Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

chương 13: trước khi thực hiện kế hoạch – phần hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“~♪”

Tôi vừa huýt sáo vừa bước đi trong phố. Do hôm qua vừa luyện tập sau khi xem đấu trường nên cả tâm lẫn thân của tôi đều ở trong trạng thái tuyệt hảo. Tuy diện tích Biển Rừng Không Lối Về lại giảm đi thêm một chút, nhưng chỗ đó vừa mới làm một con đường nên xem như sai số đi.

Sẵn dịp đang sung sức nên tôi đang tiến tới bang hội mạo hiểm giả nhằm bổ sung lượng tiền đã giảm sút.

“Hửm? Không phải là Arquas đấy à.”

“Chào, Torzel. Tình hình thế nào rồi?”

Torzel cùng đồng bọn vừa đi ra khỏi cửa bang hội mạo hiểm giả. Nhìn bộ dạng sạch sẽ này thì chắc họ sẽ đi thám hiểm từ giờ rồi.

“Từ giờ mới là đi làm tốt tình hình lên. Cơ mà anh có vẻ ít ra vào bang hội lại à? Cơ thể không khoẻ hả?”

“Cực kỳ tốt luôn này. Tôi chỉ có việc mà thôi.”

“Vậy á. Thế thì nói vậy với Kyrii đi.”

“Kyrii…?”

“Là tên của cô tiếp tân. Anh nói chuyện với người ta còn nhiều hơn tôi đấy…”

Hình như đúng là cô ấy được gọi như vậy thật. Ai da, tên của tôi thường xuyên được gọi chứ cơ hội để tôi gọi tên đối phương hoàn toàn không có luôn.

Torzel thỉnh thoảng cũng bắt chuyện, đồng bọn xung quanh anh ta cũng gọi bằng tên đó nên tôi mới nhớ… Thú thật thì tôi cũng không biết tên đồng đội của Torzel đâu.

“Nhưng cũng đâu cần phải giải thích đâu?”

“Có đấy. Anh bắt đầu ít lui tới bang hội là từ lần trước tôi nói chuyện với anh phải không? Cô ấy tưởng là tại anh nói chuyện với tôi đấy.”

Lần nói chuyện trước… À, là cái hôm tôi về nhà thì xuất hiện Vilas và bản thân bắt đầu nghề Ma Vương nhỉ.

Nội dung cuộc nói chuyện… hình như là mỉa mai vụ tôi toàn nhận nhiệm vụ cấp thấp. Đúng là nếu cô tiếp tân nghe vậy thì không thể phủ nhận khả năng bị cô ấy hiểu lầm.

“Đã khiến cô ấy hiểu lầm thì đành phải gỡ rối với đối phương vậy.”

“Làm ơn đấy. Cô ấy thay đổi thái độ lộ liễu như vậy làm tôi cứ thấy khó chịu…”

Thường thì tên này có thái độ trông khá áp đảo, nhưng coi vậy chứ anh ta lại nhạy cảm với phản ứng từ người khác. Trước kia thì tôi từng gặp cảnh đứa nhóc đụng vào Torzel rồi khóc ré lên, và anh ta cực kỳ nghiêm túc dỗ dành đứa nhóc đó.

Sau khi tiễn bọn Torzel đi thì tôi bước vào trong bang hội. So với đấu trường tập trung những người chờ chiến đấu thì kém hơn một chút, nhưng tôi không ghét bầu không khí đặc thù của các mạo hiểm giả có nhiều kinh nghiệm.

Chỉ là họ hơi thiếu chút cảm giác nghiêm túc. Dĩ nhiên là nếu cứ lộ vẻ quyết tử ngay từ giai đoạn nhận hay trả nhiệm vụ thì lại đáng lo quá.

“A! Xin chào Arquas-san!”

Cô tiếp tân tìm thấy bóng dáng tôi liền mở lời chào với giọng nói đầy khoẻ khoắn. Dạo này cô ấy chào hỏi có lực hơn nhiều đấy.

“Ừ, xin chào. Tôi đến để nhận nhiệm vụ, cô có cái nào không?”

“Vâng! Xin anh hãy xem những cái này!... Ủa? Arquas-san, kiếm của anh sao rồi?”

“À, tôi quên mang nó về. Với lại nó là đồ rẻ nên tôi cứ kệ luôn.”

