Hồ Ly nói rất chắc chắn, không còn chỗ thương lượng chút nào. Cậu bé thì vẫn không có biểu lộ khác lạ nào, cậu biết, hắn nếu dám nói như vậy cũng có nghĩa là đã chuẩn bị treo cổ rồi.
Chân cậu di chuyển, lui ra sau. Cửa sắp khép lại, mà cậu thì đi về hướng biệt thự của Thị trưởng...
Hồ Ly giả bộ để cho cậu bé thực hiện một cách trực tiếp. Vẻ mặt nhẹ nhõm của Hồ Ly biến mất, nhảy lên, muốn vọt tới cánh cửa.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Chân cậu bé đột nhiên giữ cửa lại. Biểu cảm lạnh nhạt, giống như đã đoán được kết quả trước rồi vậy.
Hồ Ly dừng bước lại, hiện tại hắn đã xác định thằng nhóc trước mặt hoàn toàn nghiêm túc. Nó cũng là người vì có thể sống sót có thể vứt bỏ người khác, lợi dụng người khác. Cho dù nó có chút tình cảm với đứa trẻ này, nhưng vì tiền cũng không chút do dự đưa nó tới biệt thự của Thị Trưởng.
“Tao biết, tao thua! Thua hoàn toàn!”
Hồ Ly giơ tay lên, chửi thề một tiếng, trên mặt đã không còn vẻ ngạo mạn vừa rồi nữa.
“Hai trăm đồng tiền.”
Cậu bé lặp lại giá cả một lần nữa. Nhưng cậu cũng không đưa đứa bé ra, mà ôm nó chặt hơn, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nó...
“Điều này... thật sự không được. Nhóc con, đồng tiền không phải là con số nhỏ, với lại tao đã nói rồi, làm ăn lỗ vốn tao sẽ không làm. Đứa bé gái này tao tuyệt đối sẽ không mua. Nhưng là... Ê! Đừng vội đi chứ! Chờ một chút, nghe tao nói hết đã.”
“Hô... Là như thế này. Nhóc con, mày đã có gan lừa trẻ con đi bán, như vậy nói rõ mày có chút năng lực. Có hứng thú thay tao làm một việc hay không? Hiện tại, tao có một công việc rất phù hợp với mày. Tiền công... mười lăm đồng tiền. Thế nào?”
Hồ Ly liếc mắt nhìn bé gái, âm thầm hừ lạnh một tiếng rồi bổ sung...
“Đủ chữa bệnh cho con nhóc này.”
Cậu vẫn không có chút biểu cảm, nhưng khi nghe câu nói này thì cơ thể cậu run rẩy một cách vô thức. Cậu cúi đầu xuống, bé gái đã ngủ rồi, khuôn mặt đỏ hồng vẫn tản ra khí nóng, hô hấp nhanh nhưng yếu ớt...
“Việc gì?”
Cậu đáp rất nhanh. Tay càng ôm chặt bé gái hơn.
Cáo già như Hồ Ly tất nhiên phát hiện được động tác nhỏ của cậu bé. Trong lòng hắn buông lỏng, lần này cược đúng rồi.
“Mày cũng biết, Phấn Hồng Nữ Lang của chúng tao buôn bán chủ yếu là các cô gái. Gần nhất chúng tao có nhận được một yêu cầu, có một lão già sợ vợ muốn thư giãn, muốn gặm cỏ non. Nhưng lão già này lại có một ham mê, yêu trẻ con, tuổi càng nhỏ càng tốt. A, đương nhiên, trừ con bé sắp chết của mày ra.”
Cậu bé đứng yên tại chỗ, chờ hắn nói nốt.
“Nhưng những cô gái chỗ tao làm gì có trẻ con chứ? Bình thường đều quá hai mươi tuổi, mặc dù trên con phố này cũng là hàng còn tem, nhưng chắc không vào mắt của lão già kia. Chỉ đành nhìn thấy miếng thịt mỡ này muốn chạy đi, mày nói xem, có đáng tiếc không?”
“Ông muốn tôi mang gái tới?”
Hồ Ly cười cười:
“Thông minh, chuyện này đáng lẽ ra là do thủ hạ của tao đi làm. Nhưng ngày hôm qua phát sinh loại chuyện đó nên bên ngoài đang điều tra rất ác. Những tên thủ hạ của tao toàn bọn đầu trộm đuôi cướp mà ra có khi chưa hoàn thành công việc thì đầu đã dọn nhà khỏi thân rồi, lại còn liên lụy tới tao nữa.”
“Nhưng mà bọn tao cũng có thể lợi dụng điểm này. Hôm qua trẻ sơ sinh mất tích, hôm nay lại mất tích một đứa trẻ khoảng mười tuổi chắc chắn cũng không ai chú ý a? Vả lại, vị Thị trưởng đáng kính của chúng ta nói không chừng cũng tính thêm vào những kẻ bắt cóc trẻ sơ sinh kia nữa, chúng ta có thể ngồi nhìn. Bởi vậy, tao cần mày.”
“Mày vẫn là trẻ con, người khác sẽ không chú ý mày. Bằng vẻ ngoài "anh tuấn" và sự tỉnh táo của mày thì lừa một con bé rất dễ dàng đúng không? Haha, đợi tới khi lão già kia hưởng thụ xong, tao sẽ xử lý sạch sẽ con nhóc đó, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. Cuộc mua bán này thế nào?”
Cậu bé ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi cũng gật đầu.
“Rất tốt.”
Hồ Ly vỗ tay một cái, ngậm lấy điếu thuốc đi vào trong. Sau ba phút, hắn mang theo một đống quần áo trẻ con đã rách tung tóe ra, ném trước mặt cậu bé.
