Sau khi thay tã lót, bé gái lập tức thấy thoải mái và dễ chịu, bé lại tiếp tục ngủ say. Cậu bé ôm bé vào ngực rồi thở dài một hơi. Còn cô bé bên cạnh lại không cách nào tin được hình ảnh trước mặt này.
Cậu bé quay đầu sang bên cạnh nhìn vào cô bé ở bên, cô bé cũng quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa. Đã xử lý xong chuyện bé gái kia thì tiếp đó, là xử lý mình sao?
Cô bé đang nghĩ không biết mình sẽ bị đối xử như thế nào, mặc dù về phương diện kia cô bé vẫn không hiểu rõ lắm nhưng cô bé vẫn biết sẽ xảy ra một chuyện rất không tốt, cho nên càng thêm co ro ở một chỗ...
Thế nhưng chỉ có một cái bao được ném tới trước mặt cô bé.
“Mặc vào.”
Cô bé ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu bé kia đã đi tới trước mặt mình. Rất kỳ lạ là khi ôm bé gái kia thì hắn cũng không xấu lắm, nhưng tại sao đối xử với mình lại hung dữ như vậy chứ?
Nhưng mà thấy con dao trong tay cậu bé thì cô bé cũng không dám nghĩ nhiều, cô bé đưa tay ra mở cái bao ra, bên trong có một bộ quần áo và giày. Nhìn kỹ một chút thì hình như đó là một bộ... đồng phục cho hầu gái?
“Đây là cái gì? Ngươi định làm gì ta?”
Cô bé hét lên.
Nhưng mà cậu bé chỉ nói đơn giản hai chữ.
“Sở thích.”
Hôm nay đúng là một ngày gặp tai nạn của cô bé. Cô bé chịu thua dưới một con dao, nhưng vào thời tiết mùa đông lạnh lẽo này cô bé cũng không còn lựa chọn khác, có quần áo vẫn tốt hơn là trần thuồng cho tên xấu xa này nhìn a.
“Quay... quay đầu đi!”
Cậu bé đương nhiên sẽ không quan tâm, chỉ đứng tại chỗ, cầm con dao, chờ hành động tiếp theo của cô bé. Cô bé thấy thế thì nước mắt lại trào ra lần nữa, cầm một chiếc quần lót mặc vào.
Cậu bé cứ đứng nhìn cô bé mặc từng kiện vào người, váy siêu ngắn, quần tất màu đen, đồ trang sức cùng với giày. Khi cô bé mặc đồ xong và thấy khó chịu thì có một tiếng đóng cửa truyền tới.
Trong căn phòng u ám đã không có bóng dáng cậu bé và đứa trẻ kia nữa. Cô bé bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô đi nhanh tới cửa định kéo ra, nhưng mà cửa đã bị khóa từ bên ngoài rồi.
Trên một lối đi nhỏ tối tăm và chật hẹp tạo thành một không khí thích hợp cho nơi này. Sàn gỗ cũ kỹ đã phát ra những tiếng kẽo kẹt, mấy thanh sắt trên cửa sổ thì đã bị che đầy rỉ sắt.
Cậu bé ôm bé gái, cất chìa khóa vào trong ngực, đi về phía trước. Dần dần cũng gặp những người khác, không quá ngạc nhiên khi đó đều là những đôi nam nữ.
Cậu tránh đường cho họ đi, những đôi nam nữ này thì nữ đều là mặc một bộ quần áo hở hang, giọng nói thì phóng đãng và khiêu gợi, còn nam thì cũng không phải người nho nhã, còn không đợi cửa phòng mở ra đã sờ vào ngực cùng nơi giữa hai chân của người phụ nữ.
Càng đi tới thì nghe được tiếng động từ hai bên càng to, tất cả âm thanh đều là âm thanh dâm dục. Cậu bé cúi đầu xuống, kéo tã lót lên, che cho cô bé một chút rồi đi tiếp.
Một buổi tối trong quán Hồng Phấn Nữ Lang được tạo nên bởi những âm thanh ồn ào, những cú chạm cốc và âm nhạc hỗn loạn. Nơi này lớn hơn những quán rượu khác, có những nữ nhân nóng bỏng hơn. Và càng có những kẻ trốn trong góc chờ cướp bóc và giết người nhiều hơn những quán rượu khác. Chỉ vì nơi này là Hồng Phấn Nữ Lang, nơi tập trung của tội ác, nơi không có pháp luật và đạo đức.
Cậu bé khom người lại, giống như một con sâu nhỏ đi qua những nữ nhân và nam nhân. Mặc dù không khí bốn phía rất nóng bỏng, dưới tác dụng của ánh đèn hồng và rượu họ nhảy múa như tại mùa hè, nhưng ánh mắt của cậu bé vẫn lạnh lẽo và tỉnh táo, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trên vũ đài của quán rượu, có một vũ nữ đang múa thoát y. Bỗng nhiên có một người đàn ông bị mọi người đẩy lên sân khấu, hắn có vẻ hơi xấu hổ, càng đỏ mặt khi đối mặt với vũ nữ.
“Lên a, chơi cô bé a!”
“Hiện tại ông anh nên quên bà vợ như tảng đá ở nhà đi, chơi cô ta đi!”
