Mình đã đến kịp lúc… thì cũng không phải nhỉ.
Trên quãng đường từ khi bước vào làng cho đến khi đi đến địa điểm này, có rất nhiều thi thể nằm trên mặt đất. Thi thể nào cũng chỉ ăn một đòn, và nhìn đường chém là có thể hiểu rõ ai đã làm chuyện ấy.
Tuy không thấy bóng dáng Romiyan, nhưng theo tính cách của Kar-kun thì có lẽ cô ấy đang trông chừng ở đâu đó rồi. Không biết cô ấy đang ngắm nhìn khung cảnh này với tâm cảnh như thế nào nhỉ.
“Bài tập đã xong rồi sao?”
“… Ừm.”
Tôi ném chiếc cúc áo đoạt từ Yodocchi về phía Kar-kun. Anh ta nhận lấy nó, và bầu không khí vừa nãy còn rất dũng mãnh chợt chùng xuống một chút.
“___ Vậy là anh ta đã ra đi rồi sao.”
“Không không, tôi chưa giết anh ta đâu?”
“Vậy à? Thế thì… hai bên đã chấm dứt cuộc chiến trước khi nghiêm túc rồi nhỉ.”
Kar-kun đã hành động với tiền đề tôi và Yodocchi thật sự chém giết lẫn nhau à? Không, anh ta không lộ vẻ kinh ngạc nhiều với chuyện tôi chưa giết Yodocchi nên chắc anh ta không đặt nặng kết quả.
Anh ta làm việc này dù hiểu rằng tôi có khả năng giết chết Yodocchi. Kết quả là dù Yodocchi có sống sót hay chết thì cũng không dính dáng. Cái người kia cũng bị đối xử tuỳ tiện quá nhỉ. Cơ mà dù sao Yodocchi cũng không thề trung thành và họ chỉ mang mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
“Tôi có thể hỏi lý do tại sao anh làm chuyện này không?”
“Đám tộc trưởng tuyên bố tôi và cô là đồng cấp bậc. Thế nhưng thái độ lại có sự chênh lệch nên tôi chém đối phương vì tội bất kính.”
“Không phải mấy lý do xuyên tạc ấy đâu. Anh đối địch với tộc Quỷ Mị vì mục đích gì cơ?”
Tôi không cảm nhận được phẫn nộ hay nghĩa vụ gì từ anh ta. Kar-kun muốn tạo ra tình huống này nên mới làm thế. Trong trường hợp muốn củng cố chỗ đứng cho vị trí Ma Vương đời kế thì hành động điên cuồng này là điều rất vô nghĩa.
“Tôi cũng không phải giả vờ đâu… Mà cũng phải, để nói lên lý do mà cô chấp nhận được thì chắc là tôi muốn khiến cô thể hiện sự nghiêm túc của mình.”
“Chuyện như vậy thì chỉ cần anh thách đấu là được còn gì.”
“Tôi không cần cô thể hiện sự nghiêm túc, mà là muốn khiến cô thể hiện nó cơ.”
“… Nó khác nhau như thế nào?”
“Ở tình huống này thì cô mới phải bắt buộc dùng toàn lực phải không?”
Đúng là nếu chỉ so tài thì tôi sẽ đánh cho xong rồi kết thúc mà thôi. Vì Kar-kun còn cuồng chiến hơn cả bản thân tưởng tượng nên vẫn còn nhiều điểm vướng mắc để đi đến kết luận.
Cơ mà anh ta đã tự tiện náo loạn tại lãnh địa Quỷ Mị, hơn nữa còn nói lời khiêu khích đầy khoe khoang. Thân phận Lãnh Chúa của tôi không cho phép mình bỏ qua tình huống này được.
“Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ có thể quen thân hơn cơ. Thật đáng tiếc quá đi.”
“Từ giờ sẽ là cuộc chơi nhằm làm thân nên cô không cần phải tiếc nuối đâu.”
Ngăn cản bằng đối thoại là không thể. Vì anh ta cũng thông minh như Yodocchi nên không chừng còn có thể xoay sở bằng miệng lưỡi, cơ mà tôi lại không có khả năng như vậy.
