Nói xong, bọn nó nhanh chóng đứng lên. Ham muốn giết người đã chiếm cứ trong lòng bọn nó từ lâu, chúng nó đều là con cháu của gia tộc hiển hách, giết người đối với bọn nó không phải là một chuyện phiền phức. Điều phiền phức chính là không có mục tiêu để giết. Nhưng bây giờ, một con mồi ngon đã xuất hiện. Kẻ tìm kiếm thức ăn đã biến thành mục tiêu, một hồi truy sát sắp bắt đầu!
Đúng lúc này, tiếng thùng thùng nơi bỗng biến mất.
“Hỏng bét! Hắn muốn chạy trốn! Đuổi theo!”
Fürth vọt lên phía trước một bước, nhanh chóng đẩy cửa nhà kho ra. Nhờ ánh sáng mờ tối, cậu ta loáng thoáng nhìn thấy một bóng hình chạy qua tiền sảnh, không biết từ lúc nào nó đã đánh nát cửa sổ thủy tinh nhảy ra ngoài.
“Hắn trốn! Tớ đuổi theo đây!”
Fürth hưng phấn một cách không hiểu, lập tức đuổi theo cái bóng. Nhưng Stilton không đuổi cùng đồng đội, ngược lại cậu bật đèn pin, quan sát cánh cửa nhà kho phía sau. Trên cửa, ở vị trí cách cậu một cái cằm, cậu thấy được một luồng hơi nước...
“A, quả nhiên là như này. Điệu hổ ly sơn sao? Nếu ngươi chơi như vậy, ta cũng không ngại lợi dụng mưu kế của ngươi một chút.”
Stilton đóng cửa nhà kho lại, dùng chìa khoá khóa kỹ cửa lại. Ra khi thử kéo không ra, cậu ta mới đi ra trà quán, đuổi theo người bạn của mình.
“Móa nó, tên kia chạy thật nhanh! Mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi!”
Cách trà quán không xa, Fürth đang hùng hùng hổ hổ đứng ở đó. Nhìn thấy Stilton ra, cậu ta kéo tay người bạn mình lại, nói:
“Nhanh! Chúng ta nhanh chia ra tìm! Chắc chắn tên kia còn chưa có chạy xa, cậu đi bên trái, tôi đi bên phải!”
Stilton hất tay Fürth ra, hừ một tiếng:
“Mập mạp, đừng để đống mỡ kia khiến não cậu bị tắc lại. Tôi cược với cậu, tên kia tuyệt đối không hề rời đi. Ngược lại, bây giờ hắn đang trốn ở nơi nào đó, mong chúng ta có thể đi càng xa càng tốt.”
“A? Có chuyện gì?”
Stilton cười khẩy một tiếng, kéo tay Fürth đi một nơi cách trà quán hơi xa, nhỏ giọng nói:
“Sau khi cậu rời đi, tôi có nhìn qua cánh cửa nhà kho, trên đó có một luồng hơi nước cách tôi một cái cằm. Cậu biết điều này mang ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa gì?"
“Mang ý nghĩa là vào lúc đó, có người áp đầu lên cửa, tỉ mĩ lắng nghe động tĩnh trong kho hàng. Bởi vì hơi thở, cho nên mới có luồng hơi nước. Thế nên hắn ta tuyệt đối không phải vì lo lắng mà đập cửa, dẫn chúng ta vào cạm bẫy! Tên kia tính toán rằng chúng ta sẽ vội vội vàng vàng chạy đuổi theo hắn mà quên khóa cửa. Đợi đến chúng ta rời đi, hắn mới khoan thai tự đắc tiến vào nhà kho, trộm đồ ăn đi.”
“Cái gì? Vậy mà... Lại là như này!”
“Hừ, đương nhiên là như này. Ngoài ra, tôi còn biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Từ độ cao của luồng hơi nước, đối phương tuyệt đối không cao. A, nếu như không phải người lùn, chính là một tên khoảng tuổi chúng ta. Hẳn là học sinh sơ đẳng mới vào năm nay đói bụng về đêm, gây ra trò cười.”
