Thời gian như nước trôi, thấm thoát đã trải qua bảy năm…
Một ngày nọ, Đổng lão đang ngồi đan rổ trước sân nhà, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Lão ta ngoái đầu vào trong nhà gọi: “Tiểu Vũ, con ra mở cửa đón khách kìa.”
Từ trong nhà bước ra một cô bé xinh xắn chừng mười hai mười ba tuổi. Nó vâng dạ một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Ngoài cửa có một cậu bé chừng mười một mười hai tuổi, chính là Vương Mặc của bảy năm sau. Nhìn thấy Tiểu Vũ ra mở cửa, Vương Mặc hỏi: “Tiểu Vũ tỷ, Đổng gia gia có nhà không ạ, đệ có việc cần nhờ đến người!”
Tiểu Vũ gật đầu đáp: “Đổng gia gia có nhà đó, ngươi cứ vào nhà đi.”
Nói rồi cô bé quay người vào sân nhà gọi Đổng lão: “Gia gia, Vương Mặc hắn có chuyện tìm người này.”
Vương Mặc cũng bước vào trong sân, thấy Đổng lão đang đan rổ thì bước tới nói với giọng đầy lo lắng: “Đổng gia gia ơi! Cha con…cha con bị ốm hai hôm nay vẫn chưa thuyên giảm, người tới xem một chút được không ạ?”
Đổng lão dừng tay, nhíu mày nhìn Vương Mặc nói: “Lại ốm à! Bữa trước mấy nhà Khúc, Ngô đều có người bị ốm cả, không lẽ trong thôn có dịch bệnh.”
Vương Mặc nghe thế thì sợ tái mặt, Tiểu Vũ bên cạnh cũng tỏ vẻ đầy lo lắng. Cuối cùng Đổng lão thở ra một hơi rồi nói: “Ngươi cứ dẫn lão phu đến xem thế nào đã. Còn Tiểu Vũ cứ ở nhà đi.”
Hai đứa trẻ đều gật đầu vâng dạ. Sau đó, Vương Mặc dẫn Đổng lão đến nhà mình. Trong nhà Vương Mặc chìm trong một bầu không khí đầy ngột ngạt, còn Tiểu Uyển thì đang ngồi bên giường đút cháo cho chồng ăn. Vương Mặc dẫn Đổng lão bước vào nhà, thấy thế thì gọi một tiếng: “Mẹ, con dẫn Đổng gia gia tới rồi đây.”
Tiểu Uyển nghe gọi thì mừng rỡ quay đầu lại, đặt bát cháo xuống rồi bước tới nói: “Đổng gia người tới thì tốt rồi, mời người xem bệnh cho trượng phu con.”
Đổng lão gật đầu, đi đến bên giường nhìn xem tình trạng của Vương Dũng. Lúc này Vương Dũng trông gầy hốc hác, gương mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi nhìn Đổng lão nói: “Làm phiền người rồi.”
Đổng lão xua tay ra hiệu không cần phải lên tiếng, rồi bắt tay xem mạch cho Vương Dũng. Sau một lúc, lão mới lên tiếng: “Mạch của ngươi có chút tắc nghẽn, không được thông suốt. Tình trạng này tương tự như Khúc Tử Minh và Ngô Kiệt trong thôn. Xem ra các ngươi mắc cùng một bệnh, nhưng lấy lịch duyệt của ta cũng nhìn không ra đây là bệnh gì. Thôi thì ta cứ kê cho các ngươi một đơn thuốc khai thông kinh mạch, chắc là ít nhiều cũng có tác dụng.”
Tiểu Uyển và Vương Mặc đều tỏ vẻ lo lắng, đến như Đổng lão đã từng là “tiên nhân” mà vẫn nhìn không ra bệnh trạng này thì không lo sao được. Nhưng hai người vẫn lấy giấy bút ra cho Đổng lão kê đơn thuốc, mong là thang thuốc của lão có thể chữa khỏi bệnh cho Vương Dũng. Có điều họ không quá tin tưởng vào điều đó, hai người Khúc, Ngô trong thôn cũng được Đổng lão xem qua nhưng đến nay vẫn chưa nghe tin bệnh tình của họ có tiến triển gì, rất có thể đơn thuốc của Đổng lão vô dụng với bệnh này. Đổng lão đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, bất quá có chút hy vọng cũng còn hơn không, cho nên lão vẫn viết ra một đơn thuốc đưa cho Tiểu Uyển. Tiểu Uyển nhận lấy đơn thuốc, rồi đưa cho Vương Mặc, bảo nó đến nhà Hồng lão đầu thôn mua thảo dược.
