Lần trước, Âu Dương Vũ Dịch cùng Âu Dương Vũ Mặc xuất cung hai ngày.
Vũ Mặc nói chính là muốn điều tra về mẹ ruột của Thiên Quân Dao và Tống Ninh Hinh.
Nhưng sau khi tìm được manh mối ở thanh lâu năm xưa Tống Ninh Hinh làm, Vũ Mặc bước ra với gương mặt đờ đẫn, bước chân vô tri vô giác.
Cứ như hắn đã biết được một chuyện gì đó nằm ngoài dự đoán...!
Trở về hoàng cung, Vũ Mặc luôn miệng không muốn Thiên Quân Dao đến Phật Tâm Cung gặp Thanh Nhan Hoàng Thái hậu.
Ngày đó cũng chính là ngày hắn quỳ dưới mưa suốt mấy canh giờ chỉ muốn nàng bước ra khỏi nơi đó...!
Bây giờ chính miệng Thiên Hình lại nói Thiên Quân Dao là con riêng của Tống Ninh Hinh, thị nữ mà Thái hậu từng bán vào thanh lâu.
Vũ Dịch như ngờ ngợ đoán ra chuyện gì đó.
"Tống Ninh Hinh nàng ấy, dù đã là thiếp của thần, nhưng trong tim, vẫn chỉ luôn nghĩ đến một người"
"Người mà thần cả đời này phải ghen tỵ...!A Triết"
?!
A Triết?!
Đây chẳng phải là hiệu mà Tiên Đế đặt cho An Vương sao?
An Vương nhận Vũ Mặc làm đệ tử, còn đích thân đặt hiệu thư phòng cho hắn là Triết.
Vậy không lẽ...?!
"Thừa tướng, người chắc người đó là A Triết chứ?"
Vũ Dịch đứng dậy, hỏi lại Thiên Hình một lần nữa.
"Thần không nhầm đâu, nàng ấy luôn gọi kẻ đó là A Triết A Triết..."
Thiên Hình cũng không biết vì sao Vũ Dịch lại kích động như thế.
Chỉ thấy vừa nhận được câu trả lời, sắc mặt liền căng thẳng lập tức quay lưng rời đi.
Thiên Quân Dao là con gái của Tống Ninh Hinh và hoàng thúc Âu Dương Vệ, chả phải hai người bọn họ là huynh muội, không thể cưới được sao?
Vũ Dịch chống hai tay lên bàn, giữ bình tĩnh lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, thở nhẹ ra.
Bây giờ chuyện trước mắt chính là sự đe dọa từ Bắc Triều.
Đại ca ở kinh thành chắc chắn cũng đã nghĩ đến việc này rồi.
Huynh ấy thông minh như thế, sẽ giải quyết được ngay thôi...!
Tự dặn lòng là thế, nhưng hình ảnh hai người bọn họ lại hiện lên trong đầu Vũ Dịch.
Một người hắn sùng bái, một người hắn mến, cả hai đều là người thân, người quan trọng nhất đối với Vũ Dịch.
Bọn họ bên nhau hạnh phúc như thế, bình yên như thế, bây giờ chỉ vì một sự thật vốn được giấu kín mà không thể đi chung một con đường nữa...!
"Đại ca, huynh sẽ làm gì đây...?"
Tình hình ở hoàng cung cũng căng thẳng chả kém.
Càn Long Cung, Phật Tâm Cung hơn mươi người đã là thái y ở đấy rồi.
Thiên Quân Dao sau khi từ Phật Tâm Cung ra đã vội vàng đến ngay Càn Long Cung.
Thanh Lam có thể nhẫn nhịn chuyện của Thái hậu, nhưng long thể của Hoàng thượng chính là quan trọng nhất của đất nước.
Bà ta sao có thể chấp nhận để Từ Lan tiếp tục làm càng được.
Người của Cảnh Lam Cung ra sức ngăn cản, nhất quyết không để Thiên Quân Dao được bước vào trong một bước.
Thanh Lam: "Hoàng hậu nương nương, ta thấy tỷ đã đi quá phận mình rồi đấy"
"Quá phận? Bản cung là Hoàng hậu, là đứng đầu hậu cung Hoàng đế.
Như thế nào mà một Quý phi như muội lại có thể nói là bản cung quá phận?"
"Phượng ấn nằm trong tay ta.
Kẻ nào dám kháng lại?"
Liễu ma ma giơ một tấm lệnh bài lên.
Bên trên chỉ có một chữ "Từ".
"Lệnh bài đại diện cho Từ Quốc công, Hoàng hậu nương nương thay mặt, Thanh Quý phi còn muốn ngăn cản?"
Từ Quốc công là người đứng đầu các quần thần, ngang vai ngang vế với chức vị Thừa tướng
Thiên Gia thất tín, Từ Gia lại càng được coi trọng.
Thanh Lam mất cha từ nhỏ, phải lấy tên theo họ mẹ.
Tính gia Thanh Gia chỉ là nhà bên ngoại của bà ta.
Đối với lệnh bài của Từ Gia tất nhiên phải kinh sợ..