Lyraxia, ngôi làng bảo hộ Thánh Kiếm vô chủ.
Vì phong tục đặc thù nên đây là một ngôi làng kỳ quặc không có đàn ông… hoặc nên nói rằng nơi này hoạt động với những người đàn ông hỗ trợ từ bên ngoài làng. Đúng như tên gọi ấy, những người sống ở đây đều sở hữu năng lực của người bảo hộ Thánh Kiếm.
Đặc biệt, họ đều là những nhà kiếm thuật hạng nhất. Theo thường thức được giáo dục, cả già lẫn trẻ ở đây đều nắm giữ kỹ thuật siêu việt tiêu chuẩn của hiệp sĩ đoàn chúng tôi.
Được phép đấu tập với đoàn người siêu nhân này chính là một trong những lợi ích hiếm hoi của Lilynoor, hiệp sĩ đoàn chỉ được cấu thành bởi nữ giới này.
Do mất mùa liên tục trong những năm gần đây, lãnh đạo của các quốc gia đều không thể tăng cường quân lực. Và Quốc Vương Bệ Hạ của chúng tôi đã nói rằng nếu không thể tăng số lượng thì nên tăng chất lượng. Dĩ nhiên là ngài ấy sẽ khiến người khác coi thường nếu chỉ nói như vậy, thế nhưng ngài ấy lại sắp xếp được cả việc đi đến vùng đất truyền thuyết này nên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài hết sức tận dụng cơ hội ấy. Rốt cuộc làm sao mà họ lại móc nối được với vùng đất bí ẩn này vậy?
“Đội… đội trưởng Marya… Đã đến giờ rồi…”
“Tô… tốt lắm… Toàn bộ nghỉ ngơi. Tất cả hãy tập trung hồi phục thể lực kỹ càng… mà chắc cũng không cần phải nói nhỉ.”
Không thuộc hạ nào có thể đứng dậy. Cả thuộc hạ vừa mới báo kết thúc thời gian huấn luyện cũng đang nằm xoài trên mặt sàn.
Cũng không phải lạ. Người trong ngôi làng này đều là những kiếm hào thuộc trình độ bậc thầy. Tinh thần lẫn thân thể chịu hao tổn vì phải liên tục đấu tập với những đối thủ ấy là chuyện hiển nhiên.
Hơn nữa, đối tượng đều là các thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành, hoặc là những người mang diện mạo giống như bà lão thích chăm sóc người khác. Cứ bị người như thế đày ải thì họ cũng không còn sức để quan tâm đến thể diện của hiệp sĩ đoàn nữa.
Trên lập trường của mình, hiệp sĩ đoàn Lilynoor cũng không ít lần bị nhìn với ánh mắt kỳ quái. Nữ giới chiến đấu trong thân phận hiệp sĩ đã là điều hiếm hoi, thế mà hiệp sĩ đoàn này lại còn cố tình bày trừ nam giới ra ngoài.
Không ít người cố chấp với lối sống của người hiệp sĩ vì không muốn thua kém áp lực từ xung quanh. Tuy nhiên, sống như một hiệp sĩ và cố chấp với nó mà sống là hai điều khác nhau.
“Ara, sắc mặt mọi người tốt thật nhỉ.”
“Mọi người đều bị ép rèn luyện tới mức không thể để ý gì cả. Dĩ nhiên là họ đâu còn sức để quan tâm thể chế nữa. Cả uy nghiêm của đội trưởng như tôi cũng tơi tả cả rồi.”
“Vậy ư? Không phải chỉ còn mỗi Marya vẫn đang đứng được sao. Cô cũng ở phía trước mọi người một bước rồi đó.”
“Haha… Đó là nhờ cô nương tay nữa mà, Immuryerl.”
Immuryerl Turstar, chiến binh mạnh nhất ngôi làng này, và cũng là Thiếu Nữ Thánh Kiếm đương đại.
Tuổi tác không khác gì tôi, ngoại hình cũng không quá khác biệt. Tuy nhiên, những thứ khác lại quá cách biệt nên đem ra so sánh cũng thật ngu ngốc.
“Tôi cũng nghiêm túc lắm ấy chứ?”
“Nhưng là bằng kiếm kỹ của hiệp sĩ đoàn Lilynoor còn gì…”
Immuryerl mới gặp chúng tôi hôm nay và lần đầu tiên nhìn thấy kiếm kỹ đó. Và trong lúc so đấu với tôi, cô ấy lại thông thạo kiếm kỹ của hiệp sĩ đoàn Lilynoor hơn bất cứ kẻ nào trong chúng tôi.
Kể cả người từng dạy tôi như đội trưởng đời trước cũng không chắc có thể thành thạo đến mức như vậy… Tôi chỉ có thể nói rằng tầng thứ giữa hai bên quá cách biệt mà thôi.
“Kiếm kỹ này cũng thú vị mà. Nó được tìm tòi nghiên cứu để người không sở hữu sức mạnh cơ bắp vẫn có thể vững vàng chiến đấu. Chỉ là Marya lại não cơ bắp quá, tôi nghĩ cô học thêm kỹ thuật có thể dồn sức nhiều hơn một chút sẽ tốt hơn đó?”
“Não cơ bắp… Nhưng cô chỉ nhìn một chút mà dùng được cả kỹ thuật chúng tôi chưa thể hiện là trò ảo thuật gì vậy?”
“Thì tại tôi được huấn luyện để làm vậy mà. Nếu chỉ học kiếm thuật của bản thân rồi xong thì chẳng phải chúng ta sẽ bị xoay vòng vòng khi chiến đấu với người dùng nhiều mánh khoé sao? Nắm giữ kỹ thuật chiến đấu của đối phương rồi tung giải pháp thích hợp nhất của mình. Đó là cách chiến đấu của tôi.”
Câu nói ấy khiến mồ hôi lạnh bỗng rịn ra trên lưng tôi.
Immuryerl đã mô phỏng hoàn hảo kiếm kỹ của chúng tôi. Cô ấy chỉ nhìn một chút đã hoàn toàn lý giải cách chiến đấu của chúng tôi và thể hiện chúng.
