Edit: susublue
Nhưng khi quay đầu thì lại đón nhận một đôi mắt âm u, Lam Hạo Thần cười nhìn nàng, hơi cúi đầu rồi hôn lên đôi môi hồng nhuận căng mọng.
Bạch Vũ Mộng hơi kháng cự, đứa bé còn ở đây, sao hắn có thể gan to như vậy, Lam Hạo Thần dời miệng đi, nhìn thoáng nhìn hai đứa bé đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ, cười nói: "Không được nhìn!" Nói xong còn che mắt hai đứa bé lại rồi tiếp tục chuyện vừa rồi.
Bạch Vũ Mộng dở khóc dở cười, nhưng cũng để hắn tùy ý.
Tốc độ đi rất chậm, mọi người đều du sơn ngoạn thủy, không hề nóng nảy trở về, từ sau khi Lam Hạo Thần "chết", mọi người không còn được thả lỏng chơi đùa như vậy.
Chậm rãi tiêu sái đi gần một tháng mới về tới Lam Tường quốc, nhưng lúc sắp vào tới cửa thành Lam Tường quốc thì tiếng kêu đau khổ của Mộ Túy Tình khiến mọi người giật mình.
Duẫn Minh Hi lo lắng đỡ Mộ Túy Tình, không ngừng hỏi có chuyện gì, Mộ Túy Tình không nói một lời mà chỉ ôm chặt ngực, muốn ngăn chặn sự hoảng loạn.
Một lúc sau, Mộ Túy Tình mới thở thật sâu, suy yếu nằm trong lòng Duẫn Minh Hi, bởi vì chuyện này mà mọi người tạm ngồi nghỉ trên cỏ gần bờ sông, dien;dafnllequysdon lúc này tất cả đều lo lắng nhìn Mộ Túy Tình.
Mộ Túy Tình suy yếu cười: "Thật xin lỗi, khiến cho các ngươi lo lắng rồi!" Giọng nói của Mộ Túy Tình nghe rất vô lực, có lẽ còn có chút sợ hãi.
"Tình Nhi, sao vậy, thân thể của ngươi không khỏe sao?" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Túy Tình.
Mộ Túy Tình lắc đầu: "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hoảng loạn, làm cho người ta không thở nổi, thật giống như là nỗi sợ trước khi giông bão kéo tới."
"Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ chuyện lần trước ngươi nói đã xảy ra rồi sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra cả, tất nhiên mọi người cũng đã thả lỏng cảnh giác.
"Vũ nhi, ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, U Lam, còn ngươi nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó khiến toàn bộ thế giới đảo điên." Mộ Túy Tình đột nhiên mở miệng khiến mọi người đều im lặng.
"U Lam? Thật sao, không thể tránh được sao?" Bạch Vũ Mộng lẩm bẩm, mỏi mệt dựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, nhắm hai mắt lại, không muốn nghĩ nữa.
"Mộng Nhi, không sao đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta đều sẽ luôn hầu ở bên cạnh nàng." Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng, an ủi.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, lại nhìn về phía Mộ Túy Tình: "Chẳng lẽ lần này thật sự sẽ xảy ra một trận đại chiến khó tránh được sao, nhưng như thế sẽ có nhiều người vô tội hy sinh, quan trọng là chúng ta cũng không biết kẻ địch là ai."
"Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước, không biết phía trước sẽ có gì, chỉ có thể mò mẫm thôi, nhưng bây giờ chúng ta đang rất nguy hiểm." Mộ Túy Tình thở dài, mở miệng.
"Xem ra chúng ta nên chuẩn bị cho sớm, ít nhất đến lúc đó sẽ không luống cuống tay chân, cũng nên đưa phụ hoàng mẫu hậu đến chỗ an toàn." Lam Hạo Thần trầm tư một lúc, mở miệng.
"Nhưng có chỗ nào yên tĩnh, không bị chuyện đời quấy nhiễu, có thể bảo vệ bọn họ an toàn được chứ, ít nhất ta thật sự không biết có chỗ nào như vậy." Bạch Vũ Mộng thở dài.
"Có lẽ Thiên Sơn đỉnh có thể, sư phụ ta và sư phụ nàng nhất định sẽ bảo vệ bọn họ cho tốt, đây là nơi duy nhất mà ta nghĩ là nó tương đối an toàn." Lam Hạo Thần mở miệng.
