Sử dụng Đặc Tính thì có thể giành chiến thắng. Điều đó cũng không phải không vụt qua đầu tôi. Vào thời điểm chịu đựng cơn đau do gân chân bị đứt và lườm Karquas-sama mà định giải phóng sức mạnh, tôi đã chạm đến cảm xúc nằm sâu trong mắt ngài ấy.
“Sao nào vị anh hùng thiện chiến! Tứ chi bị trở ngại cũng không phải lần đầu phải không!?”
Đó không phải lời giễu cợt. Karquas-sama thực sự biết tường tận về tôi chỉ trong khoảng thời gian giao chiến ngắn ngủi ấy.
Điều đọng lại trong mắt của ngài ấy là ý niệm tôn kính đối với anh hùng, cùng với sự xác định và kỳ vọng rằng tôi sẽ không khuất phục khi chỉ gặp trở ngại ở tứ chi.
Trong đó không tồn tại chút suy nghĩ khinh thường nào cả. Nó không tồn tại ngạo mạn hay lơ đễnh. Chỉ có mỗi lòng hiếu kỳ tăng cao là đang đổ dồn vào. Ngài ấy thật lòng chỉ muốn xem khả năng chiến đấu của tôi bằng đôi mắt đó.
Dù đánh cược mạng sống và lập trường bản thân mà Karquas-sama vẫn chỉ nhìn vào đối phương. Ngài ấy mong chờ sự phấn đấu của bản thân còn hơn cả tôi.
Khi giác ngộ được điều đó, tôi đã đánh mất cơ hội thắng trước Karquas-sama. Cho dù cố nghiêm túc cỡ nào, cho dù đoạ đày thành loài thú cuồng loạn như thế nào, tôi vẫn chỉ có thể tưởng tượng ra bóng dáng ngài ấy đối đầu với tôi một cách đầy ngẫu hứng.
“___ Chú thật đáng thương.”
Hiện giờ chú đã không thể phát huy một nửa sức mạnh vốn có. Lý do chú ấy còn đang đứng chỉ là đang bảo cơ thể run rẩy của mình rằng như vậy sẽ lưu lại càng nhiều thông tin có ý nghĩa hơn cho người kế tiếp.
Song, sự cố gắng ấy không còn giá trị gì cả. Độ chính xác trong đường chém của Karquas-sama không hề gia tăng, động tác hay kỹ thuật mới cũng không hề xuất hiện.
Người chú mà các chiến binh kính yêu đang liên tục bị chém giết, và điều đó là do Karquas-sama không để chú ấy chết đi. Khung cảnh này đã không còn là chiến đấu nữa, nó chỉ là một đứa trẻ đang đùa giỡn với đồ chơi mà thôi.
Chị gái đã nói rằng ngài ấy đang chiến đấu với tất cả mọi người ở đây. Lời nói ấy rất đúng, nhưng đó không phải lời mà chỉ các chị ấy có thể nói ra.
Karquas-sama cũng đang đồng thời đối đầu với tất cả mọi người. Lưỡi kiếm của ngài ấy rõ ràng đang chạm đến trái tim chúng tôi. Trong lòng chúng tôi cũng đang được khắc ghi số lần bị chém giết giống như người chú.
Và kẻ có thể lý giải hơn ai hết chính là người chị đang lộ vẻ mặt như cắn phải trái đắng.
“Hừm… Romilaya!”
“Híu!?”
Karquas-sama đột nhiên cao giọng gọi tên chị gái. Hành động ấy chỉ đơn giản như thế, nhưng phản ứng của chị ấy lại giống như một tân binh bị tập kích. Ờ thì nếu tự dưng tôi bị gọi tên ngay thời điểm này thì chắc cũng sợ như vậy thôi.
“Ngài ấy đang gọi chị kìa.”
“Ch… chị biết chứ!... Có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi vì gián đoạn cuộc chiến, cơ mà tôi quên xác nhận một chuyện. Việc thắng bại sẽ quyết định bằng việc một trong hai bên thừa nhận thua cuộc hoặc là nhận định đối phương không thể tiếp tục chiến đấu, vậy có được không?”