Hơn nữa, cô ấy còn sử dụng kiếm thuật vô cùng xuất sắc ấy một cách có hiệu quả… Cho dù tôi đưa kiếm kỹ bản thân đạt đỉnh cao trong tương lai, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi khung cảnh mình đánh bại Immuryerl. Tôi thật sự phải cảm tạ Nữ Thần Vilas về chuyện cô ấy là một con người.
“Có thể biết được thực lực của Thiếu Nữ Thánh Kiếm chính là thu hoạch lớn nhất hôm nay của tôi rồi.”
“Thế thì tốt quá. Tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy hiệp sĩ đoàn chỉ được cấu thành bởi nữ giới như mấy cô nên lâu rồi mới có cảm giác mới mẻ như thế này. Chỉ là tại sao lại tồn tại một hiệp sĩ đoàn như thế vậy?”
“Lý do của người gia nhập rất đa dạng, nhưng lý do sáng lập thì vô cùng đơn giản. Đó là vì sự tồn tại của những hiệp sĩ đoàn cổ hủ cấm đoán phụ nữ. Và trong khi tồn tại lợi ích không nhỏ từ việc đó, có những người lại nhận ra nhu cầu ngược lại.”
“Những lợi ích như là làm hộ vệ hoặc đối thủ luyện tập cho con gái Vương tộc hoặc quý tộc, những nhân vật mà họ không muốn đàn ông tiếp cận, hoặc là việc phái binh đến những nơi không cho phép đàn ông bước vào như thế này nhỉ.”
“Thiết lập hạn chế lúc nào cũng tồn tại lợi ích và điểm yếu. Nếu biết rõ và vận dụng lợi ích, hơn nữa còn áp chế điểm yếu đến mức tối thiểu thì nó sẽ trở thành đặc điểm ưu việt. Điều quan trọng là lý giải sự cần thiết trong hạn chế ấy và tự giác rằng nó không phải là tuyệt đối.”
Tôi nói lại lời khuyên của người đi trước, những người đã học được rằng “Nói như thế thì sẽ không gây bất hoà.” Chỉ cần sinh tồn cũng sẽ tồn tại rất nhiều ý kiến, thoả hiệp tại những nơi phù hợp cũng là một trong các cách đối nhân xử thế.
“Trong một kiếm kỹ cũng bao hàm lịch sử như thế nhỉ. Nhìn vào các cô giúp tôi trông thấy những nỗ lực của người đi trước nên tôi vui lắm.”
“Chuyện bị nhìn thấu toàn bộ ngay lần đầu tiên thì tôi không thể mang về làm quà đâu. Cơ mà người dân thuộc ngôi làng này đều rèn luyện kỹ thuật như thế ư?”
“Chỉ một số người mới có thể thăng hoa ‘Nhìn’ tới mức tuyệt kỹ thôi. Việc nhìn đối thủ rất quan trọng, nhưng nếu kiếm kỹ bản thân vẫn còn non nớt thì lại chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tuyệt kỹ à… Nếu đó là tuyệt kỹ của Thiếu Nữ Thánh Kiếm thì cơn sốc khi bị mô phỏng cũng có thể giảm đi đôi chút.”
Kiếm kỹ vốn là thứ cần lặp lại nhiều lần để cơ thể ghi nhớ, liên kết tâm-kỹ-thân rồi mới hoàn thiện.
Immuryerl có thể nhìn kiếm kỹ của đối phương và sử dụng như kỹ thuật của mình. Đối với người bước trên con đường kiếm thuật thì kỹ thuật ấy chắc chắn là một loại tuyệt kỹ.
“Tôi là Thánh Nữ Thánh Kiếm và được nuôi dạy theo lối ưu tiên kiếm kỹ của làng nên cũng không giỏi ‘Nhìn’ tới vậy đâu.”
“Ở mức như thế mà vẫn không phải giỏi ư… Ngược lại, người giỏi thứ đó sẽ như thế nào?”
“Tuy kiếm kỹ thì bình thường, nhưng em trai tôi có tài năng ‘Nhìn’ rất tốt luôn đó. Tôi nghĩ em ấy có thể nhìn ra Marya thường luyện tập như thế nào, đã từng trải qua những chiến trường gì, không chừng còn có thể biết cô đã ăn gì sáng nay nữa cơ.”
“Sao nghe đáng sợ vậy… Cơ mà cô có em trai à?”
Immuryerl đã là phụ nữ trưởng thành. Nếu có em trai thì chắc cậu ta sẽ không thể nhỏ hơn mười tuổi được. Tôi nghe bảo rằng đàn ông sinh ra tại ngôi làng này đều sẽ được gửi ra ngoài làng trước thời kỳ trưởng thành.
Nếu được cả cô ấy công nhận thì người đó mang danh tiếng vang dội bên ngoài cũng không hề lạ, chỉ là…
“Đúng đó! Tuy rằng có chút ngại ngùng và quá nghiêm túc với việc tập luyện, nhưng em ấy rất thật thà lại còn dịu dàng đáng yêu nữa! Sau khi rời làng mà em ấy vẫn không quên viết thư quan tâm đến tôi đó!”
“Vậ… vậy à… Một người em trai yêu thương chị gái nhỉ.”
Ngay khi nhắc đến chủ đề em trai thì giọng nói của Immuryerl liền trở nên linh động hẳn lên. Cái này gần giống như kiểu mấy quý tộc ủng hộ chúng tôi thường hưng phấn khi kể chuyện một cách tự mãn về gia bảo của mình.
“Đúng rồi! Chỉ là em ấy từng ở cùng một người không thể khinh suất trong một khoảng thời gian… Em ấy có viết trong thư rằng mình đang một mình làm mạo hiểm giả ở Pafyd đó!”
“Pafyd ở Grancerd à. Nếu cậu ấy làm mạo hiểm giả ở thành phố trọng yếu của quốc gia hữu hảo thì chắc tôi phải nghe tới danh tiếng cậu ấy mới phải…”
“Em ấy ghét chuyện thăng tiến với nổi bật lắm. Nhìn nè, tôi cũng từng được rèn luyện làm Thiếu Nữ Thánh Kiếm từ nhỏ mà.”