Bạch Vũ Mộng đăm chiêu, cuối cùng vẫn gật đầu, đúng vậy, chỉ có nơi đó mới an toàn, xem ra lần này trở về phải nhanh chóng sắp xếp, không ai được xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng không ngờ vừa về tới hoàng cung, còn chưa kịp nói với đám người Hạ Thi Lan mấy câu thì đã nghe người đến báo là Thiên Sơn Lão Nhân và Thiên Sơn Tuyết Nữ đến đây.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc đi ra ngoài đón, hai người nhìn thấy Bạch Vũ Mộng cũng rất vui vẻ, đùa hai hài tử một hồi, Thiên Sơn Lão Nhân hâm mộ mở miệng: "Hai hài tử này có tuệ căn bẩm sinh, ngày khác sẽ trở thành châu báu."
"Cám ơn sư phụ, còn sư phụ và sư thúc đến đây là vì..." Vừa vặn hai người là sư huynh muội, cho nên Bạch Vũ Mộng cũng gọi Thiên Sơn Tuyết Nữ là sư thúc.
Thiên Sơn Lão Nhân thở dài, liếc mắt nhìn Thiên Sơn Tuyết Nữ nhau một cái, mặt dần dần trở nên ngưng trọng: " Đại kiếp nạn ngàn năm sắp đến rồi, chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được rồi." Nói xong nhìn về phía Mộ Túy Tình.
Mộ Túy Tình gật đầu: "Ta thật sự cảm nhận được chút ít, nhưng mà không thể cảm giác lại không được chính xác." Mộ Túy Tình đăm chiêu mở miệng.
"Ai, thật sự là nghiệp chướng, lúc trước chúng ta cũng đã dự cảm được tai nạn, bây giờ mọi thứ không thể trôi qua yên ắng thì tất nhiên sinh linh sẽ đồ thán."
"Nhưng mà có lẽ các ngươi có thể thay đổi được tai nạn lần này, Hạo Thần, ta hi vọng các ngươi cố hết sức, sẽ cứu được rất nhiều người." Thiên Sơn Tuyết Nữ bổ sung thêm.
"Rốt cục là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi ra miệng, trong lòng lại có dự cảm không rõ.
"Dựa theo trận đại chiến từ ngàn năm trước, trận đại chiến đó đã kéo dài mười ngày mười đêm, trời đen kịt, thiếu chút đem đã phá hủy toàn bộ thế giới, cuối cùng, ba vị thượng tiên dùng toàn bộ công lực để tạo ra một thế trận trấn áp ác ma Phục Sinh, phong ấn ở đáy Nam Hải, nhưng bọn họ cũng chết vì hao hết tâm lực, mọi sức lực của bọn họ đều rót vào trong U Lam, hi vọng nếu sau này có một ngày ác ma Phục Sinh phá tan phong ấn thì sẽ có ai đó phong ấn hắn lại."
"Cho nên lần này ác ma Phục Sinh kia sắp phá tan phong ấn sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, trong lòng cũng cân nhắc.
"Ừ, lúc trước còn không chắc dù sao cũng đã ngàn năm trôi qua, lực phong ấn đã yếu đi nhiều, hiện tại ác ma Phục Sinh đã rục rịch, thuộc hạ của hắn cũng đã bắt đầu tác loạn."
"Xem ra, chuyện này rất nghiêm trọng." Lam Hạo Thần nhăn mày lại, nhìn thấy Thiên Sơn Lão Nhân khá lo lắng, đúng vậy, dienxadafnlleequysdon chuyện này không thể không giải quyết.
"Đúng vậy, cho nên chúng ta đến để giúp các ngươi một tay, không biết là kết quả cuối cùng sẽ ra sao." Thiên Sơn Tuyết Nữ thở dài mở miệng.
"Sư phụ, các ngươi không cần phải đến trợ giúp chúng ta, dù sao các ngươi đi có lẽ cũng không giúp được bao nhiêu, ta chỉ xin các ngươi, trong khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho người nhà của ta và Thần." Bạch Vũ Mộng mở miệng.
Thiên Sơn Lão Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Vũ Mộng thì liền ủ rũ, hắn biết, bọn họ không thể giúp được gì, hơn nữa còn có khả năng sẽ mất mạng, nhưng ngay cả như vậy bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Bạch Vũ Mộng Lam Hạo Thần đi mạo hiểm, nếu lúc nguy hiểm có lẽ bọn họ còn có thể hy sinh bản thân để bảo vệ hai người, dù sao núi xanh còn đó thì sợ gì không có củi đốt, nhưng không ngờ tâm tư lại bị bọn họ phát hiện.