Nếu Karquas-sama có trái tim nhân từ thì chắc hẳn đã đề nghị điều kiện thắng lợi dễ đạt được hơn một chút… Thế nhưng hiện ngài ấy lại đưa ra điều kiện vô cùng có lợi đối với bên này.
“À ờ. Chú vẫn còn ý chí chiến đấu nên thắng bại vẫn chưa phân.”
“Vậy à. Thế tôi di chuyển đến khán đài trong lúc chiến đấu rồi lập tức quay lại thì không tính là bại trận đâu nhỉ?”
“Chuyện ấy thì đúng là vậy…!?”
Karquas-sama lao lên khán đài rồi đứng trước mặt một chiến binh. Người chiến binh luôn xem trận chiến của chú liền hoành thương thủ thế vì bị áp lực đến từ Karquas-sama.
“Ngươi làm trò gì…!”
“Không gì đâu, chỉ là tôi hơi chán thôi. A, xin lỗi nhé. Nói kiểu này thì nghe giống hạ nhục nhờ. Ý tôi là bản thân chán vung kiếm lắm rồi. Vậy nên tôi xin phép mượn thanh thương đó.”
“Cái__”
Karquas-sama đoạt đi thanh thương từ chiến binh với động tác vô cùng trôi chảy. Thanh thương được cảnh giác mà nắm chặt lại rơi vào tay Karquas-sama như tự mình dâng lên. Chiến binh không còn vũ khí há hốc mồm nhìn Karquas-sama quay về chỗ cũ.
“Đúng là được chăm sóc rất tốt, và chất lượng thanh thương này tốt thật nha. Rõ ràng là được rèn rất mạnh luôn.”
Karquas-sama xoay thanh thương vài vòng như để kiểm tra cảm giác. Động tác ấy hệt như một thương thủ lão luyện đã dùng thương rất lâu năm vậy.
“Cái…”
“Mặc dù đúng là được chiêu đãi, nhưng quả nhiên cũng không thể nào cứ nhai mãi một vị được. Cái này gọi là thay đổi gia vị đó.”
Karquas-sama một lần nữa bắt đầu chiến đấu. Ngài ấy đang vung vẩy thanh thương của tộc Nanh Thú, thứ vốn dài gấp hai gấp ba bình thường như tay chân của mình.
Người khác nhìn từ bên ngoài cũng cảm thấy rất bối rối, vậy thì người đối diện như chú sẽ còn dao động hơn nữa. Chỉ trong vài lần giao thủ, mũi thương đã xuyên thủng lồng ngực của chú ấy.
Karquas-sama lập tức rút thanh thương về và quan sát máu bắn ra từ miệng vết thương.
“Hộc… hặc!”
“Miệng vết thương nham nhở hơn kiếm nên thời gian để tái sinh cũng dài hơn nhỉ. Cơ mà không cần phải chống đỡ vị trí bị chém nên cũng không tệ lắm.”
Đặc Tính của chú vốn đã bị khám phá hoàn toàn. Karquas-sama đang nếm trải mọi thứ, từ cảm giác đâm vào bằng vũ khí cho đến phản ứng của đối phương. Ngài ấy thật sự đang mang lòng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ… Ai da, thật đáng sợ quá đi.
“___! Gaulgrart!”
“___ Cà hí!?”
Không khí trong phổi bỗng nảy ra vì bản thân đột nhiên bị gọi tên. May là do tôi vừa thở ra hết nên chỉ ngừng ở mức phát ra tiếng quái dị thôi. Nếu không khí mà còn trong phổi thì không chừng tôi đã hét lên rồi.
“____ Có… có chuyện gì vậy?”
“À không gì đâu, tự dưng nghĩ lại thì tôi lại thấy đột nhiên cướp vũ khí của người khác cũng không phải lắm.”
“À… Mà cũng đúng là vậy thật.”
“Vậy nên anh có thể chuẩn bị một dàn vũ khí rồi xếp thành hàng giúp tôi không?”
Tôi còn tưởng là nội tâm mình bị đọc được và ngài ấy sẽ mở lời mắng chửi chứ… Đáng sợ quá đi.