Chị gái của mình thu hút sự chú ý từ xung quanh trong thân phận đại biểu của làng. Việc ghét trở nên nổi bật là do cậu ta biết rõ sự vất vả của chị gái, hay là do cậu ấy trở nên méo mó vì hiểu rằng mình có làm gì cũng không thể trở nên nổi bật… Cho dù cái nào đi nữa thì chắc hẳn cậu ấy cũng được nuôi dưỡng với tính tình ngoan hiền rồi.
Cơ mà người em trai của Thiếu Nữ Thánh Kiếm đang ở quốc gia gần bên là một tin tức tốt. Tuy rằng vì mục đích rèn luyện, nhưng chuyện viễn chinh tới vùng đất thần bí như ngôi làng Lyraxia cũng tốn thời gian và kinh phí không hề nhỏ.
“Vậy à. Nếu lần tới có cơ hội thì tôi sẽ nhờ cậu ấy hợp tác huấn luyện với đội___”
“A, cô ra tay với em ấy thì tôi sẽ giết cô đấy.”
“Hở?”
“Tôi rất thích Marya, cũng thật lòng nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Nhưng mà trong cuộc đời em ấy không cần người phụ nữ nào khác ngoài tôi đâu. Thế nên hãy chú ý nhé?”
“À vâng.”
Immuryerl vẫn giữ nụ cười như trò chuyện cùng bạn bè và điềm tĩnh nói ra những lời ấy, hệt như chào buổi sáng khi thức dậy là một điều hiển nhiên vậy.
Bản năng đang thực sự cảm nhận được ý nghĩa trong lời dạy “Khi cảm nhận được bầu không khí dị thường thì hãy chạy vì bảo vệ mình đi” của người đi trước. Xin cảm ơn, đàn chị. Lời của chị đã thực sự cứu mạng em ngày hôm nay.
“Hầy, tự dưng nhắc tới làm tôi lại muốn gặp lại em ấy ghê. Nào, chúng ta lại tiếp tục tập luyện đi?”
“Không, hiện tôi vẫn còn đang nghỉ… Được thôi.”
Trước mắt, khi đi đến Pafyd thì tôi sẽ không tiếp cận người nào tự xưng là Turstar. Nếu là mạo hiểm giả không có chí tiến thủ thì chắc chúng tôi không có cơ hội gặp mặt đâu. Không sao, không sao hết.
-------------------------------------------------------------------
Kể cả người từng được gọi là kẻ giống như ác mộng như tôi cũng từng nhìn thấy ác mộng.
Bởi vì bản thân không đứng trên địa vị này ngay từ đầu nên đương nhiên sẽ có đối tượng cạnh tranh và cản trở mạnh mẽ hơn. Những áp lực nhằm giành lấy địa vị này từ chúng từng gặm nhắm trái tim tôi như một cơn ác mộng.
Song, tôi đã đối mặt và lợi dụng những ác mộng đó. Tôi đã chấp nhận nó như một dịp nhằm nhận ra rằng mình nên làm thế nào để khiến đối phương chịu những cảm giác sợ hãi cùng kinh hoảng ấy.
Tuy nhiên, tình huống này lại còn tệ hơn cả những ác mộng tôi từng thấy. Bản thân tôi cần phải làm thế nào để chấp nhận tình huống này chứ?
Tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy cơ, phát huy khả năng vượt xa bình thường và luôn hành động nhanh chóng. Ấy vậy mà số lượng của chúng tôi vẫn dần dần suy giảm.
“Hự!?”
Tôi nghe thấy tiếng của thuộc hạ ở vị trí gần tiên phong và lập tức nhìn sang. Kẻ đó đang dùng vũ khí chặn lại cây gậy phóng ra từ bụi cây.
Phán đoán tình huống không cần tới một giây. Khi phần lớn người hướng ý thức sang cây gậy và nhận ra đó không phải thương, tất cả đều lập tức hiểu rằng đây là cái bẫy nhằm dẫn dụ ánh mắt.
Tôi nhận ra mục đích ấy và lập tức quay sang cảnh báo xung quanh.
Và trong lúc ấy, đã có ba thuộc hạ gục ngã trên mặt đất. Ngoài ra còn có gã đàn ông đeo khăn che mặt đang lạnh nhạt đâm thương vào tứ chi họ.
“Tên khốn!?”
Khi thuộc hạ giương vũ khí lên định thực hiện động tác phát ma pháp thì đối phương đã tan biến như trượt vào trong bụi cây. Hắn đã dùng thủ đoạn này đến là lần thứ tư. Không, thực tế thì còn có những động tác giả như hắn giả vờ đó là bẫy rồi trực tiếp dùng thương tấn công.
Đối phương ép buộc chúng tôi lộ phản ứng rồi tận dụng sơ hở một cách triệt để. Nó giống hệt như cách săn thú, nhưng độ chính xác này lại quá dị thường.
“Chúng ta hoàn toàn bị động…! Ta không bảo mọi người không được phản ứng, nhưng không được dừng chân! Cứ tiếp tục di chuyển thì khả năng tập kích đối phương cũng bị giới hạn!”
Chúng tôi không được phép bị cuốn theo hành động của đối phương. Kể cả khi bị đối phương dẫn dụ thì ngừng hành động cũng chỉ gia tăng điều hắn có thể làm. Tuy rằng sẽ dễ xuất hiện thiệt hại, nhưng giảm đi cơ hội của hắn sẽ khiến tổng thiệt hại trở nên ít hơn.
Các thuộc hạ vẫn luôn không e ngại cho dù đối thủ là tộc Thiên Long lại đang lộ vẻ gấp gáp cùng sợ hãi. Một kẻ địch không thể nắm rõ thân phận sẽ hao tổn tinh thần hơn rất nhiều so với kẻ địch mạnh mẽ.
Điều cần làm hơn hết là thoát khỏi khu rừng này. Chỉ cần lùi đến Biển Rừng Không Lối Về thì con đường mở toang ấy sẽ là địa hình có lợi với chúng tôi.