Do đôi bên đã quá quen thuộc với cuộc đối thoại này nên cô ấy sẽ mang ra danh sách nhiệm vụ cấp thấp mà không cần tôi nói chi tiết. Và ở đoạn cuối cũng lại lén lút nhét vài nhiệm vụ cấp trung. Dĩ nhiên là tôi xem như không nhìn thấy gì.

“Trước hết thì tôi sẽ nhận mười cái từ đây đến đây.”

Những mạo hiểm giả tân binh mà tôi chưa thấy được bao lần bỗng ngoái lại nhìn về phía này. Thông thường thì mạo hiểm giả chỉ nhận một, hoặc nhiều lắm là ba đến bốn nhiệm vụ mà thôi.

Tuy nhiên, nhiệm vụ cấp thấp vốn có độ nguy hiểm thấp, hơn nữa phần lớn là các nhiệm vụ hái lượm tại nơi gần nhau nên gom lại nhận một lần sẽ có hiệu suất cao hơn.

“Tôi đã hiểu… Ưm, quả nhiên là số nhiệm vụ mà anh nhận gần đây trở nên ít hơn rồi nhỉ?”

Những mạo hiểm giả tân binh mà tôi chưa thấy được bao lần bỗng ngoái lại nhìn một lần nữa. Từ trước đến nay thì tôi toàn nhận nhiệm vụ cấp thấp nhiều nhất có thể, nhưng nhờ công việc Ma Vương nên tôi đã có thể kéo nó xuống tới mức bình thường. Tôi chưa từng mơ đến chuyện mình lại dư dả đến như thế này đâu. Hiện giờ thì tôi còn cảm thấy Nữ Thần cá tính mạnh ấy rất đáng yêu nữa cơ.

“Tôi được người quen nhờ vả và đang làm nghề tay trái thôi.”

“Nghề tay trái ư? Là công việc như thế nào vậy?”

“Kiểu như đốn gỗ để làm đường chẳng hạn.”

“Người quen đó là tiều phu à?”

“Đại khái thì hiểu như vậy cũng được.”

Quả nhiên là tôi cũng không thể nói rằng đó là Nữ Thần, với lại có nói thì cô ấy cũng chẳng tin. Tôi xác nhận chi tiết nhiệm vụ rồi ký vào giấy tờ.

“___ Cơ mà thật tốt quá. Tôi còn lo lắng không biết có phải Arquas-san bắt đầu ghét công việc của bang hội rồi không…”

“Tôi có lý do gì để ghét ư?”

“Thì phần thưởng ít hoặc là bị mắng vì toàn làm nhiệm vụ cấp thấp hay gì đó…”

“Tôi thích công việc có độ tự do cao nên mới nhận chúng, nhắc tới mấy chuyện đó lúc này cũng quá trễ rồi. Cơ mà tôi cũng không phải không nghĩ rằng công việc này hơi ít phần thưởng.”

Bên giao nhiệm vụ cũng đặt hàng nhiệm vụ cấp thấp theo đúng kiểu của nó. Vậy nên có nhiều trường hợp phần thưởng cũng được thiết lập nhằm tận dụng lợi thế ấy.

Mấy nhiệm vụ yêu cầu chất lượng cao hoặc là có kỳ hạn ngắn thì nên thêm những thứ tương xứng, nhưng không ít kẻ không thèm nghĩ tới những khổ nhọc ấy.

Nhân tiện thì người mệt mỏi nhất trong khoản này chính là bang hội. Vì các mạo hiểm giả, họ còn phải giảm phí trung gian để nó có thể trở thành nhiệm vụ đủ hợp lý.

“Cũng phải nhỉ… Tiền lương của nghề ấy có tốt lắm không?”

“Không hề, tính lương theo giờ thì khoản chừng này?”

“Ơ… Cái này chẳng phải là mức lương thấp nhất sao…”

“Nó còn theo chế độ hoa hồng nữa. Chỉ cần dành thời gian trống ra là chắc chắn có tiền nên không tệ lắm đâu.”

Trong những nhiệm vụ như thu thập thảo được thì phần thưởng sẽ đến từ thời điểm giao thảo dược. Cho dù thu thập trong thời gian nhanh nhất hay là mất thời gian do thời tiết xấu thì phần thưởng vẫn không đổi. Ngược lại, nếu giao hàng chậm thì còn có khả năng giảm tiền thưởng.

Dựa trên điều đó, nghề Ma Vương theo chế độ hoa hồng lại trả phần thưởng theo khả năng mình làm việc nên mức lương cơ bản vẫn vô cùng mị lực.

