Cho dù muốn phụ giúp công việc đằng này thì trước hết phải để cô ấy có được nền tảng sinh hoạt vững chắc tại thị trấn. Tôi vừa nói về chuyện đó vừa ổn định Marya mà cho cô ấy quay về nhà trọ.
“Vậy là bên Nhân Giới cũng tìm được một người rồi nhỉ.”
“Cũng phải. Chỉ là cô làm trò đó một lần nữa là tôi sẽ giận đấy?”
Tôi hiểu thứ quyết định là lời của bản thân, nhưng phần lớn vẫn là do lỗi của Nữ Thần này. Nói rằng Marya bị hãm vào bẫy bởi cô ta cũng không phải nói ngoa tí nào.
Sau khi nói chuyện với cô ấy thì tôi rốt cuộc cũng hiểu lý do ông chú Kecconau chọn Marya làm người liên lạc với sư phụ.
Cô ấy là người theo chủ nghĩa tránh rắc rối, biết rằng xen cảm xúc cá nhân vào mọi chuyện sẽ tạo ra rắc rối thừa thãi. Vì vậy nên cô ấy là nhân tài có thể ước lượng chính xác quy mô của sự việc.
“Chẳng phải cô ấy chỉ tự nhiên nhận ra quy mô của vấn đề nên mới bị vượt quá lượng thông tin tiếp thu được mà.”
“Rõ ràng là cô dụ tôi nói ra còn gì.”
Ví dụ rằng cô ấy là nhân vật có thể lý giải chính xác độ nguy hiểm hơn người bình thường thì sẽ dễ hiểu hơn. Vilas đã khiến Marya nhận thức đúng nguy cơ của Nhân Giới cùng sự khủng khiếp trong công việc tôi đang làm hơn mức cần thiết.
Tuy nhiên, cô ta chỉ đang giao vận mệnh thế giới cho một mạo hiểm giả bình thường. Cho dù tôi có yếu tố gì để được chọn đi nữa, bối cảnh đằng sau lại chẳng hề hay ho chút nào. Đối với mấy chuyện này thì khiêu chiến theo kiểu tuỳ tiện sẽ là chính xác nhất.
“Tôi nghĩ chuyện đó cũng không hay lắm đâu.”
“Biết được chuyện mình cần làm là đủ rồi. Con người càng biết nhiều chuyện thì sẽ càng gánh vác nhiều thứ. Gánh vác vấn đề tầm cỡ thế giới ở tuổi đó thì quá đáng thương còn gì.”
“Cậu cũng đang gánh vác với tuổi gần như vậy đấy.”
“Tôi chỉ gánh phần lương tối thiểu như suy nghĩ của cô thôi.”
Ngáng đường bằng phần việc của số tiền lương tối thiểu. Vậy thì cũng có thể hiểu rằng tôi chỉ cần gánh trách nhiệm của phần lương đó là đủ.
Có lẽ việc thuê bằng tiền lương tối thiểu là do Vilas không muốn tôi bị đè bẹp bởi áp lực nặng nề, nhưng kiểu gì cô ta cũng chỉ lên mặt kiểu “Đúng rồi, cậu hiểu rõ đấy nhỉ” nên ngừng lại ở đây thôi.
“Vênh mặt.”
“Uwa, phiền vãi ra ấy.”
“Cậu có thể ngừng nghiêm mặt quát nạt Nữ Thần không.”
Vốn dĩ cô ta cũng có thể đọc suy nghĩ của tôi như thế này, hơn nữa còn có thể trực tiếp nói chuyện trong đầu. Ngay từ thời điểm cô ta cố tình nói chuyện để Marya nghe thấy thì đã bao hàm ý đồ không tốt rồi.
“Tôi có lương tâm giống như người bình thường… hay không thì không biết, nhưng tôi cũng biết cảm thấy có lỗi khi bị một cô gái khóc lóc đấy.”
“Cậu đang khéo léo đánh trống lảng cái lương tâm cỏn con ấy nhỉ.”
Nếu bảo giống như người bình thường hay không thì chắc là không. Kể cả trong tình huống này, thú thật là tôi vẫn đang nghĩ rằng Marya trở thành người hợp tác cũng là một canh bạc.