Tôi bước tới một bước và tiến vào phạm vi tấn công của đôi tay. Chuyện Kar-kun có chết hay không thì giao cho Romiyan phán đoán, tôi sẽ ngăn chặn với ý định giết chết anh ta.
“__!?”
Ngay khoảnh khắc tôi định vung nắm đấm thì bỗng nhiên đầu chịu chấn động khiến thân thể bị đánh bay đi. Tôi lật người lại rồi sờ đầu mà hiểu được nguyên nhân.
Đầu tôi đang bị cắt vào một chút. Anh ta nhìn thấu chuyện tôi lao tới mà không do dự đâm kiếm vào đầu. Không giống như khi chém giết các tộc nhân khác, chắc hẳn anh ta đã tính toán Cường Hoá Ma Lực cao hơn vài bậc mà nâng cao uy lực chứ không chỉ độ sắc bén.
“… Đáng sợ thật nhỉ, dồn sức lên toàn thân đúng là chính xác.”
“Nếu chỉ là cứng thì tôi vẫn có thể chém như Justell cơ… Cô sở hữu cả tính dẻo dai có thể phân tán xung kích à.”
Và anh ta cũng nhận ra lý do không thể chém vào rồi sao. Khác với Jusjus mang bộ xương ngoài, tộc Quỷ Mị sở hữu làn da và cơ thịt có độ đàn hồi cao. Nếu thêm vào độ cứng tương ứng thì sẽ rất khó bị đánh hay chém.
Dù thế, lớp da mỏng vẫn có thể bị chém vào. Vì đã lành lại nên không thành vấn đề, nhưng cứ liên tục bị chém thì cơ thịt của tôi sẽ không chịu nổi mất.
“Mãi mới có một trận chiến mà anh định kết thúc trong một đòn thì không phải uổng phí lắm sao?”
“Nếu kết thúc chỉ với chừng này thì nó cũng chẳng có giá trị gì cả.”
“Cũng phải nhỉ.”
Tôi một lần nữa thu hẹp khoảng cách, lần này thì tôi lao đến vị trí gần sát phạm vi vung kiếm của Kar-kun. Tôi tin rằng kiếm đã được vung mà lách người về phía sau.
Cảm giác gió lướt qua cuống họng. Có vẻ như anh ta vừa nhắm vào đầu nhưng rốt cuộc lại vụt vào không khí. Giờ thì tôi sẽ thu hẹp khoảng cách mà tung___
“Trò rẻ tiền.”
Trước khi tôi kịp vung tay thì khuôn mặt bản thân đã bị anh ta nắm lấy. Tôi không cho rằng anh ta vung kiếm với ý định chém đầu tôi mà lại có thể lập tức ứng phó bằng tay còn trống.
A, đúng rồi. Kar-kun đã nhìn ra chuyện tôi dụ anh ta tấn công nên chỉ vung nhẹ kém nhằm nắm lấy mặt tôi.
Thế nhưng nếu anh ta nắm mặt tôi thì bàn tay của tôi cũng có thể chạm đến đối phương. Không, mình nên nắm lấy cánh tay này mà bẻ gãy thay vì đánh…!?
Khuôn mặt bị đẩy đi khiến trọng tâm sụp xuống. Tôi mất đi cảm giác trên dưới vì chân bị quét ngang, và theo sau cảm giác lửng lơ là xung kích thật mạnh giáng vào đầu.
Cùng lúc nhận ra mình bị đập xuống mặt đất, tôi mở mắt ra và nhìn thấy Kar-kun đang nhìn xuống bản thân.
“Quả nhiên là thế này.”
“Cái___”
Cho dù dùng phản chấn muốn vực dậy nửa thân trên, anh ta vẫn nhận ra điều đó trước mà đạp xuống. Đây là kiểu làm lệch Cường Hoá Ma Lực đã từng xé nát gân chân của Gauyan ở lâu đài Ma Vương lúc trước, và cơ thịt xung quanh phổi tôi cũng đang bị xé rách giống như vậy.
Giữ vị trí thế này thì không ổn. Tôi đập thẳng vào mặt đất mà tận dụng xung kích____
“Bài tập tôi giao cho cô lại kết thúc một cách uổng phí nhỉ.”
“…!”