“Xét theo nghĩa ổn định thu nhập thì đúng là không tệ thật… Chỉ là nếu gặp đãi ngộ xấu thì anh nên báo cáo đàng hoàng đó?”

“Ừ, tôi biết mà.”

Nói vậy chứ tố khổ về công việc từ Nữ Thần cho ai mới được đây. Nếu trên Vilas tồn tại thượng cấp thì còn có đường thoả thuận.

Sau khi chúng tôi tám chuyện một chút thì thủ tục nhận nhiệm vụ cũng đã kết thúc. Trong đầu tôi tưởng tượng nên bắt đầu nhiệm vụ nào trước rồi quyết định theo cách mang hiệu suất cao nhất. Ừm, thế này thì chắc sẽ ổn thôi.

“Vậy thì tôi sẽ đăng ký với hồ sơ này… Ưm, lát nữa anh có thời gian không?”

“Không, tôi có khách tới nhà nên định về sớm một chút.”

“Vậy sao… À không, không sao cả! Tôi sẽ chờ anh ghé sang bang hội lần nữa!”

“Ờ, cảm ơn nhé, Kyrii.”

“___!? Vâng!”

Cô gái này lúc nào cũng cười tươi thật đấy. Thế thì Torzel sầu muộn khi cô ấy đổi thái độ cũng phải.

Tôi rời khỏi bang hội rồi mua sắm một chút lương thực tại chợ. Khách tới nhà hôm nay đương nhiên là Vilas. Hôm qua cô ta đã tới nhà, nhưng do tôi đi luyện tập sau khi xem đấu trường nên đi tự do cả ngày luôn. Vì nhận ra cô ta có chuyện gì đó định nói nên tôi mới mời đối phương dùng bữa tối và bố trí nơi nói chuyện như hiện tại.

Tôi cũng nghĩ tới chuyện ăn ngoài, nhưng phí tổn khá cao, hơn nữa tôi cũng không rành mấy quán ăn tại đây. Tôi cũng không nhất thiết phải đi tìm hiểu trước vì Nữ Thần làm chi.

“Thật xin lỗi, vị mạo hiểm giả bên kia. Tôi có thể hỏi chút chuyện không?”

“Hửm?”

Tôi nhìn quanh kiểm tra vì nghe tiếng gọi. Ngoài tôi ra thì không còn ai có bộ dạng giống như mạo hiểm giả. Vậy chắc hẳn người được gọi là tôi rồi.

Và người vừa cất tiếng chính là một nữ hiệp sĩ mặc bộ giáp khá đẹp đẽ. Bộ dạng khác lạ ấy chứng tỏ đối phương không phải cư dân thuộc thị trấn này.

“Xin lỗi vì sự đường đột, tôi đang cần tìm kiếm một mạo hiểm giả. Liệu anh có thể dành chút thời gian được không?”

“Chuyện đó cũng được thôi, nhưng tại sao người của hiệp sĩ đoàn Lilynoor lại ở đây?”

“___ Anh biết nhiều nhỉ.”

“Nhìn trang sức trên bộ giáp là hiểu ngay mà.”

Mạo hiểm giả cũng có người mang bộ dạng giống hiệp sĩ, nữ hiệp sĩ cũng không phải không tồn tại. Tuy nhiên, những hiệp sĩ trực thuộc nơi nào đó đều sẽ có huy hiệu liên quan nằm trên trang bị. Là người từng ở tại Volteria một khoảng thời gian ngắn, tôi sẽ không nhìn lầm huy hiệu của hiệp sĩ đoàn ở quốc gia ấy.

“Vậ… vậy sao.”

“Sao cô nhìn vui vậy?”

“Thì nếu được biết đến… À không được. Tên của tôi là Marya, Marya Hopuffy, đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Lilynoor.”

Nhìn trọng tâm cơ thể và dáng đứng thì tôi hiểu đối phương là người khá mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại là một vị đoàn trưởng. Với lại tuổi tác cũng không khác biệt so với tôi lắm nhỉ. Mạo hiểm giả chỉ nhận nhiệm vụ cấp thấp và làm công ở mức lương thấp nhất, cùng với một đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn… Cấp bậc khác biệt thật nhỉ.

“Người mang lập trường như thế lại cất công một mình tới quốc gia liền kề tìm người ư?”