Hồng lão là người chuyên lên núi hái thuốc của thôn, lão biết phân biệt khá nhiều loại thảo dược, tri thức có lẽ chỉ xếp sau Đổng lão. Người trong thôn thỉnh thoáng bị ốm thì đều đến nhà lão để mua thuốc, nên lão rất được người trong thôn kính trọng. Vương Mặc mang theo đơn thuốc đến nhà Hồng lão, đến nơi thì nó bỗng giật mình phát hiện nhà Hồng lão hôm nay náo nhiệt lạ thường. Trong lòng nó bỗng dâng lên một cỗ cảm giác đầy bất an, vì vậy nó bắt lấy tay một người thanh niên ở gần đó hỏi: “Thường ca ca, nhà huynh có ai bị ốm mà lại tới đây lấy thuốc vậy?”
Người thanh niên họ Thường đáp: “Mẹ ta hôm nay tự nhiên phát bệnh, ta muốn đến mua một thang thuốc bồi bổ cho người.”
Sắc mặt Vương Mặc hơi tái đi, giọng run run hỏi thanh niên họ Thường: “Vậy huynh có biết những người khác đến…đến đây là vì sao…không?”
Thanh niên họ Thường lúc này tựa hồ cũng có cảm giác không ổn, nhíu mày nhìn dòng người xếp hàng trong nhà Hồng lão. Hôm nay quả thật nhà Hồng lão quá đông, nhìn qua thì hình như ai ai cũng đều đến mua thuốc chứ không phải vì việc khác, chẳng lẽ người trong thôn đồng loạt…phát bệnh. Nghĩ tới đó, thanh niên họ Thường chẳng dám nghĩ tiếp, vẻ mặt bối rối nhìn Vương Mặc mà không biết trả lời như thế nào. Vương Mặc cũng im lặng, chờ đợi đến phiên mình mua thuốc. Cuối cùng nó cũng mua được thuốc, rồi mang theo tâm trạng nặng trĩu bước đi về nhà mình.
Tiểu Uyển thấy Vương Mặc về nhà với vẻ mặt tối sầm, bèn bước tới an ủi: “Yên tâm đi con, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!”
Vương Mặc chỉ biết dạ dạ đôi câu, rồi quay vào phòng của mình. Vừa về đến bên giường, nó đã ngủ thiếp đi, có lẽ vì hôm nay nó đã suy nghĩ quá nhiều. Trong giấc ngủ, Vương Mặc mơ mình gặp lại tiên nhân của bảy năm trước, cầu được tiên nhân cứu giúp cả thôn. Rồi nó còn mơ thấy bản thân mình cũng trở thành tiên nhân, bay khắp thiên hạ cứu giúp những người khốn khó. Mỗi khi làm được một việc tốt như vậy, trong lòng nó tràn đầy hân hoan và vui sướng. Rồi nó còn mơ…
Ò ó o…
Tiếng gà buổi sớm đánh thức mọi người, Vương Mặc cũng tỉnh dậy sau những giấc mơ đẹp. Nó chợt nhận ra mọi thứ trước mắt vẫn u ám như ngày hôm qua, khiến cõi lòng nó trùng xuống. Nhưng điều đó lại dấy lên quyết tâm làm tiên nhân của Vương Mặc, chỉ cần là tiên nhân thì mọi thứ sẽ được giải quyết.