Trước khi tôi kịp giãn khoảng cách thì Kar-kun lại là người rời đi trước. Tôi ngừng nắm tay vừa giơ lên mà ngồi dậy. Tôi phục hồi cơ thịt bị xé rách trong cơ thể, còn Kar-kun thì nhìn chằm chằm bằng đôi mắt lạnh nhạt.
“Nalact, đúng là cô may mắn sở hữu tài năng mạnh mẽ. Năng lực cơ thể đơn thuần có thể tương đương với Justell được cường hoá bằng Đặc Tính là điều đáng khen ngợi. Tuy nhiên, tôi lại không cảm nhận được chút uy hiếp nào từ cô như Justell.”
“Chắc không phải vì tôi chưa sử dụng Đặc Tính đâu nhỉ?”
“Nói ngắn gọn là cô không có kỹ thuật. Chuyển động chỉ dựa vào tài năng và trực giác mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ bị nhìn thấu.”
Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng quả nhiên là do tương khắc nhỉ… Gauyan hay Jusjus đều đã trải qua rèn luyện và thực chiến rất nhiều mà đạt được sức mạnh của Lãnh Chúa. Khi đối đầu Kar-kun áp đảo kỹ thuật của hai người đó thì chỉ dùng sức sẽ chẳng hề có tác dụng.
Dĩ nhiên là nếu đánh trúng một đòn thì tôi sẽ thắng đấy? Thế nhưng với người có thể ứng phó trước cả khi tôi thực hiện hành động thì làm sao mới đánh trúng được đây.
Ngăn Cấm Tiếp Xúc Đôi Tay Của Ta là Đặc Tính có thể giúp uy lực khi cận chiến mạnh lên rất nhiều, nhưng nó lại không phải loại năng lực dễ đánh trúng đối phương. Ngược lại, chính vì khó đánh trúng nên nó lại càng khó vận dụng hơn.
Cho dù cố dùng tiểu xảo nhất thời thì đối phương vẫn có thể cảnh giác và ứng phó do sự thiếu tự nhiên của nó.
“Thiệt là… Đánh trúng Kar-kun sẽ rất vất vả nhỉ. Thế nhưng đó chỉ là khi Kar-kun có thể luôn chiến đấu với cùng trạng thái… mà thôi!”
Vậy thì chuyện cần làm rất đơn giản. Tôi sẽ dốc hết sức tấn công liên tục. Những tiểu xảo bị ứng phó cũng cứ dùng thật nhiều.
Công kích của tôi sở hữu uy lực chấm dứt trận chiến trong một đòn vẫn là sự thật. Chỉ cần anh ta sai lầm một lần thì cuộc chiến sẽ kết thúc, dù không đánh trúng thì tôi vẫn có thể hao mòn tinh thần và thể lực của Kar-kun.
Tuy rằng sẽ bị ngăn chặn và ăn đòn đau, nhưng nếu tôi không ngơi tay thì Kar-kun cũng sẽ không dễ dàng truy kích như thế.
Những thương tích từ vết chém hay đứt gân vẫn có thể chữa trị ngay lập tức nếu nhịn được đau đớn. Cứ tiếp tục trận chiến dài hơi thế này thì…
“Haha!”
A, không được rồi. Chắc là tôi sẽ phát ra tiếng trước mất. Uwa, mặt anh ta cười tươi ghê.
Bản năng tôi đã nhận ra rằng cách làm này sẽ khiến bản thân đạt giới hạn sau một khoảng thời gian. Bình tĩnh đi nào. Người chịu vô số thương tích từ Jusjus mà chẳng nhận đòn chí mạng nào như Karkun đương nhiên sẽ có thể dễ dàng ứng phó trận chiến dài hơi trong tình trạng không thương tích.
Hửm, Jusjus? Đúng rồi, là Jusjus! Cái đó có thể dùng được!
“___ Ngăn Cấm Tiếp Xúc Đôi Tay Của Ta!”
“… Ồ.”
Đặc Tính được giải phóng. Tôi gán sức mạnh của Đặc Tính lên hai tay rồi bắt đầu tấn công.
Vốn đây là Đặc Tính tiêu hao ít ma lực nên tôi có thể dùng thoải mái. Mặc dù tỉ lệ trúng sẽ giảm xuống, nhưng vốn trạng thái bình thường cũng toàn hụt nên không có vấn đề gì.