Hiện tại thì chị gái đang xem Karquas-sama là kẻ địch nên ngài ấy chỉ có thể nhờ tôi làm việc vặt. Chuyện đó thì dĩ nhiên rồi, thế nhưng…
“… Tôi sẽ cho người chuẩn bị. Gaulgrart, em ở đó đi.”
“___ Đã rõ. Karquas-sama, thế có sao không?”
“Không sao cả. Dựa trên lập trường và hiện trạng thì tôi chỉ có thể nhờ mỗi anh mà thôi.”
Mỗi mình mà thôi. Tôi lược bỏ đi một phần câu nói, vừa ghi nhớ đôi chút cảm động đối với lời ấy vừa yên lặng gật đầu giao chuyện đó cho chị gái.
Chị ấy có lẽ chỉ không muốn cho mọi người nhìn thấy bộ dạng tôi hí hửng làm việc vặt cho Karquas-sama. Thế nhưng cùng với sự phân phó đó, biểu cảm của các chiến binh lại trở nên u ám hơn một bậc.
Đương nhiên rồi. Các chiến binh từ đầu đến giờ đã phải dốc hết sức để tập trung toàn bộ tinh thần nhìn từng kiếm kỹ của Karquas-sama. Chính vì có liên kết tới lần tiếp theo nên bọn họ mới có thể giữ bình tĩnh dù người chú nằm trong Bát Nanh đang liên tục bị chém giết.
Song, khi Karquas-sama thay đổi vũ khí theo tâm trạng thì phần lớn công sức từ đầu đến giờ đều trở nên lãng phí. Kể cả khi thân thủ cơ bản và tốc độ phản ứng không đổi, vũ khí khác biệt vẫn sẽ dẫn đến sự biến hoá rất lớn trong tính chất của kỹ thuật.
Kỹ thuật mà bản thân đã ghi nhớ và có thể ứng phó hiện giờ liệu sẽ xuất hiện trong lượt của mình không? Những nghi ngờ như thế sẽ xen lẫn trong suy nghĩ của tất cả mọi người.
Không ít người đang đảo mắt đến số vũ khí được xếp thành hàng chứ không nhìn trận chiến. Họ đang để ý đến chuyện Karquas-sama thành thục bao nhiêu vũ khí trong đống này. Mặc dù____
“Ồ! Trông phong phú thật nha! Tôi có thể dùng hết phải không? Đây là lần đầu tiên tôi dùng cái dùi cui gắn xích này đấy!”
Nhìn thấy Karquas-sama nói vậy rồi bắt đầu sử dụng chiếc côn tam khúc như một bậc thầy khiến mọi người càng nhuộm màu sắc tuyệt vọng.
Tôi cũng từng cảm nhận được đôi chút về chuyện này, Karquas-sama không phải loại người giỏi dùng kiếm thuật. Ngài ấy chỉ đơn thuần là quá ưu tú trong bản thân võ thuật mà thôi.
Không chỉ trình độ luyện tập, có lẽ ngài ấy còn chứng kiến số lượng trận chiến hơn xa tưởng tượng của tôi. Hơn nữa, đó còn là các trận chiến nghiêm túc của những cường giả sở hữu vũ khí và trường phái khác nhau.
Chính vì vậy nên dù cầm lên vũ khí lần đầu sử dụng, ngài ấy vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu năng lực của nó. Karquas-sama có thể hiểu ý nghĩa khi được làm ra của món vũ khí ấy đến trình độ tương đương người chế tác.
Chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài đến đâu… Và trong khi các đồng bào đang nghĩ vậy thì cuộc chiến đã đến hồi kết thúc.
Sau khi đầu bị đánh vỡ bởi chiếc chuỳ gai Karquas-sama mới cầm lên, chuyển động của người chú đã ngừng lại dù vết thương đã hồi phục. Trong đôi mắt ấy đã không còn chiến ý. Karquas-sama dường như cũng nhận ra điều đó mà im lặng hạ vũ khí xuống.
“___ Cạn khí lực rồi à.”
“… Cậu còn nhìn thấu cả điều ấy sao. Đúng vậy, ta sử dụng thể lực hoặc khí lực để duy trì Đặc Tính của mình. Ta còn cho rằng chỉ cần không bị đột tử trong lúc phát động hoặc là không bị vô hiệu hoá năng lực, ta vẫn sẽ có thể chiến đấu đến vĩnh viễn… Không ngờ là khí lực của ta lại bị cạn kiệt trước…”
“Chấp niệm giả vờ chết để nhắm đến cơ hội phản công cũng không tệ đâu.”