“Thật ra là có nhiều chuyện xảy ra… Không, thật sự là rất nhiều…”

“Trông cô có vẻ vất vả nhỉ. À, đứng nói chuyện mãi cũng không hay lắm, tới nhà tôi đi. Tôi sẽ đãi cơm tối cho.”

“Ơ?... Tôi… tôi đang được tán tỉnh hả?”

“Tại sao chứ? Cô có việc với tôi, hay nên nói là sư phụ tôi phải không?”

Không khí xung quanh Marya chợt căng lên một chút. Kể cả khi kinh ngạc mà vẫn cảnh giác thì đúng là đáng khen ngợi.

“Anh là Arquas Turstar ư. Tại sao anh lại biết____ Khoan đã, sao anh lại bình thản bước đi vậy hả!?”

“Tôi đã bảo là đứng nói chuyện mãi cũng không hay mà. Tôi muốn sớm về nhà làm bữa tối. Nào, đi nhanh đi.”

Marya vừa bối rối vừa theo sau tôi bằng những bước chạy ngắn. Nếu cứ tiếp tục thì kiểu gì cũng sẽ ngốn một đống thời gian để đứng nói chuyện thôi. Tôi cũng có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thời gian là thứ cần phải tận dụng mới được.

“Hây… Hây… Tại sao anh lại biết tôi có việc với Se____ với sư phụ của anh vậy?”

“Đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Lilynoor một mình đi tìm mạo hiểm giả. Người có thể giao nhiệm vụ bất thường ấy cũng chỉ có người như ông chú Kecconau. Và mạo hiểm giả ở Pafyd mà người đó có việc cũng chỉ có tôi mà thôi. Dù sao sư phụ và ông chú Kecconau cũng là người quen mà.”

“Ông ta là người quen với thứ đó à…”

“Đó là cấp trên của cô mà, đứng có gọi là thứ đó chứ.”

Tôi cũng không phải không hiểu cảm xúc của cô ấy. Kể cả người sư phụ kia còn cảnh báo tôi rằng “Đó là tên quái dị nên con đừng tiếp cận nhiều thì tốt hơn.” Nếu không nói chuyện trực tiếp mà chỉ nhìn thì thật ra không chán lắm đâu. À khoan, thế thì hơi lạ thật.

“Có chuyện gì ư?”

“Nếu là nhiệm vụ của ông chú Kecconau thì chắc ông ta phải phân phó cho bang hội mạo hiểm giả để cô dễ điều tra nơi ở của tôi chứ?”

“___ Thật ra thì tôi đã hỏi ra địa chỉ rồi… nhưng mà do không biết đường nên bị lạc mất…”

“Ờ…”

Marya thật sự lộ vẻ rất xấu hổ. Tôi vừa xác nhận đây không phải diễn xuất vừa buông ám khí đang giấu trong người. Mình cảnh giác thừa thãi quá rồi.

“Còn chuyện về sư phụ của anh____ Không, trước hết thì hãy đi tới nhà của anh đã.”

“Vậy đi. Tuy không có ai đi nghe ngóng, nhưng đó cũng không phải chuyện nên nói ở nơi có nhiều người lui tới.”

Seif Lowya, sư phụ của tôi là kẻ bị truy nã trên toàn thế giới. Đương nhiên là ở Pafyd này cũng dán một hoặc hai tờ vẽ chân dung ông ấy. Mặc dù đó là khuôn mặt của người khác.

Một phần thông tin về sư phụ có thể bán được giá rất cao. Tôi cũng từng vài lần nghĩ đến chuyện bán thông tin về vị trí của sư phụ để dùng phí xem đấu trường. Cơ mà giờ bản thân vẫn đang đủ tiền tiêu nên không cần phải làm vậy.

“___ Thật tuyệt vời. Trọng tâm không lệch đi tí nào. Không thể xem anh là một mạo hiểm giả thông thường được.”

“Tôi cũng rèn luyện không ít mà.”

“Đúng như lời của Immuryerl, anh rất nghiêm túc với việc luyện tập nhỉ.”

“Ơ, cô quen biết chị tôi à?”

“Ừ. Nhờ sự điều phối của Kecconau-sama, hiệp sĩ đoàn Lilynoor đã được điều đến Lyraxia để tập luyện. Tôi đã được nghe một chút về cậu tại đó.”