Tôi cắm tay xuống mặt đất, vừa đào đất vừa cố gắng nâng lên. Tôi không cần phải đánh trúng trực tiếp. Điều tôi cần là những tổn hại sinh ra từ cách chiến đấu trong trạng thái này. Ngoài ra còn có việc sau khi công kích rơi vào khoảng không thì có thể thổi tung xung quanh đến mức nào.
Nếu là một đòn đến từ chuyển động toàn lực của tôi thì đương nhiên mặt đất sẽ bị vỡ nát vì sức mạnh có thể thay đổi cả địa hình. Và đại địa bị vỡ nát này sẽ liên luỵ xung quanh như một công kích diện rộng không để người khác chạy trốn!
“Chảy máu rồi kìa.”
Máu đang chảy ra từ tay Kar-kun. Ngoài ra còn có tổn thương đối với trang bị trên người anh ta.
Với số cánh tay cùng tốc độ áp đảo, Jusjus đã trộn lẫn chúng cùng kỹ năng siêu việt mà liên tục tấn công. Tuy rằng không có vết thương chí mạng, nhưng Kar-kun không thể phòng thủ toàn bộ mà chịu vết thương chồng chất.
Nắm đấm vung chậm thì không cần trúng cũng có thể công kích bằng dư chấn. Nếu bay lên vì mặt đất không còn nơi chạy trốn thì đối thủ cũng không thể phản công gì được.
Đúng như dự đoán, Kar-kun chảy máu nhưng vẫn không thể chữa trị vết thương. Không rõ là do anh ta không có thừa ma lực hay là không sở hữu cơ năng đó. Tôi nghĩ là Inccubus phải có mấy thứ đó, không lẽ là do khác biệt trong từng cá thể ư?
Cơ mà có thể tiêu hao đối phương thì chuyện lại khác. Nếu có thể làm nhiều lần thì tôi vẫn có cơ hội chiến thắng.
Chắc hẳn bài tập mà Kar-kun nói chính là “Với kỹ thuật của cô thì sẽ chẳng có ích gì nên chuẩn bị một hoặc hai thủ đoạn đi.” Anh ta cho tôi đối đầu với Yodocchi đã chuẩn bị đối sách vẹn toàn chống lại tôi nhằm nắm bắt phương pháp đánh bại đối thủ mình không thể đánh trúng.
“___ Đánh sụp, không, là phá vỡ sao. So sánh với xung kích thì hiệu suất phá hoại đang tăng lên. Đây là dạng Đặc Tính cần trả giá à.”
“… Anh vừa mới biết sao.”
Từ khi nào tôi mới lại đổ mồ hôi lạnh như thế này. Kar-kun không hề biết Đặc Tính của tôi từ đầu đến giờ. Ấy vậy mà tôi chỉ lộ ra vài lần đã giúp anh ta nhìn thấu hoàn toàn cơ chế của nó.
Chuyện ấy đã đủ đáng sợ, nhưng thứ đáng sợ nhất là đôi mắt đó. Anh ta đang quan sát tôi chằm chằm bằng đôi mắt không rõ cảm xúc. Đôi mắt ấy đang nhìn thấu năng lực và suy nghĩ của tôi đến đâu đây.
“Hừm, để thử vậy.”
Kar-kun bỏ qua thủ thế mà bước thẳng về phía tôi. Anh ta đang áp chế chiến ý đến mức khiến tôi nghĩ rằng anh ta đã thu lại mũi giáo của mình.
Tuy nhiên, cách đi bộ đó lại là dáng vẻ tự nhiên vô cùng hoàn hảo. Kể cả người bình thường cũng không nhìn ra sơ hở để nhắm vào. Nhưng tôi cũng không thể sợ hãi và ngừng tay chỉ vì chuyện đó.
Tôi thu hẹp khoảng cách, vung tay mà giáng mạnh xuống. Anh ta vẫn chưa lộ động tác né tránh. Ơ, anh ta thật sự không định né____
“__!?”