Vốn dĩ bản thân phải ở cùng với tên sư phụ kia thì sở hữu lương tâm cũng chẳng có cái gì hay ho cả.
“Dù sao thì Ma Giới hay Nhân Giới cũng đang chuẩn bị nhiều thứ. Càng nhiều người thì càng tốt thôi.”
“Về khoản đó thì cậu có thật sự nghĩ như vậy không? Cho dù đọc suy nghĩ của cậu thì tôi cũng không nhìn thấy cậu có kế hoạch rõ ràng nào cả.”
“Dĩ nhiên là vì tôi chưa lập kế hoạch chi tiết mà.”
“Ể…”
“Kế hoạch là thứ mà sau khi nắm giữ chính xác mục đích và các yếu tố trong đó thì mới có thể lựa chọn thủ đoạn cùng phương pháp thích hợp nhất. Đó là quan điểm của sư phụ tôi.”
“Chẳng phải điều đó là dựa vào diễn biến mà ứng phó thôi à.”
“Cũng có thể nói như vậy.”
Khi trực tiếp đối diện vấn đề, trực giác sẽ thường suy nghĩ ra cách ứng phó thích hợp nhất. Tuy nhiên, điều này chỉ đơn thuần là bản thân lý giải bản chất vấn đề ngay lập tức, và giải pháp ấy đã từng tồn tại trong kinh nghiệm thu gặt từ quá khứ.
Dĩ nhiên là cũng có trường hợp thử nghiệm lần đầu tiên, nhưng điều đó cũng chỉ là do người đó biết cách ứng dụng, về cốt lõi thì đó vẫn là thành quả đến từ những gì bản thân đã tích luỹ.
Về bản chất thì hiện tôi đã nắm được mình nên làm gì trong thân phận Ma Vương. Việc còn lại là tận dụng kinh nghiệm quá khứ mà kế hoạch rồi nỗ lực đưa mọi chuyện đến viên mãn.
“Nhưng cậu có thể thuận lợi làm vậy thì cũng quá thiên tài rồi.”
“Bởi vì tôi là đệ tử của thiên tài mà. Cho dù không thể đưa ra kết quả tốt nhất thì tôi vẫn có thể khiến chúng nhìn ổn đó.”
Nhắc đến tài năng trong giải quyết vấn đề thì sư phụ là người vượt xa thường thức. Tôi chưa từng nhìn thấy người đó phiền não hay suy nghĩ bao giờ cả.
Ông ta phán đoán và quyết định ngay lập tức trong tất cả mọi việc. Những điều đó còn là giải pháp thích hợp nhất, hơn nữa còn thu về kết quả lớn hơn cả tưởng tượng. Nếu ở cùng một thiên tài ấy thì đương nhiên năng lực cũng phải trở nên tốt hơn.
Dù vậy, tôi không có ý định thu xếp mọi chuyện một cách gọn gàng như tên thiên tài kia nên bản thân thường có thói quen bỏ việc theo kiểu kết quả có hơi tạp nham cũng được. Song, ngược lại thì điều đó lại càng thích hợp với năng lực của tôi nên không thành vấn đề gì.
“… Phải rồi nhỉ. Cậu không mong chờ kết quả hoàn hảo nên có lẽ như thế cũng đủ rồi.”
“Trước hết là phải thị sát lãnh địa của tộc Nanh Thú đã. Nơi đó có chỗ tu luyện tốt thì hay quá.”
“Cậu cứ như đi dã ngoại nhỉ. Tuỳ theo sức ảnh hưởng của Gaulgrart mà không chừng sẽ có một hồi hỗn loạn đấy.”
“Thế thì lại càng vui chứ sao.”
“… Cậu biết rõ nhỉ.”
Ờ thì anh ta chỉ thua trong một lần so tài mà đã giao cả vận mệnh của tộc Nanh Thú cho tôi mà. Người cảm thấy bất mãn với Gaulgrart trong tộc Nanh Thú chắc hẳn sẽ không hề ít.
Dù vậy, Gaulgrart vẫn chưa bị cướp đi ghế Lãnh Chúa, cũng không xảy ra náo động nổi bật nào. Có lẽ nền tảng chống đỡ cho Gaulgrart đang khá là vững chắc.