Nghe xong lời giải thích của Stilton, vẻ mặt như đưa đám của Fürth lập tức trở nên hưng phấn! Cậu ta vung mạnh thanh kiếm nơi tay, phát ra âm thanh xé gió. Nhưng mà lần này cậu ta không bị xúc động mà chạy đi, mà đi sau lưng Stilton, trốn ở nơi cách trà quán thật xa.
Trong khoảng thời gian này, khoé miệng của Stilton luôn cười. Cánh cửa nhà kho bị khóa, cửa sau cũng bị khóa. Cậu ta không thể chờ nổi việc nhìn tên trộm kia bối rối trước cửa nhà kho, sau đó vò đầu bứt tai trước cánh cửa! Chờ đợi trong đêm tối khoảng năm phút, cách thời điểm tính toán không nhiều lắm, cậu ta lập tức rút kiếm ra, lặng lẽ cùng Fürth chạy về phía trà quán.
Phía trong trà quán tối om, không có chút ánh sáng. Mảnh thủy tinh vẫn ở trước cửa, lẳng lặng phản chiếu sự u tối và lạnh lẽo của bầu trời. Stilton và Fürth ra dấu cho nhau, nắm chặt kiếm, từng bước từng bước đi tới nhà kho. Bọn nó ngừng thở, bước chân càng ngày càng chậm. Bởi vì bọn hắn biết, không lâu sáu, sẽ có một trận chiến phát sinh!
“Tên trộm, giơ tay chịu trói đi!”
Stilton hét lớn một tiếng, giơ kiếm nhảy về phía trước! Fürth cũng không chịu rớt lại phía sau, hai người một trước một sau xông đến trước cửa nhà kho!
Thế nhưng mà...
Nơi này không có người. Cánh cửa nhà kho vẫn khoá lại như cũ, ngoại trừ luồng hơi nước đã biến mất ra, tất cả đều không khác gì lúc trước...
“Hừ, xem ra hắn đã chạy trốn.”
Stilton tra kiếm vào vỏ, hơi không cam lòng lắc lắc đầu. Fürth cũng cất vũ khí, một mặt thất vọng.
“Khục... Được rồi được rồi, hắn chạy trốn thì chạy đi. Dù sao chúng ta đã bảo vệ được nhà kho, năm mươi học phần đã vào túi một cách an toàn.”
Stilton cười tự giễu bản thân. Mặc dù không có bắt được đối phương, nhưng ít nhất vẫn bảo vệ được thành tích của mình. Fürth cũng nghĩ như vậy, lại lấy đồ ăn vặt ra, bắt đầu nhấm nháp từng miếng lớn.
Tâm tình khẩn trương nhất thời buông lỏng, Stilton cười nhạo Fürth tham ăn vài câu, sau đó lấy chìa khoá ra, mở khoá. Tiếp theo, cậu ta đẩy cửa ra, đi vào, đưa tay ấn vào chốt mở bóng đèn trên tường...
“Ở đây... Xảy ra chuyện gì?”
Đập vào mi mắt cậu là nhà kho không còn được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự, mà là một cái nhà kho bị lục tưng! Rau quả đặt ở trên kệ rớt xuống, cà chua đập xuống đất, khoai tây rơi lả tả trên đất! Cửa tủ lạnh bị kéo ra, toàn bộ khay đựng trứng gà đều rớt xuống đất, khiến cho mặt đất phủ đầy trứng! Nửa con gà nướng bị lấy ra ngoài, các loại pho mát và xúc xích văng khắp bốn phía. Trừ cái đó ra, cái chậu trên vách tường cũng rơi xuống đất, giá đỡ xâu thịt vịt nướng giá đỡ bị đổ, hộp dao nĩa cũng bị vứt trên bàn, lộn xộn không chịu được.
Nơi này bị người ta cướp sạch?
Nhưng sao có thể? Nhà kho bị đóng kín, làm sao hắn còn có thể đi vào?
Stilton ngây người như phỗng nhìn mọi thứ trước mặt. Nhưng một giây sau, cậu ta phóng tới cửa sau như một kẻ điên. Không sai, cửa trước bị khoá lại, vậy còn cửa sổ thì sao? Cửa sổ có thể bị kéo ra, lớp rào sắt cũng có thể bị rút ra?