Đối phương không thể lẻn vào giữa những Ma Thụ để tấn công bất cứ ai, con đường do Karquas khai phá cũng có tầm nhìn thoáng đãng. Khi lùi được đến đó, cho dù đối tượng hành động kỳ dị tới mức nào thì chúng tôi vẫn có thể nắm bắt và nhắm vào đối phương.
Gã đàn ông đeo khăn che mặt đang cảnh giác công kích của bên này. Hắn nhìn nhận rất chính xác độ nguy hiểm trong ma pháp và nguyền rủa của tộc Hắc Chú. Ngược lại, nếu rơi vào tình huống chúng tôi có thể đánh trúng thì đối phương sẽ bị hạ gục.
Dựa trên những cái bẫy đơn giản trên đường thì kẻ địch chắc chắn chỉ có một người. Cứ tiếp tục tình trạng này thì khoảng tám… khoảng bảy mươi người sẽ có thể thoát khỏi khu rừng này.
Lý do chúng tôi buộc phải chạy trốn là vì không có phương pháp đối phó gã đàn ông ấy. Dù lưu lại một chỗ muốn đánh bại hắn thì chúng tôi cũng sẽ bị đối phương dành thời gian ra mà nấu chín từ từ.
Sau khi quay về Biển Rừng Không Lối Về, tôi sẽ liên lạc với lãnh địa, thành lập đội cứu viện hoàn chỉnh mà triệt để xâm lược khu rừng này.
Cho dù thợ săn ưu tú đến đâu, chỉ cần dùng một đội quân nắm giữ cách ứng phó năng lực che giấu thì không cần phải sợ hãi gì cả. Thậm chí chúng tôi còn có thể dùng chiến thuật biển người và đốt cả khu rừng này.
Trong đầu tôi nghĩ ra nhiều phương thức đánh bại gã đàn ông kia. Nếu chuẩn bị đàng hoàng thì đối tượng này không có gì để sợ hãi cả.
“Yodoin-sama!”
“Cái___!?”
Trước khi kịp trả lời thì tôi đã bị làn khói khổng lồ đoạt đi tầm nhìn. Nó không có độc, nhưng làn khói này đang dần bao phủ cả đội quân của tôi.
Nó chắc hẳn là loại gần giống như bom mù mà ám bộ dùng để đào tẩu. Không sao cả, đội quân của tôi sẽ không mất phương hướng chỉ vì tầm nhìn bị mất____
“Gyaa!”
“Ộc!?”
“___!”
Không chỉ tiếng thét của thuộc hạ, cả tiếng công kích mà tôi chưa từng nghe thấy từ đầu đến giờ cũng vang bên tai. Gã đàn ông đeo khăn che mặt đang lẫn vào đội hình mà tấn công.
Ma pháp Dò Tìm____ Không được rồi, gã đàn ông này đang hoàn toàn áp chế ma lực. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn luôn đánh lạc hướng chúng tôi mà nhắm vào sơ hở, nhưng giờ thì hắn lại khiến chúng tôi mất đi cả tầm nhìn.
Vì vậy, hắn đang náo loạn vì thuộc hạ phát ra tiếng khi bị hạ hay vũ khí va chạm cũng không còn là vấn đề nữa.
Khoảng thời gian trống giữa những tiếng thét và tiếng va chạm đang vang bên tai với tiết tấu vô cùng nhanh. Ngay cả trong làn khói này, đối phương vẫn có thể cảm nhận được ma lực của chúng tôi và nhắm chuẩn mục tiêu.
“Hừ, mọi người chưa mất phương hướng phải không!? Nhanh thoát khỏi màn khói đi!”
“Yodoin-sama, xin ngài hãy kiềm chế giọng nói và ma lực lại. Kẻ địch cũng không thể nhìn thấy gì giống như chúng ta!”
“___! Cũng phải.”
Đối thủ cảm nhận được ma lực của chúng tôi mà công kích trong làn khói này. Nếu kiềm hãm ma lực và di chuyển thì ít nhất tôi cũng không lo bị đối phương tóm giữ.
Tôi chặt đứt dòng chảy ma lực dành cho ma pháp Dò Tìm rồi khiến nó yên tĩnh đến cực hạn. Dù không được như ám bộ thì chắc hẳn hắn cũng không thể tìm được tôi trong đám thuộc hạ.
Tôi hạ thấp tư thế và im lặng lách qua giữa quân lính. Các thuộc hạ vẫn đang lần lượt bị tấn công từ xa. Tiếng động đó từng chút đến gần khiến nhịp đập trong tim tôi càng nhanh hơn.
Dù thế, tôi cũng đã thành công thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của màn khói và có thể nhìn thấy bóng dáng của thuộc hạ.
Đằng sau vẫn còn rất nhiều khói. Một số thuộc hạ cũng đã thoát ra khỏi đó, nhưng so với người bị giữ lại thì số người thoát khốn rõ ràng rất ít ỏi.
“Chỉ một màn khói mà lại___!?”
Một quả cầu có dây đang bén lửa bay thẳng ra từ trong làn khói lọt vào mắt chúng tôi.
Mọi người nhìn thấy thứ sẽ tạo ra làn khói liền hiểu ra và khuôn mặt dần tái mét trước diễn biến chờ đợi ngay sau đó.
Chắc chắn khuôn mặt lúc này của tôi cũng giống hệt như những thuộc hạ trong tầm mắt___!
“Đừng có… giỡn mặt!”
Tôi phóng ra nguyền rủa từ cánh tay như trộn lẫn cảm xúc phẫn nộ đang dâng trào.
Đặc Tính “Dòng Máu Của Ta Cùng Với Nguyền Rủa” của tôi không cần cấu trúc và có khả năng tự do gán nguyền rủa vào ma lực. Chúng bao hàm mọi loại nguyền rủa mà bản thân có thể sử dụng. Và trong khoảng thời gian gán nguyền rủa ấy vào ma lực, bản thân tôi cũng đạt được khả năng miễn nhiễm đối với chúng đó.
Nguyền rủa vừa gán vào là những thứ được tuỳ tiện nhào nặn bằng các nguyền rủa thuộc loại có khả năng tác động vật lý. Điều cần thiết lúc này là loại có thể tác động vật lý chứ không phải thứ bên trong lời nguyền.