Lần thị sát này là cơ hội tốt đối với những người mang bất mãn với cách làm của Gaulgrart. Khả năng để họ thực hiện hành động nào đó là vô cùng đầy đủ.
Tuy nhiên, đó cũng là một cơ hội tốt đối với tôi. Nếu đạt được sự ủng hộ từ người dân chứ không chỉ Lãnh Chúa thì sức ảnh hưởng của một Ma Vương sẽ càng to lớn hơn. Ở giai đoạn hiện tại thì tôi chỉ đang mượn sức mạnh của các Lãnh Chúa mà thôi.
-------------------------------------------------------------------
Hôm nay đã là ngày mà Karquas-sama sẽ thị sát lãnh địa của tôi. Vốn dĩ thì tôi muốn làm mọi thứ long trọng hơn, nhưng ngài ấy đã cảnh báo rằng “Hãy bảo họ là tôi sẽ đến, nhưng cái tôi muốn nhìn là cuộc sống thường nhật. Không cần tổ chức thừa thãi gì cả.”
Vì vậy nên tôi sẽ phải giao hết toàn bộ việc dẫn đường cho chị gái… Cơ mà kể cả trận chiến đầu tiên cũng chưa từng khiến tôi khẩn trương đến thế này.
“Sao vậy, Gaulgrart. Cơ thể cảm thấy không khoẻ à?”
“___ Không hề. Tôi chỉ đang lần theo ký ức mà tái xác nhận xem mình có sơ sót gì không.”
“Đó là chuyện của thuộc hạ mà anh phân phó phải không nào? Vậy thì họ sẽ làm việc còn tốt hơn anh tưởng tượng thôi.”
“… Tại sao anh lại ở đây, Yodoin?”
Đáng lẽ chỉ có Karquas-sama và tôi ở lâu đài Ma Vương hôm nay. Thế mà tên tộc Hắc Chú này lại ở đây cứ như đúng rồi.
“Cái gì ư? Dĩ nhiên là vì tôi có việc với Karquas-san rồi? Lần gặp kế tiếp lại phải chờ đến thời điểm báo cáo định kỳ nữa.”
Chúng tôi không có phương pháp liên lạc trực tiếp người hoạt động tại Nhân Giới như Karquas-sama. Dựa trên điều đó, thời gian Yodoin có thể diện kiến Karquas-sama chỉ có cỡ hôm nay mà thôi. Tuy nhiên, đó không phải điều tôi muốn hỏi.
“Hay là để tôi đặt một bảng niêm yết dùng để lưu lại lời nhắn tại phòng thiết triều nhỉ.”
“Làm thế thì quang cảnh sẽ có chút không ổn lắm?”
“Ít nhất cũng phải để bên ngoài phòng chứ. Nếu anh muốn thì tôi có thể lắp một cái ngay ngày mai đó.”
“Hiện thời thì vậy đi. Sau này thì tôi cũng có dự định hoạt động tại Ma Giới. Cho dù lâu thì chắc tôi có thể kiểm tra một tuần một lần.”
Thú thật thì đó là điều tôi rất biết ơn. Thông tin vừa mới mẻ vừa có thể sớm truyền đạt nên giá trị của nó sẽ được giữ gìn. Nếu có thể truyền đạt thông tin từ bên này thì chắc hẳn sẽ xuất hiện thứ có thể phát huy.
“Vậy thì tôi xin nghe theo. Và đây là nội dung của việc tôi muốn nói.”
Yodoin nói vậy rồi đưa một thanh kiếm nằm trong một bao kiếm màu đen cho Karquas-sama. Tuy rằng kiểu cách đơn thuần nhưng lại được chế tạo rất tốt. Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ kỳ vọng vào lưỡi kiếm nằm trong đó.
“Thứ mình vứt đi lại trở về một cách khá phô trương nhỉ… Đây là Ma Kiếm à?”
“Tạm thời thì nó được phân vào loại ấy. Tuy nhiên, sau khi tham khảo phong cách chiến đấu của Karquas-san và việc anh đang hoạt động tại Nhân GIới, tôi đã chọn thứ không hề chứa đựng sức mạnh kiểu nguyền rủa hay ma thuật nào.”
