Thiên Lao, tính ra thì hôm nay cũng là ngày được thả ra rồi.
Thiên Quân Dao một mình đi đến trước Thiên Lao.
Một là muốn biết Thiên Ngân Tuyết mấy ngày qua có ổn hay không, trong chuyện này nàng tự trách mình cũng có một phần lỗi.
Hai là muốn đợi cô ấy ra để hỏi chuyện về mẹ của mình.
Thiên Ngân Tuyết ngày trước là kẻ đầu sỏ lôi kéo mọi người trong phủ xua đuổi, xa lánh mẹ con nàng.
Tầm tuổi đó, Thiên Ngân Tuyết chắc chắn cũng biết được một chút ít gì đó về cái chết của thứ mẫu của mình rồi.
Đúng giờ, lính canh cho phép Thiên Ngân Tuyết được bước ra ngoài.
Thiên Ngân Tuyết ngày trước vốn xinh đẹp, tướng mạo cũng ưa nhìn, đoan trang.
Nay bị nhốt trong ngục lao tăm tối chỉ được uống không được ăn khiến cô ta xanh xao thấy rõ.
Hốc mắt sâu, đen, có lẽ là đã mất ngủ và chịu mệt mỏi trong nhiều giờ.
Y phục cũng không được thay, đại tiểu thư của Thiên Gia bây giờ bốc ra một mùi cơ thể khó chịu.
Xem ra đối với Thiên Ngân Tuyết, chỉ phạt nhẹ nhàng như thế thôi cũng đủ để cô ta khuất phục rồi..