Nắm đấm đã chạm đến mà lại không có cảm giác gì. Khoảng cách có thể cảm nhận hơi thở đôi bên, cơ thể đang tiếp xúc gần gũi như ôm lấy nhau. Vì hỗn loạn thông tin thị giác nên tôi không kịp lý giải, nhưng anh ta đã ném tránh nắm đấm bằng cách lách vào trong. Anh ta áp sát một đối tượng có Đặc Tính chạm vào là vỡ nát ư!?
“Quả nhiên là không chạm vào tay thì không vấn đề gì cả. Và về khoản bản thân có thể chạm vào____ được rồi.”
“Hừ!?”
Tư thế tôi bị đánh ngã bởi động tác trôi chảy kia, và nhìn lại thì cánh tay phải của tôi đã bị anh ta nắm lấy. Không thể nào, tôi đang giải phóng Đặc Tính đó!?
Đặc Tính này chỉ cần đối phương chạm vào cũng sẽ có tác dụng. Tôi đã phá vỡ rất nhiều vũ khí của đối thủ từ trước đến nay. Nếu nắm bằng tay không thì mỗi xung kích cũng đủ đánh bay da thịt… A, ra là vậy.
Đặc Tính này so sánh với xung kích khi chạm vào, nếu không tồn tại xung kích thì sức phá vỡ cũng hầu như không có. Vậy nên nếu chạm vào với cảm giác hệt như cọng lông rơi xuống thì Đặc Tính sẽ không gây tổn hại gì cả.
Phải nhìn lại mới thấy mình được nắm lấy tức là anh ta đã cầm nắm vô cùng nhẹ nhàng. Anh ta không chút chắc chắn mà lại làm chuyện quá thiếu tính toán.
Không, điều quan trọng hơn là trạng thái này rất tệ hại. Ma lực của tôi đang bị Kar-kun tóm lấy. Kỹ thuật mà anh ta sẽ dùng là____
“Tuyệt chiêu, Tước Phách.”
Ngay khoảnh khắc được cởi bỏ trói buộc, ma lực đang bị nắm lấy của tôi liền bị rút ra. Không chỉ tay phải mà cả ma lực trong thân thể đều bị rút sạch toàn bộ. Đặc Tính bị giải trừ, thậm chí Cường Hoá Ma Lực trên toàn thân cũng bị mất đi.
Tuy nhiên, tôi cũng không phải không còn cách nào. Bản thân tôi đã tin tưởng anh ta sẽ dùng kỹ thuật này mà chuẩn bị trước.
“Phù!”
Được rồi, ma lực đã chạy dọc toàn thân. Tôi đã biết được tuyệt chiêu này của Kar-kun từ thông tin mà mật thám đạt được tại tộc Nanh Thú.
Tôi có hai đối sách. Đầu tiên là không để đối phương chạm vào mình. Tuy nhiên, tuy vào đối tượng mà phương án này sẽ có khả năng bị công phá dễ dàng. Vì vậy nên tôi cần đối sách lấy tiền đề bị đối phương dùng lên mình.
Điều đó chính là rèn luyện nhằm lưu chuyển ma lực ra toàn thân ngay lập tức. Dù gì thì tôi cũng rất rãnh rỗi vì không cần làm công việc của Lãnh Chúa. Giết thời gian bằng cái này quả nhiên là đúng đắn!
“Hay đấy. Chỉ là cô dùng Cường Hoá Ma Lực chậm rồi.”
“A.”
Hai tay trở nên nhẹ tênh. Không, nên nói rằng tôi không còn cảm giác từ phía dưới khuỷu tay nữa. Dĩ nhiên rồi, cả hai cánh tay hiện đang lơ lửng kia kìa.
Cho dù tuần hoàn ma lực nhanh đến đâu mà không dùng Cường Hoá Ma Lực thì cũng vô nghĩa. À không, tôi đã định dùng Cường Hoá Ma Lực ở khoảnh khắc tiếp theo đấy? Thực tế thì đôi tay bị chặt đi cũng đang phát động Cường Hoá Ma Lực dù hơi trễ.
Chỉ luyện tập để lưu chuyển ma lực tức thời ra toàn thân vẫn chưa đủ. Tôi đáng lẽ nên luyện tập để bản thân có thể dùng Cường Hoá Ma Lực cùng lúc đó mới phải. Ai da, quả nhiên là khó xơi rồi~.