“Cậu nói hay nhỉ, cậu còn không hề cho ta một chút cơ hội nào.”
Tôi có hơi kinh ngạc. Tôi còn tưởng chú đã chọn con đường lấy tính mạng ra để tiếp tục chịu trận vì đồng đội, hoá ra là chú ấy còn muốn nhắm vào sơ hở của Karquas-sama cho đến cuối cùng.
Cơ mà cũng phải. Chú là một người như vậy. Tôi đã nghĩ chú đang bị nuốt chửng bởi Karquas-sama, vậy mà không ngờ sự bướng bỉnh của tộc Nanh Thú vẫn đang được giữ vững.
“Được rồi, ông cũng dốc hết toàn lực của mình rồi phải không? Bằng không thì sẽ không thể nào chấp nhận đâu nhỉ?”
“… Đương nhiên. Ta đã dùng toàn lực mà chấp nhận. Đây chính là thất bại của ta.”
“Vậy à. Cảm ơn vì đã so đấu.”
Sau khi Karquas-sama nói vậy, chú khẽ cong khoé miệng rồi yên lặng đổ ập xuống. Chú ấy đã vắt kiệt khí lực cho đến khi không thể phát động Đặc Tính được nữa. Có thể giữ được ý thức cũng là tốt lắm rồi.
“… Khoảnh khắc cuối cùng của chú rất tuyệt vời…”
“Không không, đừng làm như ông ta chết rồi chứ. Nhanh mang người đi đi, Gaulgrart.”
“Hả!?”
Vì nhìn khung cảnh quá bi tráng nên tôi còn tưởng chú ấy đã mất mạng, nhưng đúng là chú ấy vẫn còn đang thở. Chị gái ra chỉ thị cho người xung quanh mà mang chú ấy quay về.
Chú đã phấn đấu rất nhiều trong suốt một tiếng. Tuy rằng khá ngắn so với thời gian hoạt động vốn có của chiến binh tộc Nanh Thú, nhưng không một ai lại cảm thấy trận tử chiến vừa rồi là ngắn cả.
“Trước hết là một người… Không cần phải lo đâu. Tôi sẽ phối hợp cho đến khi mọi người đều chấp nhận. Nào, tiếp theo là ai! Ai sẽ thể hiện bản năng dũng mãnh của loài thú và cho tôi khoảng thời gian vui vẻ nào!?”
Tôi không hề cảm nhận khí tức mệt mỏi từ Karquas-sama. Vũ khí được xếp thành hàng vẫn chưa được dùng hết hai phần mười. Người khiêu chiến thứ hai chắc chắn cũng sẽ gặp kết quả giống như chú.
Vốn dĩ thì các chiến binh trẻ tuổi sẽ dũng mãnh lao vào trung tâm. Các chiến binh lão luyện cũng sẽ sôi sục bản năng ẩn sâu trong lòng mà giương nanh vuốt đã được mài luyện trước kia.
Dù vậy, không hề có ai định xướng tên mình lên. Nếu là vì hoàn thành bi nguyện nhằm giúp tộc Nanh Thú xuất hiện Ma Vương thì bọn họ sẽ đánh cược mạng sống mà chiến đấu. Nếu chị gái gọi tên thì họ nhất định sẽ im lặng mà bước ra.
Song, kết quả là họ sẽ bị Karquas-sama ép phải thừa nhận thất bại một cách toàn diện.
Nếu chiến đấu vì chủng tộc thì bản thân sẽ đánh mất lý do chiến đấu ấy. Không ai có thể tự xướng tên trước sự thật không thể nào tránh khỏi đó.
“Được thôi. Tôi sẽ đối đầu với anh.”
Vậy thì kẻ đứng ở trung tâm ý chí của bộ tộc sẽ buộc phải bước ra. Trung tâm của những kẻ hướng tới việc loại trừ Karquas-sama… Đó chính là chị gái của tôi, Romilaya Ricultrope.