Nàng căng thẳng không trả lời.
Nhìn thấy tên lính này cứ luôn cúi gầm mặt xuống đất, còn kéo mũ xuống khá thấp, tất nhiên không thể không nghi ngờ rồi.
Hai tên lính canh sắc mặt liền biến đổi, thanh kiếm trong tay như vào tư thế thủ sẵn, chỉ cần nàng có động thái, giết không tha.
Bỗng dưng một trong hai nhìn thấy thẻ bài đeo ngang hông, một chữ "nhị" đập thẳng vào mắt.
Hắn liền đưa tay ra ra hiệu cho tên kia hiểu, lùi về sau tầm hai bước, thái độ cũng thay đổi hẳn.
"Là Tiểu Qui sao? Không nói không rằng vậy, bị ốm rồi sao? Tướng lĩnh bảo ngươi mang cơm đến cho hắn ta sao?"
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng xem ra bọn chúng đã buông lơi cảnh giác rồi, nàng gật đầu liên tục, kèm theo ho vài tiếng "khục khục".
"Ngày mai ra trận, là trợ tá của tướng lĩnh mà lại ốm thế kia à? Thôi, mau vào đi"
Không ngờ tên lính nhỏ con này lại là trợ tá của Cố Lâm Vỹ, thảo nào lúc đấy hắn lại cảnh giác, muốn kiểm tra Cố Lâm Vỹ đã ngủ thật hay chưa.
Không ngờ lại may mắn, thuận lợi cướp được y phục của tên trợ tá Tiểu Qui này, là trời giúp ta sao?
Bước vào bên trong, không một tiếng than khóc hay tiếng hành hạ tra trấn như nàng từng nghĩ.
Bên ngoài ngoại trừ hai tên lính canh lúc nãy kia còn kha khá những tên khác tuần bên ngoài.
Một đường đi thẳng kéo dài từ cửa vào đến cuối cùng, hai bên cũng chỉ có vài ngọn nến lập lòe mờ mờ, buổi tối đi vào đây cũng thật khó nhìn rõ được mọi thứ.
"Tiểu Qui" được một tên lính khác dẫn đường, vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Các ngục ở dãy đầu đều bị bỏ trống, không hề có một phạm nhân hay một người nào của Nam Quốc.
Nàng lấy làm lạ, chả phải Cố Lâm Vỹ đã bắt hết tất cả rồi sao?
Đi một lúc thì cũng đã thấy được ngọn nến ngay sát góc tường của ngục giam cuối cùng.
Xem ra bức tường này chính là mốc kết thúc rồi.
"Lại đến rồi?"
Một tiếng nói từ trong góc khuất tối của buồng ngục bên trái cất lên.
Giọng nói này, hơi thở này, Thiên Quân Dao làm sao có thể nhầm lẫn được? Nàng không khỏi kiềm chế mà ngẩng mặt quay sang hướng nơi tiếng nói ấy phát lên.
Một dáng người cao, mái tóc dài được thả xuống, bước từ góc tối bước ra nơi có ánh đèn của ngọn nến yếu ớt chiếu đến.
Ánh sáng lập lòe không rõ, bóng người bay vập vờn trên bức tường.
Trên khuôn mặt có đến ba bốn vết thương, nhưng không điều gì có thể làm nhòe đi sư sắc sảo trên khuôn mặt ấy.
Phong thái không hề thay đổi, dù có là đứng nhìn từ xa, hay trong bóng tối đi nữa, Thiên Quân Dao cũng sẽ chẳng thể nhầm lẫn được người ấy, Âu Dương Vũ Mặc.
"Ta còn đang đợi các ngươi đấy, tướng lĩnh của các ngươi không đến sao?"
Rõ ràng là đứng ngay trong vòng vây của địch, bên cạnh không hề có một người thân cận nào.
Vậy mà thái độ của Âu Dương Vũ Măc đối với bọn người Bắc Quốc vẫn ngang tàng như thế, khiêu khích như thế.
Nhưng tên lính dẫn đường kia lại không hề có động thái gì với thái độ đó của hắn, ngược lại còn ra hiệu cho "Tiểu Qui" đưa cơm cho hắn đi.
Cũng đã đến được đây rồi, vậy mà bây giờ nàng lại sợ rằng chỉ là một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến tên lính này nghi ngờ, mọi công sức xem như đổ bỏ.
Nàng chầm chậm bước chân về phía của Âu Dương Vũ Mặc.
Cả hai đứng đối diên nhau qua khung gỗ buồng ngục.
"Người của Cố Lâm Vỹ lại yếu đuối như thế này sao?".