Có điều sự thật thì vô cùng ngang trái, ngang trái như thể muốn trêu người. Ngay sau tiếng gà gáy sớm, Vương Mặc bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc đầy bi ai ở cuối thôn. Nó mơ hồ cảm thấy tiếng khóc này thật quen thuộc, thế là nó bèn đứng dậy bước ra ngoài cửa. Nhưng vừa ra ngoài cửa, cả người nó bỗng đờ ra, vì nó lúc ấy đã nhận ra tiếng khóc đó tới từ nhà Khúc Hạo, một đứa trẻ đồng lứa trong thôn. Mà cha của Khúc Hạo tên là Khúc Tử Minh bị mắc quái bệnh từ mấy hôm trước, không lẽ… Vương Mặc không dám nghĩ tiếp, nhưng trong đầu vẫn luôn hiển hiện đủ mọi hình ảnh kinh khủng nhất trên đời. Cuối cùng nó mới định thần lại, cất bước đi đến cuối thôn xem rút cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nó vừa bước được ba bước thì cổng nhà nó chợt mở toang, Tiểu Uyển chạy vào với gương mặt tái nhợt vô thần. Nàng nhìn con trai mình run giọng nói: “Khúc…Khúc…bá bá của con…”
Nhưng nàng ấp úng chưa được một câu thì bỗng cảm thấy cả người vô lực, ngã sóng soài trên mặt đất. Vương Mặc vô cùng kinh hãi, vội vàng đỡ mẹ vào trong nhà. Sau đó nó vào bếp nấu một bát cháo cho mẹ, có điều sau khi đút cho mẹ ăn xong một bát cháo, mẹ nó vẫn còn mê man không tỉnh. Vương Mặc bối rối không biết làm sao cho phải, cuối cùng nó quyết định đi tìm Đổng lão để nhờ cậy. Đổng lão hay tin thì vô cùng lo lắng, cả ngày hôm qua đã rất nhiều người tìm đến lão xem bệnh rồi. Có điều dù là ai thì bệnh trạng đều y hệt như nhau, đối với loại quái bệnh này thì lão cũng đành thúc thủ vô sách. Trừ phi lão khôi phục lại tu vi, tìm được tiên thảo của tu tiên giả để trị bệnh. Nhưng ở Hạnh Hoa thôn hẻo lánh này cách vùng đất có linh khí quá xa xôi, không thể nào có tiên thảo sinh trưởng được. Còn các loại thảo dược thông thường trên núi Hoành Sơn cạnh thôn thì đều có vẻ vô dụng với loại quái bệnh này. Giờ đây lão còn nghe tin Tiểu Uyển cũng ngã bệnh, nếu nàng vì lo nghĩ nhiều mà lâm bệnh thì tốt, nhưng nếu là loại quái bệnh kia thì quá nguy hiểm. Lão cũng không dám khẳng định quái bệnh này có thật sự lây lan từ người sang người hay không. Vứt bỏ hết tạp niệm, Đổng lão đi theo Vương Mặc đến xem bệnh cho Tiểu Uyển. Nhưng mối lo nghĩ của lão vừa đè xuống đã lại dấy lên sau khi lão xem mạch cho nàng. Tình trạng kinh mạch của Tiểu Uyển y hệt như của Vương Dũng và những người trong thôn khác, đích thị là căn quái bệnh không thể sai đi đâu được. Sắc mặt lão lúc này đã đen kịt lại, quay sang mà không biết nói với Vương Mặc như thế nào. Vương Mặc nhìn vẻ mặt của Đổng lão, dù nó chỉ là đứa trẻ mới mười hai tuổi nhưng cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có điều nó vẫn cố lên tiếng hỏi Đổng lão với chút hy vọng mỏng manh: “Đổng gia gia, mẹ con ổn chứ?”
Đổng lão nhìn Vương Mặc với vẻ áy náy và bi ai, cuối cùng thở dài nói: “Ài, bệnh của mẹ ngươi cũng giống như của cha ngươi. Đơn thuốc hôm qua ta kê nếu như vô dụng thì ta cũng hết cách rồi. Trừ phi có tiên nhân hàng lâm thì họa chăng mới có thể vãn hồi cục diện.”
Đáy lòng Vương Mặc trùng xuống, cuối cùng nó chợt nghiến răng nói: “Bảy năm trước con từng gặp được tiên nhân ở sau núi, chưa biết chừng bây giờ ra đấy vẫn có thể tìm được người. Nhất định tiên nhân có thể cứu sống mọi người.”
Nói xong rồi nó quay người bước ra ngoài, Đổng lão cũng không ngăn cản. Thế nhưng Vương Mặc vừa bước một chân ra khỏi cửa thì trong phòng lại vang lên giọng nói yếu ớt của Vương Dũng: “Mặc nhi! Con lại đây đã…”
Vương Mặc dừng bước, đi tới bên giường Vương Dũng hỏi: “Cha, người gọi con có chuyện gì?”