Đúng là tôi không cảm nhận chút ma lực hay mùi vị giống như vậy từ thanh kiếm ấy. Nó là một loại giống như Hào Trảm Nha của tôi à?
Karquas-sama ngắm thanh Ma Kiếm đang nằm trong bao và kiểm tra nhiều thứ như sức nặng của nó.
“… Chuôi kiếm có cơ chế nhỉ. Một thanh kiếm khá thú vị.”
“Vâng. Nó dành cho người sử dụng kỹ thuật như Karquas-san, nếu truyền ma lực khi rút kiếm thì___”
Một lưỡi kiếm đen xuất hiện cạnh khuôn mặt Yodoin. Tôi cần một chút thời gian cho đến khi nhận ra đấy là thanh Ma Kiếm mà Karquas-sama vừa rút ra.
Và tôi nhận ra sự dị thường của thanh Ma Kiếm này từ đó. Lần rút kiếm vừa rồi không hề___
“Thanh kiếm không vang tiếng động à. Một lối truyền dẫn được khắc từ chuôi kiếm tới mũi kiếm, dễ dàng truyền ma lực tới từng ngóc ngách và có thể rút kiếm giống như trượt đi trong bao.”
“… À ừ. Nó là loại được thiết kế dành cho ám bộ. Vì có vài lý do nên có vẻ nó không được sản xuất số lượng lớn.”
“Bởi vì lưỡi kiếm khá dài để ám bộ mang theo nhỉ.”
“Đúng thế. Trong quá trình rút kiếm cho đến khi chiến đấu thì thanh kiếm được đánh giá cao, nhưng nó lại phiền toái cho lúc mang theo.”
Karquas-sama vung kiếm vài lần rồi thu vào trong bao. Cả thời điểm ấy cũng không hề phát ra tiếng động, phải cố lắm thì tôi mới có thể nghe thấy tiếng ngài ấy rời tay khỏi chuôi kiếm mà thôi.
Nó đúng là một thanh Ma Kiếm thú vị. Không chỉ không có âm thanh, cả tốc độ rút kiếm trở nên nhanh hơn cũng giúp ích cho cuộc chiến bất ngờ. Với trình độ của Karquas-sama thì ngài ấy sẽ có thể phát huy sự khác biệt ấy vô cùng hiệu quả.
Dĩ nhiên là trong trường hợp của bản thân thì tôi sẽ luôn rút kiếm mà hành quân trên chiến trường cơ.
“Tôi thích rồi đó. Xin phép được dùng nó vậy.”
“Thế thì tốt rồi. Anh đi thị sát bằng tay không thì sẽ bị đối phương hiểu nhầm là Ma Vương trường phái ôn hoà mất.”
“Tôi định đến lúc đó lại dùng nắm đấm khiến họ hiểu ra thôi.”
“… Ơ? Karquas-san cũng biết chiến đấu tay không ư?”
“Bằng không thì tôi đã không đến đây bằng tay không rồi.”
Yodoin nhìn về bên này một chút. Tôi hiểu điều đối phương muốn nói. Tộc Nanh Thú là chủng tộc ưu việt trong khả năng cận chiến. Dù là chiến đấu bằng vũ khí hay đấu tay không bằng nắm đấm và nanh vuốt thì chúng tôi vẫn tự tin mình đứng vào các thứ hạng đầu trong Ma Giới. Khi đánh tay không với tộc Nanh Thú thì sẽ có nhiều chủng tộc chọn cách tránh xa.
Vậy mà Karquas-sama lại sảng khoái nói rằng đánh tay không với tộc Nanh Thú cũng không thành vấn đề. Cả tôi cũng không thể nào đo lường được sâu cạn của ngài ấy.
Sau đó, Yodoin cũng không đeo bám mà chỉ buông một lời “Đi cùng cũng chẳng có gì để tham khảo” khiến người ta nổi cáu rồi quay về lãnh địa của mình.
Và rồi tôi cùng Karquas-sama dịch chuyển đến dinh thự. Dịch chuyển mà không sử dụng nhẫn được truyền thừa bởi các đời Lãnh Chúa thật là một cảm giác mới mẻ.
“Đây là phòng riêng của anh à.”
“Vâng. Bên cạnh cũng có nhiều thứ khác như phòng ngủ.”