Tôi bao bọc lấy bom khói bằng nguyền rủa, sau đó lại dùng áp lực nguyền rủa mà bóp nát vụ nổ trong đó. Màn khói sẽ triển khai làn khói trên diện rộng nhờ gió lốc xảy ra khi phát nổ. Tuy nhiên, vì không yêu cầu sức sát thương nên uy lực của nó rất thấp.
Đúng như tôi nghĩ, bom khói phát nổ trong nguyền rủa không thể nhả khói và rơi vào sâu trong rừng cây cùng khối cầu nguyền rủa.
Tàn dư từ nguyền rủa làm cây cối xung quanh héo rũ và vặn vẹo ma lực trong không khí. Tuy không muốn lưu lại vết tích thừa thãi, nhưng phải ứng phó tức thời khiến tôi không kịp điều chỉnh sức mạnh nên đành chịu.
“Quả… quả nhiên là Yodoin-sama!”
“Đây không phải kỹ năng để áp chế một thứ như màn khói…! Nhưng đây không phải lúc ta có thể tiếc___”
Cơ thể tôi bỗng bị kéo giật lại, thuộc hạ vừa mới mở lời lại tách xa. Thứ hiện lên trong tầm mắt tôi là một thanh thương đâm thẳng vào vị trí tôi vừa đứng.
Bản thân được dìu trở dậy. Người vừa kéo cơ thể tôi là Halgana, chắc hẳn cậu ta vẫn đang cảnh giác xung quanh từ thời khắc tôi muốn đối phó màn khói.
Gã đàn ông đeo khăn che mặt vừa đánh hụt cũng không do dự mà chuyển mục tiêu sang thuộc hạ bên cạnh và dùng cán thương đánh ngã người không kịp phản ứng đó.
“Quả nhiên là hắn nhắm vào Yodoin-sama sao!”
“__! Làm tốt lắm, Halgana…!”
Đầu của gã đàn ông quay về phía này và nhìn thẳng vào tôi. Đó chỉ là một hành vi quan sát và chẳng hề nảy lên một chút cảm xúc nào chứ đừng nói đến địch ý. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tôi và Halgana điều chỉnh lại tư thế thì hắn nắm đầu thuộc hạ vừa ngã xuống mà lôi vào trong bụi.
Hắn không chỉ lôi đi. Kẻ đó còn hạ gục thêm vài người trong quá trình ấy. Gã thậm chí còn lợi dụng cơ hội ai đó đối phó với màn khói mà nhắm vào sơ hở. Nếu như Halgana không cứu tôi thì bản thân đã chịu công kích trực tiếp từ góc chết rồi.
Phải làm sao đây? Thoạt nhìn thì hắn ta mang trang bị rất nhẹ. Nhất định hắn cũng không thể mang theo nhiều bom khói như vậy được.
Song, chỉ với hai quả bom hắn vừa dùng, số lượng thuộc hạ mà tôi ước lượng rằng sẽ có bảy mươi người sống sót đến cuối cùng lại giảm xuống còn chưa đầy năm mươi. Chúng tôi vẫn còn khoảng cách cho đến Biển Rừng Không Lối Về…
“Yodoin-sama, chúng tôi không ngại ngài ra mệnh lệnh tàn khốc. Xin hãy nghĩ đến phương pháp giúp ngài sống sót trở về.”
“___ Ta hiểu rồi. Vậy thì tất cả hãy làm mồi nhử đi.”
“Vâng. Tất cả mọi người, vừa lớn tiếng vừa phân tán mà lao về phía Biển Rừng Không Lối Về đi!”
Nghe hiệu lệnh đó, các thuộc hạ liền lập tức lớn tiếng hét lên như quên đi tất cả sợ hãi tích tụ từ đầu đến giờ và tản ra khắp khu rừng.
Bình thường thì đây là kế sách vô cùng ngu ngốc. Tập trung co cụm vẫn dần giảm sút số lượng, vậy thì phân tán ra lại càng không thể biết được đồng minh có bị mất đi hay không.
Tuy nhiên, nhờ binh lính vừa phát ra tiếng vừa chạy đi nên tôi và Halgana có thể phán đoán rằng gã đàn ông đeo khăn che mặt đang tấn công kẻ nào.
“___ Là lúc này!”
“Ừ!”
Chúng tôi xác định vị trí của hắn ta, tăng tốc độ rồi chạy thẳng một mạch theo phương hướng tránh đi nơi ấy.
Cứ tiếp tục di chuyển theo đội hình thì chúng tôi nhất định sẽ toàn diệt trước khi đặt chân đến Biển Rừng Không Lối Về. Thế nhưng, điều đó chỉ nằm trong trường hợp di chuyển chung đội hình.
Tôi khá ngại cận chiến, nhưng đó là khi so sánh với các Lãnh Chúa chuyên về chiến đấu cận thân. Tốc độ khi tôi nghiêm túc dùng Cường Hoá Ma Lực và ma pháp phụ trợ cũng chỉ có Halgana là đuổi kịp mà thôi.
Tôi xác nhận tiếng thét của các thuộc hạ ở xa dừng lại, gã đàn ông ấy vẫn còn đang tấn công các thuộc hạ. Cứ thế này chúng tôi có thể kéo giãn khoảng cách và thoát khỏi khu rừng này…
“Khốn kiếp, rốt cuộc ta lại phải bỏ mặc tất cả thuộc hạ ư…!”
“Chúng ta không còn cách nào khác. Họ đúng là tinh nhuệ được huấn luyện tốt hơn so với các Ma Tộc thông thường, nhưng di chuyển cỡ tốc độ như Yodoin-sama hay tôi thì không thể nào. Trong tình huống buộc phải chạy trốn thì họ chỉ ngáng chân chúng ta mà thôi.”
“Ta hiểu chứ. Nhưng giữ các thủ hạ ấy còn sống mà quay về mới là chức trách của một Lãnh Chúa…!”