Cô nàng đi bằng ngón chân tới, cánh tay như rắn cuốn lấy cổ của người đàn ông, đi quanh hắn. Cuối cùng tại sự khiêu gợi của cô cô bé và sự ủng hộ của mọi người thì một tay anh ta ôm lấy cô cô bé, rồi đè cô vào ống thép bên trên vũ đài.
Mọi người reo hò ở dưới vũ đài, thưởng thức những quang cảnh nóng hổi trực tiếp thường xảy ra tại đây. Cậu bé liếc mắt một chút rồi nhìn lại bé gái trong ngực.
“Mười lăm năm... hoặc mười hai năm về sau, con nhóc này cũng sẽ trở thành một vũ nữ thoát y đúng không?”
Tiếng nói của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu bé. Cậu bé chỉ liếc mắt nhìn vào Huyết Đồng trên cánh tay phải của mình, im lặng không nói, sau đó lại ngẩng đầu tìm tới mục tiêu của mình.
Hồ Ly đang ngồi trong một góc u ám, một bên uống rượu, một bên thưởng thức tiết mục đặc sắc trên vũ đài. Hắn nhìn rất chăm chú, mặc dù đã nhìn nhiều nhưng mỗi lần đều có diễn viên khác nhau, làm hắn vẫn rất có hứng thú thưởng thức.
Cậu bé cúi đầu xuống, ẩn vào trong bóng tối. Cậu không có tiến lên đòi tiền công, chìa khóa của gian phòng vẫn còn ở trong ngực. Cậu biết, tên kia không phải là người tốt. Không, trên thế giới này không có người tốt. Cho nên cậu không thể ra ngoài lấy tiền công một cách dễ dàng được, bởi vì làm thế sẽ chỉ làm mình rơi vào bị động, càng có thể làm cho cậu biến thành thi thể, sau ba mươi phút bị ném vào trong một thùng rác làm thức ăn cho gián cùng chuột.
Tính nhẫn nại rất tốt là một ưu điểm của cậu giúp cậu sống sót. Cậu bé ôm bé gái đứng im lặng ở một bên quầy bar. Thấy một người uống xong ly soda, đặt ly không xuống thì cậu lặng lẽ trộm tới, lấy một chút nước nóng trong thùng nước nóng gần thùng rượu. Đợi nước nguội lại cậu mới cho bé gái trong ngực uống.
Đôi môi nhỏ chạm tới một chất lỏng ấm áp liền mở miệng ra, uống một cách tham lam. Bé đã rất khát, cũng rất đói. Mặc dù một chút nước này không thể chữa bệnh được cũng không thể no được nhưng vẫn có thể làm bé dễ chịu một chút.
“Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực...”
Tới khi bé gái đã không uống nữa, nước tràn ra khỏi miệng bé chảy ra má, cậu bé để ly xuống, lấy tay phải nhẹ nhàng lau đi chút nước trên mặt.
Khi ngón tay thô ráp chạm tới làn da non mềm thì bé gái có thể là cảm nhận được, mở mắt ra. Đôi mắt xanh biếc sáng ngời nhìn lấy cậu bé đang ôm mình, cũng nhìn thấy bàn tay bị xiềng xích quấn quanh.
“Ô a”
Bé gái cố gắng vươn tay ra từ trong tã lót, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay cậu bé. Tay bé rất nhỏ, mềm mại, ngón tay nhỏ giống như chỉ bằng móng tay cậu vậy. Bé đang nức nở, ôm ngón tay cậu bé, lại dùng con mắt xanh biếc nhìn lấy người đã quyết định mang bé đi bán.
Cậu bé im lặng, cậu đã rất khát, cậu rất muốn uống hêt nước trong ly, nhưng ngón tay cậu đang bị cầm lấy... Mặc dù, lực của bé gái rất nhỏ, nhưng khi tay bé nắm lấy ngón tay cậu thì cậu lại không nỡ giằng ra...
Lúc này, Huyết Đồng của Ám Diệt mở ra. Con mắt của ác ma nhìn chằm chằm vào bé gái, sau đó...
“A, thú vị.”
Ánh sáng màu đỏ bao phủ bé gái, nhưng không thể che được ánh sáng màu xanh lục trong mắt cô bé được. Đối với việc này Ám Diệt chỉ cười lạnh.
“Trẻ con quá nhỏ đúng là không biết sợ hãi là cái gì. Cái loại chỉ biết ăn và ngủ thì cũng giống con lợn mà thôi. Ừm, trên đường hình như có rất nhiều chó hoang a? Nếu như không bán nó được thì cứ ném nó cho chó hoang đi. Nhìn cánh tay hoặc bắp chân nó bị cắn đứt, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều đi.”
Cậu bé vẫn không có phản ứng gì. Cậu rút tay ra một cách nhẹ nhàng, cầm ly pha lê lên, uống sạch. Cũng chính tại lúc này, thời khắc tốt nhất mà cậu chờ đợi đã tới.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh có hai cô gái xinh đẹp đi theo, đi vào Hồng Phấn Nữ Lang. Ông ta ăn mặc rất gọn gàng, cực kỳ khác biệt với những người khác tại nơi này. Vừa vào cửa thì đã bị rất nhiều kẻ săn mồi chú ý tới. Nhưng người đàn ông này cũng không kém, sau lưng ông có bốn tên bảo tiêu mặc áo choàng, nhìn xuống eo họ thì cũng biết đó là những tên kiếm sĩ xuất sắc.