Vương Dũng nhìn con trai của mình, nở một nụ cười nhợt nhạt nói: “Tiên nhân nào có dễ gặp như thế, con cần gì phải ra sau núi, lỡ gặp thú dữ thì biết làm sao. Nghe cha, ở nhà thôi con!”
Vương Mặc còn muốn nói gì nhưng Vương Dũng lại lên tiếng: “Con người ai mà chẳng có lúc phải chết, không ai sống mãi được. Bảy mươi năm cũng là sống, ba mươi năm cũng là sống, tuy dài ngắn có chút khác nhau nhưng miễn sao lúc sống vui vẻ là được. Ta đã lấy được mẹ con, rồi sinh được đứa con trai như con, như vậy nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì hối tiếc.”
Nước mắt Vương Mặc đã trào ra: “Cha, cha nhất định sẽ không chết. Con nhất định sẽ tìm ra tiên nhân cứu người.”
Vương Dũng thở phều phào nói: “Trên đời này làm gì có tiên nhân, chỉ có người sống dài người sống ngắn, người sống vui người sống buồn. Tiên nhân trong mắt con chỉ sống lâu một chút thôi, vị tất đã được vui vẻ. Chưa biết chừng ở đâu đó, có một vị tiên nhân nào đó, nhìn thấy Hạnh Hoa thôn thanh bình này mà lòng đầy hâm mộ. Con à! Được sinh ra thì nên biết quý trọng những phút giây được sống, hà tất phải theo đuổi những thứ cao xa làm gì.”
Đổng lão ngồi bên cạnh, nghe Vương Dũng nói mà ngây người. Lão ngẫm lại nhân sinh tám mươi năm cuộc đời của mình. Từ nhỏ lão đã bỏ nhà đi tu tiên, lăn lộn hơn năm mươi năm trong tu tiên giới, khi nào cũng lo nghĩ đến việc tăng tu vi, nhiều lần tranh đấu bán sống bán chết với địch nhân chỉ vì chút ít đan dược. Lão nhớ lại hơn năm mươi năm đó, gần như chẳng mấy khi lão được vui vẻ, mà quãng thời gian vui vẻ nhất lại là hai mươi năm cuối đời sống ở Hạnh Hoa thôn. Lão hối hận, hối hận vì tuổi trẻ bồng bột, bỏ lại mẹ cha ở nhà trông ngóng từng ngày. Lão cũng không có vợ con gì, giá như ngày đó không phải vì mộng tu tiên thì chưa biết chừng giờ đây lão đã con đàn cháu đống, ngày ngày sum vầy cùng lũ trẻ, được như thế thì có hóa thành nắm xương tàn lão cũng cam lòng. Lão còn nhớ sau khi bản thân mất sạch tu vi, lão dành dụm tiền bạc đi một chuyến về quê cũ, thấy căn nhà lão ở năm xưa nay đã bị bán, thấy mộ mẹ cha cỏ rậm um mà không ai tỉa tót, lão vô cùng xót xa. Nay thấy Vương Dũng nói lời như vậy, không khỏi khiến thâm tâm Đổng lão cảm thán một hồi.
Có điều Đổng lão cảm thán là vậy nhưng Vương Mặc thì không. Trong giấc mơ của nó, tiên nhân pháp thuật vô biên, không gì không làm được, sống một cuộc sống vô ưu vô lo, đó luôn là mộng tưởng của nó từ khi gặp được tiên nhân cho đến nay. Mắt nó đỏ hoe nhìn Vương Dũng nói: “Không, cha ơi! Nếu là tiên nhân thì chắc chắn sẽ không có quái bệnh. Cả thôn sẽ không ai mắc phải quái bệnh.”
Vương Dũng mỉm cười, cố vươn tay xoa đầu Vương Mặc, rồi nhìn Đổng lão nói: “Đổng gia, Tiểu Vũ đối với Mặc nhi rất tốt, con xem hai đứa cũng là thanh mai trúc mã. Đợi chúng nó lớn thêm vài tuổi, mong người tác thành cho chúng nó…”
Đổng lão gật đầu, đang muốn nói gì thì chợt thấy cả người Vương Dũng đờ ra, cánh tay xoa đầu Vương Mặc cũng rũ xuống, đôi mắt khẽ khép lại. Vương Mặc thấy thế kinh hoảng hét lên, dùng sức lay người Vương Dũng, miệng thì mếu máo: “Cha, cha làm sao vậy…tỉnh lại đi cha…tỉnh lại đi cha ơi!”