Tôi không phải thấy đau khổ vì phải vứt bỏ thuộc hạ. Tôi vẫn biết phân biệt rõ ràng và xem thuộc hạ là công cụ có thể vứt bỏ. Thế nhưng, dù có thể vứt bỏ thì bản thân vẫn khó chịu vì phải lãng phí những công cụ ấy.
Công cụ vẫn có vai trò của mình. Không hoàn thành được vai trò ấy cũng đồng nghĩa với sự vô năng của kẻ sử dụng chúng.
Nếu có thể dùng được thì tôi có thể đánh hạ một ngôi làng… không, là cả một thị trấn mới phải. Lãng phí chúng làm mồi nhử không phải kết quả mà tôi nên tạo ra.
“Còn khoảng một phút để thoát khỏi biên giới. Tiếp tục thế này___”
Vào khoảnh khắc nhảy qua cành cây đại thụ trước mặt thì tôi chợt thấy gã đàn ông đeo khăn che mặt cầm thương lơ lửng ngay bên cạnh. Hắn hạ gục các thuộc hạ, đuổi kịp chúng tôi đang dùng toàn lực chạy trốn, hơn nữa còn tấn công vào thời khắc tôi nhảy lên nên không thể né tránh…!?
Dù gã là thợ săn lão luyện và ra vào khu rừng này thường xuyên, hắn vẫn nắm giữ rõ ràng cả địa hình ở gần Ma Giới ư? Nếu đó không phải là kẻ thường xuyên di chuyển đến Ma Giới thì sao có thể____
“Yodoin-sama!”
Tư thế gã đàn ông thay đổi và chặn lại công kích từ Halgana vừa lao đến. Halgana cũng không cảm nhận được khí tức của hắn, nhưng cậu ta vẫn luôn nhìn vào tôi ngay từ đầu.
Bản thân bị tập kích cũng không sao, còn khi tôi bị nhắm tới thì cậu ấy chắc chắn sẽ kịp thời cứu trợ.
Gã đàn ông đỡ nhát chém gần như tông người của Halgana ở giữa không trung nên cứ thế rơi xuống bụi cây gần đó cùng Halgana.
“Halgana!”
“Tôi sẽ ngăn cản hắn tại đây! Tôi chờ ngài dẫn viện quân tới!”
“____ Ừ!”
Do dự sẽ huỷ hoại tất cả. Tôi không nhìn cuộc chiến giữa Halgana và gã đàn ông mà một mạch chạy thẳng ra ngoài.
Và cùng với sự thay đổi của khu rừng xung quanh, tôi đã đặt chân đến con đường rộng mở. Một con đường thoáng đãng nối thẳng tới phía trước. Ma tố thân thuộc tràn ngập không khí đang tiến vào miệng. Cả những Ma Thụ lúc nhúc ở góc tầm nhìn hiện lại khiến tôi có chút vững lòng.
Tôi đã về đến Biển Rừng Không Lối Về. Tôi đã thành công quay trở lại Ma Giới rồi.
“Hộc… Hộc… Phù…”
Tôi đáng lẽ không luyện tập để bản thân mệt mỏi chỉ với chừng này, thế nhưng hô hấp vẫn vô cùng hỗn loạn. Tôi từng nghe rằng chiến đấu thời gian dài tại Nhân Giới sẽ chịu gánh nặng lớn, chỉ là tôi không ngờ mệt mỏi lại tích tụ gấp mấy lần bình thường như thế này.
Song, tôi đã thành công quay lại Ma Giới. Việc còn lại sẽ là đi qua con đường này rồi liên lạc với lãnh địa. Kể cả khi gã đàn ông kia đuổi kịp thì___
“____ Mà, dĩ nhiên là thế rồi.”
Khi bình tĩnh quay lại thì tôi nhìn thấy gã đàn ông đeo khăn che mặt cũng thoát khỏi rừng cây mà xuất hiện trước Biển Rừng Không Lối Về.
Bóng dáng của hắn vẫn như vậy, nhưng trên bàn tay không cầm thương lại đang nắm mặt nạ ám bộ mà Halgana luôn đeo trên mặt. Tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều để hiểu được kết quả ấy có ý nghĩa như thế nào.
“… Tuy nhiên, điều kiện đã hoàn thành rồi.”
Tôi điều chỉnh hô hấp. Tinh thần không rối loạn. Đúng thế, tôi lúc này vẫn như mọi khi.
Đúng là bộ pháp đặc thù cùng thuật ẩn thân biết rõ tường tận khu rừng đó vô cùng nguy hiểm. Đối với người chủ yếu tấn công từ xa như tôi thì việc hắn không để tôi nhắm vào là điều khó khăn nhất.
Dĩ nhiên là nếu chỉ cuốn hắn vào mà không cần đánh trúng thì tôi cũng không phải không thể chiến đấu… Nhưng trong trường hợp ấy, tôi chắc chắn sẽ liên luỵ cả thuộc hạ và giết chết bọn họ.
“Tầm nhìn đầy đủ. Không còn kẻ nào ngáng đường bao gồm cả Halgana… Lãnh Chúa tộc Hắc Chú, Yodoin Gorwen ta đây sẽ có thể chiến đấu ở trạng thái vẹn toàn!”
Chắc hẳn sẽ có những kẻ ngu ngốc cười cợt tôi không chạy trốn và dẫn viện quân đến. Song, bọn chúng đã nhìn nhận sai thực lực của tôi.
Khi có thể chiến đấu trong trạng thái vẹn toàn thì tôi còn ngang bằng hoặc mạnh hơn cả đội quân của mình. Nếu có thể chiến đấu tại đây thì cũng chẳng khác gì dùng cả tộc Hắc Chú tấn công vào khu rừng này.
“Nguyền rủa vô tận gây khổ đau và giết chóc mọi sinh vật. Nơi ngươi tìm đến là con đường cùng còn tồi tệ hơn cả tử vong. Ta sẽ cho ngươi biết cái kết của kẻ đoán sai thực lực đối___?”
Cơ thể của gã đàn ông chợt nghiêng đi. Tư thế cũng khác với lúc nãy, giống như là hắn vừa mới quét thương xong vậy.