Là người phụng sự Ma Vương, Lãnh Chúa của các chủng tộc đều sử dụng căn phòng có Huy Hiệu Dịch Chuyển làm phòng cá nhân. Điều này thể hiện ý chí của Lãnh Chúa các đời rằng họ lúc nào cũng có thể lập tức đáp lại lời kêu gọi của Ma Vương.
“…”
“A ưm, có chuyện gì ạ…”
“Không có gì, nhìn căn phòng hào hoa này làm tôi chợt nhận ra anh cũng là một Lãnh Chúa.”
“Vâ… vâng…”
Đúng rồi, Karquas-sama đang sống trong thân phận kẻ bị ruồng bỏ. Ngài ấy không có quyền lực tại Ma Giới, môi trường sống cũng toàn địch nhân như con người. Kể cả căn phòng đơn sơ của tôi cũng trông hào nhoáng trong mắt ngài ấy.
“Cơ mà đây không phải phòng ngủ à.”
“Vì còn có Huy Hiệu Dịch Chuyển mà Ma Vương các đời sử dụng nên tôi không thể nào dùng làm phòng ngủ… Tức là Huy Hiệu Dịch Chuyển của Karquas-sama đang bố trí tại phòng ngủ ư?”
“Nếu hướng thẳng tới lâu đài Ma Vương thì chỗ càng thân cận càng tốt phải không?”
“… Quả nhiên là vậy.”
Không bị bó buộc bởi lễ nghi, chỉ tham khảo phương diện hiệu quả mà bố trí huy hiệu tại phòng ngủ. Khi ở trên chiến trường, tôi cũng bố trí để khi mình mở mắt là có thể lập tức cầm lấy kiếm và giáp. Đối với Karquas-sama thì có lẽ hiện tại cũng giống như chiến trường vậy.
“Vậy thì hôm nay là chị của anh sẽ dẫn đường chứ không phải anh nhỉ.”
“Vâng. Khác với bản thân leo lên đến chức vị này bằng chiến công, chị của tôi là người đã dày công hỗ trợ tôi từ trong tối. Chắc hẳn chị ấy sẽ dẫn đường tốt hơn tôi nhiều.”
Vừa nhắc đến thì tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi tôi khẽ ra hiệu thì chị gái liền bước vào trong phòng. Chị ấy nhìn chằm chằm Karquas-sama một chút rồi yên lặng chào.
“Xin chào mừng anh đến đây. Tôi tên là Romilaya Ricultrope, chị gái của Gaulgrart.”
“Tôi là Karquas. Xin hân hạnh được cô giúp đỡ hôm nay.”
“Anh đã nói rằng muốn quan sát cuộc sống đời thường của tộc Nanh Thú chúng tôi, liệu anh có địa điểm cụ thể nào muốn đi hay không?”
“Tôi muốn đi theo lộ tuyến vừa tiến tới nơi quân lính huấn luyện vừa xem xét người dân sinh sống như thế nào. Phương hướng như thế không vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề. Trong tộc Nanh Thú, kể cả trẻ con cũng luôn luyện tập hằng ngày. Khu huấn luyện cũng chỉ giống như một nhà dân phát triển lên mà thôi.”
Ừm. Có vẻ không có vấn đề gì lắm. Vì chị gái không nghĩ tốt về Karquas-sama nên tôi còn tưởng chị ấy sẽ mở lời khiêu khích đầu tiên cơ. Thật may là không có chuyện ấy.
Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng tôi nên chị gái khẽ lạnh lùng liếc nhìn bản thân. Em hiểu mà, bản thân đã quyết định sẽ tin tưởng và giao cho chị rồi.
Cơ mà đây vẫn là chị ấy. Chắc hẳn sau khi dẫn đến khu huấn luyện thì chị ấy sẽ dùng danh nghĩa so tài mà đi gây sự với Karquas-sama…
“Vậy thì nhờ cô. À quên mất. Cô cũng tập trung mấy kẻ cảm thấy bất mãn với tôi tại khu huấn luyện đi. Chỉ cần bảo nếu giết được tôi thì sẽ nhường lại ngôi vị Ma Vương là họ sẽ tập trung liền phải không?”
Và trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Karquas-sama lại là người gây sự trước.