Một lát sau lại có hai tên lính khác đi vào, kẹp giữa là hình dáng của một nữ nhân.
Nữ nhân này trên người khoác một bộ y phục lạ mắt, xem ra không phải là người của Bắc Quốc.
"Đây là quà mừng của Cố Lạc Miên"? - Cố Lâm Vỹ nghi ngờ hỏi.
"Tướng lĩnh, là cô ấy trên người có mang theo tín vật của Cố Công chúa"
Nói rồi, tên lính nhỏ thó kia bước lên, hai tay đưa ra một chiếc trâm cài vàng sắc sảo cho Cố Lâm Vỹ xem.
Cố Lâm Vỹ nhìn chiếc trâm cài đính hoa văn hoàng tộc của Cố Gia, liền biết đây chính là của hồi môn của Cố Lạc Miên trước khi nàng ta đến Nam Quốc hòa thân gả cho đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc.
Hắn nhếch mép một cái đầy khinh bỉ, cầm lấy chiếc trâm cài kia, đứng lên, bước dần về phía của nữ nhân đó.
"Là của hồi môn của Cố Lạc Miên khi được gả vào Mặc Vương phủ của Nam Quốc.
Cái tên Mặc Vương Âu Dương Vũ Mặc bây giờ cơ hội đến cả bộ xương trở về Nam Quốc còn chẳng có.
Cố Lạc Miên muội muội có lẽ cũng không nhất thiết phải cần thứ này nữa rồi"
Chỉ với lực của một bàn tay, hắn đã bẻ gãy chiếc trâm cài kia ra làm đôi, thẳng tay vứt nó xuống đất.
Tay kia của hắn thuần thục liền ôm lấy vòng eo trắng nõn nà kia của mỹ nhân vào lòng.
Nâng cằm của nàng ta lên, tự tin nói:
"Xem ra Cố Lạc Miên muội muội chính là đang thúc giục bản tướng rồi"
Hắn quay đầu lại, một tay giơ cao, nói thật lớn:.
truyện tiên hiệp hay
"Các huynh đệ, đêm nay chúng ta ăn chơi cho thật đã.
Giờ Ngọ ngày mai Bắc Quốc chúng ta tiến quân, Nam Quốc, nhất định sẽ trở thành thuộc địa của chúng ta"
Nhiều tiếng hò reo hùa theo lệnh của Cố Lâm Vỹ.
Bọn chúng hừng hực khí thế, đến cả tướng lĩnh bách chiến bách thắng Âu Dương Vũ Mặc cũng bại dưới tay Cố Lâm Vỹ, hà cớ gì còn phải run sợ.
Ngày Bắc Quốc hùng mạnh, xem ra không còn xa nữa rồi.
Cố Lâm Vỹ một tay cầm bầu rượu, một tay ôm mỹ nhân.
Bộ y phục trên người nữ nhân kia thật phù hợp với "khẩu vị" của hắn.
Không chỉ hở phần eo, phía trên ngực cũng lộ ra phần xương quai xanh "ngon miệng".
Nếu không phải kiềm chế vì còn có các huynh đệ khác ở đây, e là Cố Lâm Vỹ đã ăn tươi nuốt sống "món mồi này rồi".
Không biết đã mấy canh giờ trôi qua, tiếng ồn ào khi nãy cũng đã biến mất.
Cố Lâm Vỹ mặt mày đỏ hoe, mắt mở ti hí không tỉnh táo hai tay vẫn ôm lấy mỹ nhân.
"Mỹ nhân, không phải đã đến lúc, nàng, nàng làm nhiệm vụ rồi sao?"
"Nhiệm vụ?"
Nghe thấy giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng kia của nàng ta, Cố Lâm Vỹ liền hừng hực trong người.
Không hiểu từ đâu hắn vẫn còn sức, bế bổng cả nữ nhân này trên vai.
Hai chân loạng choạng tiến về phía phòng nghỉ.
Tên lính nhỏ con lúc nãy không uống rượu, sợ rằng tướng lĩnh đi đứng không cẩn thận, liền đi ngay phía sau theo hắn.
"Ah này, cái đó, cứ để ta, ta chăm sóc ngài ấy lại được rồi"
Nữ nhân đang bị vác ngang trên vai của Cố Lâm Vỹ nói với tên lính kia.
Cố Lâm Vỹ háo sắc tất nhiên cũng chiều theo ý nàng ta mà lệnh cho tất cả lính canh lui ra ngoài hết.
Bản thân hai chân bước nhanh về phía phòng nghỉ.
Hắn quăng nàng ta xuống giường, hai tay cởi dần y phục trên người ra, ánh mắt không rời khỏi mỹ nữ.
Mặc dù nàng ta đeo một chiếc mạng che mặt, nhưng nhìn qua cũng đủ biết "món mồi" này hợp khẩu vị đến như nào..