Với lại sao khoảng cách gần vậy? Thế này thì giống như tôi đang ở trong phạm vi tấn công của___!?
“A… Hặc!?”
Bản năng chiến đấu đã mài luyện của một Lãnh Chúa đánh tôi về hiện thực. Gã đàn ông đeo khăn che mặt đã tiếp cận đến phạm vi của thanh thương, còn thứ đang nghiêng đi chính là đầu của tôi.
Cơn đau đớn từ cằm là do bị đập vào bởi đầu thương, cơ thể của tôi đang khuỵu xuống vì não bị chấn động.
Về cơ bản là tôi đã tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng gã đàn ông này lại tiếp cận trong lúc tôi không nhận thức được, sau đó lại đánh vào cằm tôi bằng một đòn mà tôi còn không kịp nhận ra chứ đừng nói là né tránh.
Đây là một sự thật vô cùng khó tin, nhưng kết quả sau khi đối chiếu khung cảnh nhìn thấy trước mắt và tình trạng cơ thể đang chỉ ra điều đó.
Tôi lý giải đến mức độ ấy và cơ thể bắt đầu hành động để đả thông tình huống này. Tôi đã huấn luyện để bản thân vẫn có thể suy nghĩ cho dù não bị chao đảo hay cơ thể không thể chuyển động.
Chỉ cần suy nghĩ còn hoạt động thì tôi vẫn có thể phát huy Đặc Tính. Ma lực của tôi đang tràn ngập nguyền rủa nên chỉ cần phóng xuất nó cũng hoá thành công kích vô cùng mạnh mẽ.
Cơ thể tôi cứ thế khuỵu xuống một lần. Nếu gã đàn ông đeo mặt nạ không chơi đùa thì hắn sẽ tiếp tục truy kích. Kể cả khi xem xét tình huống thì hắn cũng sẽ không chọn rời khỏi vị trí này.
Tôi sẽ phóng ma lực trong người ra ngoài và bao trùm gã đàn ông bằng nguyền rủa. Thế thì đừng nói là truy kích, thứ này còn có khả năng đoạt đi cả tính mạng của hắn.
“___!?”
Ngay trước khi đầu gối tôi kịp chạm đất thì gã đàn ông đã đá cả người tôi bay về phía sau. Kế đó là phóng xuất ma lực chậm một nhịp. Trong những gì tôi có thể nhìn thấy thì gã đàn ông còn giãn khoảng cách xa hơn nữa.
Không thể tin được, hắn ta lại nhận ra đòn phản công từ đối tượng đang vừa bị chấn động não vừa ngã xuống mà thực hiện biện pháp né tránh tốt nhất.
Không, đây là cường giả mà cả Halgana còn không thể câu giờ. Tôi nên cho rằng đối phương đương nhiên sẽ làm được điều đó.
Tuy rằng công kích của tôi đã hụt mục tiêu, nhưng xung quanh bản thân đang được rải rác nguyền rủa ở nồng độ cao. Phạm vi ấy lớn gấp năm lần phạm vi hắn có thể vung thương. Nếu hắn muốn tiếp cận nhằm đâm thương thì toàn thân sẽ hứng chịu nguyền rủa của tôi.
Đã năm giây trôi qua từ khi cơ thể đập xuống mặt đất. Sát thương từ não bị chấn động đã hồi phục, tôi bắt đầu có thể vận động toàn thân.
“___ Ta khá bất ngờ vì cuộc tập kích bất ngờ kia, nhưng nó không còn tác dụng nữa đâu. Nguyền rủa đã được triển khai, ngươi sẽ không thể tiếp cận ta cho đến khi cuộc chiến này kát!?”
Cơn đau đớn kịch liệt xuyên thủng cổ họng xảy ra cùng lúc tôi gượng nửa thân trên dậy. Nỗi đau không thể nào so sánh với khi mắc bệnh cảm… Khoan đã, thanh thương đang thật sự cắm vào cổ họng tôi.
Gã đàn ông kia lại ném thanh thương đi ư!? Dù không thể tiếp cận đi nữa thì sao hắn có thể không do dự ném đi vũ khí duy nhất của mình chứ!?
Bi… bình tĩnh lại đã. Tôi sẽ không chết đi chỉ vì cổ họng bị xuyên thủng. Quan trọng hơn là tôi nên vui mừng với ưu thế do kẻ địch đã buông bỏ vũ khí.
Tôi rút thanh thương ra, vừa dùng ma pháp Trị Liệu vừa điều chỉnh hô hấp. Đúng vậy, gã đã không còn vũ khí. Hắn sẽ không thể tiếp tục công kích trực tiếp tôi… nữa…
“… Cái đó… không lẽ là của Halgana…”
Trên tay của gã đang cầm một chiếc lọ khá quen mắt. Nó là trang bị ám bộ của Halgana, là một loại độc tê liệt dùng để bôi lên dao. Nắp đang được mở ra, bên trong cũng vơi đi không ít.
Tôi nhìn xuống thanh thương mình vừa rút ra. Ngoài máu của tôi, trên đầu thương còn đang được bôi chất lỏng của độc tê liệt.
Vì khả năng kháng nguyền rủa, cơ thể tôi phản ứng chậm với loại độc ấy và dẫn đến sự trì hoãn trong phán đoán của bản thân.
Thanh thương vừa đoạt được rơi khỏi tay không phải vì tôi chịu cú sốc quá lớn, mà là do độc tê liệt đã lan ra toàn thân.
Nửa người vừa cố gượng dậy lại ngã ập xuống. Quả nhiên là Halgana, một chất độc vô cùng tốt và có thể phong toả cả khả năng giãy dụa của những kẻ gặp sơ hở là rải nguyền rủa như tộc Hắc Chú. Không chỉ cơ thể, cả mạch mà ma lực đi qua cũng bị tê liệt hoàn toàn.
Ôi trời, chỉ có mỗi suy nghĩ rõ ràng thế này trông đáng sợ vãi ra ấy!?
Và bởi vì ngũ quan vẫn hoạt động nên tôi hiểu rõ gã đàn ông kia đang đến gần đây kìa!?