Nhưng nó cứ kêu gào mãi mà Vương Dũng vẫn nằm đó, tim ngừng đập, chỉ để lại một nụ cười nhè nhẹ vẫn còn đọng lại trên môi. Đổng lão ngồi bên cạnh, nước mắt cũng trào ra, giờ này cũng không biết phải khuyên Vương Mặc bằng lời lẽ gì. Ở giường bên cạnh, Tiểu Uyển bỗng khua tay loạn xạ, miệng mê man nói: “Vương Dũng…Vương Dũng…ngươi đừng đi…”
Vương Mặc kinh hãi, chạy sang bắt lấy tay mẹ nói: “Mẹ…mẹ ơi…mẹ không sao chứ?”
Nó cứ gọi như vậy nhưng Tiểu Uyển đã chìm lại trong cơn mê man, im lìm ngủ say. Lát sau, hương thân phụ lão cũng chạy sang nhà Vương Mặc, nhìn thấy tình cảnh trong nhà không khỏi khóc thương một hồi. Trương Đồng lấy một manh chiếu đắp lên người Vương Dũng, miệng khóc lóc nói: “Huynh đệ, ra đi thanh thản.”
Còn Lý Hạc thì không tới, vì hắn ta cũng ngã bệnh, lúc này sinh tử khó liệu. Hương thân phụ lão lúc này mỗi người một tay chuẩn bị làm ma chay cho Vương Dũng. Họ làm thủ tục cúng bái cũng đơn giản, vì trong thôn bây giờ cũng đã có vài người qua đời.
Một ngày bận rộn với người dân Hạnh Hoa thôn, người thì lo liệu tang sự, người thì chăm sóc thân nhân. Một bầu không khí đầy bi thương bao trùm cả thôn, khiến ai ai cũng thấy vô cùng ngột ngạt và khó chịu. Thậm chí, số người ngã bệnh ngày một gia tăng, có nhà còn bị ốm luôn tất cả mọi người, đành phải nhờ xóm giềng chăm sóc.
Đêm hôm ấy, Vương Mặc ngồi bên cạnh giường mẹ, trong tay ôm bài vị của cha. Hơn lúc nào hết, nó rất mong phép màu sẽ xảy ra. Nó thà bị mù lại như trước đây để cha mẹ nó được sống khỏe lại. Không biết bao nhiêu lần nó giá như tiên nhân ngày đó đến muộn bảy năm. Nhưng thiên đạo trêu ngươi, cha nó mất rồi, mẹ nó vẫn còn mê man không tỉnh. Cơn ác mộng khủng khiếp này dường như chưa có điểm kết thúc. Bất chợt Vương Mặc thấy khóe mắt của mẹ chớp động, cánh tay khẽ vươn lên rồi với lấy bài vị trong lòng nó. Vương Mặc mừng rỡ: “Mẹ…mẹ tỉnh rồi.”
Nhưng mẹ nó không đáp, chỉ nhẹ giọng nói với bài vị: “Vương Dũng…ngươi…sao ngươi đi nhanh vậy.” Rồi nước mắt của nàng lã chã tuôn rơi, ướt đẫm cả gối. Sau đó nàng mới quay sang mỉm cười với Vương Mặc: “Mặc nhi…con ngoan của mẹ. Ráng sống tốt nhé con, mẹ không…không trụ được nữa rồi. Mẹ phải đi theo cha con thôi.”
Vương Mặc kinh hãi kêu lên: “Không…không…mẹ đừng…”
Nhưng không đợi nó nức nở hết câu, cánh tay của Tiểu Uyển đã rũ xuống, hai mắt khép lại, tất cả vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu. Còn vương lại là một nụ cười hiền lành trên môi nàng, dường như nụ cười ấy vĩnh hằng không bao giờ tắt.
Giữa đêm hôm tĩnh mịch, vang lên tiếng khóc đầy bi thương của một đứa trẻ mười hai tuổi. Nó như một khúc ca ai oán vang tận lên trời cao, thán thế sự tang thương.
Đúng là bi ai thay:
Hôm kia dịch bệnh lan tràn
Thôn làng ai nấy ca than số trời
Hôm nay cha mẹ qua đời
Con côi khóc hận thế thời bi thương.
Muốn biết diễn biến tiếp theo như thế nào, mời đọc hồi sau sẽ rõ.