“Những thứ này xem như là tiền đặt cọc. Mày quấn chăn lông đi ra ngoài quá gây sự chú ý cho người khác. Nhớ kỹ, tìm cô gái đàng hoàng, sạch sẽ một chút, xinh đẹp một chút. Khẩu vị lão già kia rất cao, hơn nữa còn có hứng thú kỳ lạ. Hắn mang chút quần áo cho tao, tốt nhất là mặc những đồ đó. Những quần áo kia... thôi, chờ mày mang người về thì tính sau. Còn con nhóc này? Mang đi cùng cũng không tiện chứ? Để tại chỗ của tao thì sao?”
Cậu không trả lời, dùng khóe mặt nhìn chằm chằm Hồ Ly, nhặt quần áo một cách cẩn thận, không nói nữa liền ra ngoài. Đợi đến khi Hồ Ly mở khóa rồi ra ngoài thì đã không thấy chút bóng dáng nào của cậu bé nữa.
Chăn lông đã đông thành băng, những sợi lông đông cứng lại thành kim, châm vào da làm người đau nhức. Trong một ngõ nhỏ u ám, cậu bỏ cái chăn lông đi, cởi trần, xoay đi xoay lại những quần áo đó.
Xiềng xích vẫn quấn quanh tay phải, không biết là do lạnh hay vì gì mà vết thương hôm qua đã khỏi hẳn, chỉ lộ ra những vết sẹo khác hẳn thân thể gầy yếu này.
Dù nơi này gió không thổi tới, nhưng cậu bé cởi trần thì vẫn hơi điên so với những người bình thường. Chính cậu cũng cảm thấy có chút điên, nhưng giờ phút này cậu cũng không thấy lạnh lẽo thấu xương lắm. Mặc dù hơi lạnh khiến người ta phát run, nhưng còn chưa để tới mức đông cứng được.
Con mắt màu đỏ ở dưới xiềng xích liếc lên liếc xuống, nhìn cậu bé lấy hai cái áo mềm lớn nhất mặc cho bé gái, có hai cái áo này, cô bé sẽ thấy ấm áp hơn nhiều.
Sau khi bao xong cô bé thì cậu mới lấy tất cả số quần áo rách nát còn lại mặc vào người mình. Cầm lấy cái chăn bông lần nữa, coi nó như áo choàng choàng lên người mình. Không khí lạnh xuyên qua vết rách truyền tới người vẫn khiến cho người ta run rẩy.
“Nhóc con, đến cùng thì nhóc đang nghĩ cái gì?”
Tiếng nói của Ám Diệt vang lên. Huyết Đồng trừng mắt nhìn cậu bé, cứ nhìn như vậy.
“Nhóc rất biết che giấu tình cảm, điểm này ta rất tán thưởng. Nhưng vừa rồi tên đó vừa nói có đủ tiền mua thuốc thì ta cảm nhận một chút tình cảm từ nhóc. Nhóc không phải thật sự muốn lấy tiền chữa bệnh cho con nhóc này chứ?”
Cậu bé không trả lời, lặng im mặc quần áo tử tế, vươn tay, liền muốn ôm bé gái được đặt ở trên thùng rác...
“Nhóc con, trả lời ta!”
Ánh sáng của Huyết Đồng trong nháy mắt tăng vọt, dao găm trực tiếp vọt ra chỉ vào cái mũi cậu bé. Mà những xiềng xích trên cánh tay lại bắt đầu nhúc nhích, các lưỡi xích lại cắt vào cánh tay cậu bé.
Máu tươi, theo xích sắt tràn vào Huyết Đồng. Khuôn mặt cậu bé bởi vì đau đơn mà dần dần vặn vẹo. Cậu cắn răng, tay sắp với tới bé gái cũng vì vậy mà rụt về.
“Nó... có giá trị lợi dụng...”
“Vậy nói cho ta biết, giá trị lợi dụng của nó là gì?”
Xiềng xích nhanh chóng xoay tròn quanh cánh tay, thịt vụn cùng máu văng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất, hóa thành hạt băng.
“Tôi... Mang theo nó... Càng có thể... khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác... Không ai... sẽ nghĩ tới... một đứa bé... mang theo trẻ sơ sinh... có thể làm cái gì....”
Xiềng xích đang chuyển động chợt đứng yên. Hai đầu gối cậu bé mềm nhũn, cậu quỳ trên mặt tuyết. Dòng máu trên cánh tay cũng không tràn vào Huyết Đồng nữa mà nhỏ vào trong tuyết.
Huyết Đồng trầm mặc. Con mắt này nhìn chằm chằm vào cậu bé, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà cậu bé cũng không chờ Ám Diệt, cậu thở dài một hơi, đứng thẳng dậy. Đôi bàn tay nhuốm máu lần nữa ôm lấy tã lót của bé gái.
“Hừ, thú vị.”
Ám Diệt chui vào trong xiềng xích một lần nữa, con ngươi đỏ ngòm dần dần nhạt đi.
“Nhóc con, nhóc kích thích sự hứng thú của ta. Tốt, ta muốn nhìn xem, nhóc có thể vì con nhóc chết tiệt này làm những việc gì. Mặc dù biết mang theo nó tỉ lệ chết càng lớn, nhóc có thể bảo vệ nó được bao lâu, ta mỏi mắt mong chờ.”
Vết thương nhanh chóng khép lại. Trừ vết sẹo đỏ như máu ra, chẳng còn lại chút vết tích nào nữa cả. Cậu bé cuối cùng vẫn ôm bé gái trong ngực, nghỉ ngơi chốc lát cạnh thùng rác, để cho tinh thần của mình tốt hơn, sau đó rảo bước đi ra bên ngoài.