“A… Híc… Ặc…”
Tôi thậm chí còn không thể thốt nên lời thương lượng hay xin tha mạng. Tôi còn muốn bản thân mất luôn ý thức, ấy vậy mà mạch suy nghĩ được rèn luyện này chỉ đang điềm tĩnh truyền đạt tình huống cho bản thân.
Trong tầm mắt xuất hiện gã đàn ông đeo mặt nạ đang nhìn xuống bản thân. Bàn tay đang nắm chặt thanh thương hắn vừa nhặt lên.
“Hặc… Ha… A…”
Gã đàn ông cẩn thận đâm thương vào gân tứ chí của tôi giống như những gì đã làm với các thuộc hạ. Tôi không cảm nhận được chút cảm xúc nào. Hành vi này hệt như hắn chỉ đang xử lý con cá mà mình vừa câu được.
Ừm, Halgana, độc tê liệt của cậu xịn quá đấy? Cơn đau khi bị đâm chả được giảm thiểu tí nào luôn! Ừm, ta sẽ chết, ta sắp chết rồi đây này!?
Gã đàn ông đeo khăn che mặt im lặng nhìn khuôn mặt tôi. Tuy nhiên, hắn một lần nữa trở thương như chẳng còn hứng thú rồi chỉ mũi thương vào đầu tôi.
Chờ chút đã, tôi sẽ bị giết thật ư? Ngay trong giai đoạn đầu của lịch sử, ngay tại thời điểm Ma Vương vẫn chưa chính thức xuất hiện, tôi lại không thể đạt được thành tựu gì, không thể hiện được năng lực của những kẻ thuộc tộc Hắc Chú mà mình đã tập hợp, và bản thân thì bị săn như một con thú ư!?
“Kh… ông… được!”
Kể cả khi cố nói ra khỏi miệng, cơ thể vẫn khiến tôi quên đi cách vận sức.
Hiện tôi chỉ là một con thú đang hấp hối. Tôi làm sao có thể chấp nhận kết cục như thế____
“____!”
Gã đàn ông bỗng nhiên vung thương rồi đánh trả thứ gì đó vừa bay đến. Do nó lập tức bị đánh bật khỏi tầm nhìn nên tôi không biết đó là gì, nhưng rõ ràng nó đã nhắm vào hắn ta.
Gã đàn ông nhìn chằm chằm phương hướng mà thứ đó bay đến, cuối cùng thì hắn giữ nguyên tư thế ấy mà biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi được cứu sao…? Nhưng rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì? Thuộc hạ của tôi đến cứu trợ ư? Không, gã đàn ông đó sẽ không làm ra chuyện thả cho thuộc hạ tôi chạy trốn.
Tôi chờ đợi một lúc cũng không có bóng người nào xuất hiện. Rốt cuộc, trong khoảng thời gian vài phút cho đến khi tôi miễn cưỡng trung hoà độc tê liệt trên người bằng nguyền rủa và tự gượng dậy, bên tai vẫn chỉ toàn là tĩnh mịch.
“Hự… Ồ… Lần tới lại đi tập cách trung hoà độc tố đi nhỉ…”
Độc tê liệt vẫn chưa được rút đi hết, tôi chỉ đang thô bạo dùng nguyền rủa bao bọc lấy độc tê liệt để khiến bản thân không chịu ảnh hưởng nữa. Cơ thể vẫn cảm thấy sự khó chịu đến từ lượng lớn dị vật trong người. Chỉ là nếu có thể vận động thân thể thì tôi cũng không phàn nàn làm gì.
Tôi nhìn quanh mà kiểm tra xem có gã đàn ông kia không. Có vẻ như tôi đã được tha sống rồi…
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…”
Tôi tiếp tục nhìn quanh thì một thứ chợt lọt vào tầm mắt.
Đó là một thứ không có gì đặc biệt… không, nên nói nó là hàng rẻ tiền có chất lượng hơi kém. Ở trên mặt đất bên kia đang cắm một thanh kiếm sắt.
======================================
Sức mạnh của Yodoin Gorwen mà mọi người vẫn chưa hiểu rõ:
- Đặc Tính có tên là “Dòng Máu Của Ta Cùng Với Nguyền Rủa.” Nguyền rủa thông thường cần được cấu trúc giống như ma pháp, nhưng Yodoin có thể bỏ qua điều đó mà tạo ra nguyền rủa và gán vào ma lực. Chúng sẽ được cố định bởi tri thức hoặc nội dung bản thân có thể lý giải, và vì Yodoin rất chuyên cần học tập nên nó giống như một buổi tiệc với rất nhiều nguyền rủa. Hơn nữa, vì đạt được khả năng miễn nhiễm đối với các nguyền rủa đó nên sẽ không xảy ra chuyện tự huỷ. Tính linh hoạt cũng rất cao.
- Tuy có thể rải rác nguyền rủa bằng cách phóng xuất ma lực từ toàn thân, nhưng vì nó sẽ liên luỵ cả đồng minh nên Yodoin chủ yếu tấn công bằng cách bắn ra. Do đó, nếu không phải một chọi một thì Yodoin sẽ không thể nghiêm túc. Tạm thời thì Yodoin cũng có thể một mình bao phủ cả chiến trường bằng nguyền rủa.
- Để đối phó chuyện “không cho thời gian cấu trúc hay niệm phép thì có thể đánh bại từ một chiều” thường thấy ở các pháp sư, Yodoin được huấn luyện đặc biệt để suy nghĩ vẫn có khả năng hoạt động bình thường và bản thân có thể sử dụng ma lực dù cơ thể bị mất tự do. Vì phóng xuất ma lực = rải nguyền rủa nên Yodoin vẫn có thể vừa công vừa thủ. (Tuy nhiên, nếu đụng phải độc khiến những thứ liên quan ma lực tê liệt thì sẽ ăn trái đắng)
Nhân tiện thì trong trường hợp chiến đấu với Gaulgrart, nếu Yodoin bị tấn công trước khi kịp triển khai nguyền rủa thì tỉ lệ cao sẽ thua, nhưng nếu thành công triển khai thì chỉ có từ hoà đến thắng.