Không đúng, cửa sổ cũng hoàn hảo, không chút tổn hại. Mặc kệ từ chỗ nào, cũng không thể đi vào nơi này. Tên kia làm sao có thể đi qua cửa chính khóa chặt, cướp sạch nơi nay một phen, sau đó khoá lại cửa chính, rời khỏi nơi này?
Stilton quỳ xuống đất, ngơ ngác nhìn về cảnh tượng hỗn độn trước mặt. Không chỉ vì năm mươi học phần, còn bởi vì dưới sự trông coi của chính mình mà vẫn có người có thể trộm đồ dưới mắt cậu. Sự nhục nhã này còn khó chịu hơn là giết cậu!
“Xem ra... Chúng ta thất bại a...”
Fürth khổ sở nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lắc đầu. Cậu đỡ người bạn dậy, an ủi:
“Chúng ta thất bại rồi... Bây giờ, đi báo cáo cho thầy Kampa đi.”
Stilton dưới trạng thái thất thần được Kampa đỡ ra nhà kho. Dưới bóng đêm đen khịt, hai người bọn nó mệt mỏi đi về toà tháp cao...
“Không... Còn chưa kết thúc! Từ từ đã, để ta nghĩ một lúc... Đúng rồi!”
Stilton đột nhiên kêu lên! Vẻ mặt vô thần lập tức khôi phục sắc thái như ban đầu!
“Chìa khoá dự phòng! Mậc dù chúng ta có chìa khoá dự phòng, nhưng quản lý trà quán cũng có chìa khoá! Trà quán nhận học sinh làm công, cho nên cũng có học sinh có chìa khóa ở đây! Sau đó sau đó... Đúng rồi, đối phương có thể nhiều lần trộm cắp thành công, tôi nên sớm nghĩ đến ăn trộm là thành viên nội bộ. Đi! Đi điều tra người quản lý chìa khoá! Nếu đúng là người kia trộm, bây giờ nhất định còn chưa kịp xử lý đồ ăn!”
Vẻ mặt rã rời của cả hai bởi vì suy đoán của Stilton mà biến mất. Fürth vui sướng kêu lên một tiếng, lại rút kiếm ra, khuôn mặt như hung thần ác sát phóng tới khu nghỉ ngơi của học sinh. Stilton cũng theo sau, càng nghĩ, cậu càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác. Cậu dần dần tăng tốc, bội kiếm bên hông, rút ra phát ra tiếng xẹt!
Bầu trời dày đặc mây đen dần dần tan đi, hai người này cuối cùng cũng đi tới ký túc xá mà học sinh quản lý chìa khoá ở. Nhưng trước khi Fürth chuẩn bị đạp cửa, mây đen trên trời hoàn toàn biến mất, ba luồng ánh trăng màu bạc, chiếu xuống đầu Stilton...
“...!!!”
Trong nháy mắt đó, tay của Fürth bị người bạn mình kéo lại.
“Thế nào? Chúng ta nhanh lên phá cửa a! Nếu không đồ ăn bị những tên khốn kiếp kia xử lý xong, học phần của chúng ta cũng xong theo!”
Stilton không để ý đến Fürth đang kêu gào ầm ĩ, cậu chỉ không ngừng tự hỏi. Khi ánh trăng trên trời càng mạnh, luồng ánh sáng màu bạc càng thêm sáng rực, một cái ý nghĩ đáng sợ, đột nhiên từ trong đầu của cậu bật ra.
“Mập mạp, cậu nói cho tớ. Khi đi vào nhà kho bị cướp sạch, cậu có thấy thiếu bất kỳ thứ gì không?”
Fürth sững sờ, không biết là xảy ra chuyện gì. Cậu ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó cau mày lắc đầu:
“Tớ làm sao biết? Hiện trường loạn như vậy, khẳng định có thứ bị trộm!”
“Bởi vì hiện trường lộn xộn, cho nên liền khẳng định có thứ bị trộm?!!!”
Trong nháy mắt, con ngươi của Stilton trợn to! Vào thời khắc này, một luồng suy nghĩ rõ ràng, xuất hiện lên đầy đủ trong đầu cậu ta! (DG: ai chắc cũng biết chuyện gì xảy ra nhỉ)