Ra vậy, đúng là hiệp sĩ đoàn Lilynoor chỉ được cấu thành bởi nữ giới. Nếu có quan hệ thì họ vẫn có thể tiến vào Lyraxia, nơi cấm nam giới ra vào. Đối với mấy người Marya thì Lyraxia là một môi trường không thể nào tốt hơn để luyện tập. Đúng là chuyện mà ông chú Kecconau sẽ có thể nghĩ ra.

“Marya____ san, chị tôi có khoẻ không?’

“Anh cứ việc gọi thẳng tên tôi. Immuryerl vô cùng mạnh… Ngoài ra còn có chút đáng sợ nữa.”

“Đúng là chị ấy lúc nào cũng dịu dàng, nhưng khi luyện tập thì không hề nương tay chút nào nhỉ.”

Tôi vẫn định kỳ trao đổi thư từ với chị gái, nhưng quả nhiên là nghe rằng chị ấy còn khoẻ mạnh từ người từng gặp trực tiếp thì vẫn an tâm hơn. Thư của chị ấy toàn viết những chuyện cực kỳ tích cực để không khiến tôi lo lắng thôi.

“Không phải chuyện đó… Mấy chuyện như nếu tôi đụng vào cậu thì sẽ giết tôi hay gì đó…”

“Haha, đúng là kiểu đùa của chị ấy.”

“Không, cái đó chắc không phải đùa đâu…”

Chị ấy từ xưa đã thích làm rộn như vậy rồi. Sau khi trở thành Thiếu Nữ Thánh Kiếm thì văn phong trong thư cũng không hề thay đổi, chắc mấy bà bà sẽ ôm đầu nhiều lắm đây.

“Cơ mà Marya được nghe lời đùa như vậy thì cô được chị ấy thích thú lắm đó.”

“Có lẽ cô ấy đang nghiêm túc nên mong cậu có thể giấu chuyện từng tiếp xúc với tôi.”

“Haha, tôi hiểu mà.”

Lúc giao tiếp qua thư thì chị ấy không hề có hứng thú với người xung quanh tôi. Giờ có mang chủ đề về Marya ra thì chị ấy chắc cũng chỉ đáp lại mà thôi.

Và trong khi trò chuyện thì chúng tôi đã về đến nhà. Tôi dẫn Marya vào phòng khác rồi bắt đầu chuẩn bị thức ăn. Vilas thì___ tôi cảm nhận được khí tức từ phòng ngủ, cơ mà cô ta không hề cử động. Chắc là cô ta nhận ra Marya đang ở cùng nên ngoan ngoãn lại rồi. Hoặc không chừng cô ta đang ngủ trên giường tôi ấy chứ.

Khi tôi đang xắt rau thì tiếng của Marya vọng tới từ phòng khách.

“Tôi có thể đi vào chủ đề chính luôn không?”

“Không sao cả, cơ mà tôi không thể cung cấp nhiều thông tin lắm đâu?”

“… Hở?”

“Tôi thỉnh thoảng trao đổi thư từ với sư phụ, nhưng ông ấy thường xuyên chuyển chỗ ở lắm.”

“Nếu anh trao đổi thư từ với ông ta thì không phải sẽ biết chỗ ở ư?”

“Sư phụ sẽ dùng Sử Ma để gửi thư. Sử Ma đó sẽ chỉ ở lại và quay về chỗ sư phụ trong một ngày. Nếu giao thư vào lúc đó thì mới gửi được cho ông ấy.”

Nhân tiện thì Sử Ma đó cực kỳ ưu tú, kể cả ám bộ các nước cũng không thể nào bắt được tung tích. Thậm chí tôi cũng thỉnh thoảng không nhận ra nó tiếp cận cơ.

“Kh… không thể liên lạc từ bên này ư?”

“Nếu được thì tôi đã bị ám bộ ở các nước bắt cóc và tra khảo rồi.”

“Ơ…”

Thông tin Seif Lowya có đệ tử cũng đã được biết đến qua mạng lưới thông tin của các quốc gia. Tuy nhiên, do nhận thức về chuyện “Seif Lowya không phải kẻ có thể nắm được đuôi chỉ bằng cách lần theo liên lạc với đệ tử” mạnh hơn nên không ai cất công tìm kiếm tôi cả.

“Cơ mà nếu bảo rằng ông chú Kecconau có việc thì không chừng ông ấy sẽ đáp lại thôi. Sư phụ cũng khá là tuỳ hứng nữa.”

“Nhân tiện thì hai người liên lạc bao lâu một lần vậy?”

“Khoảng vài tháng một lần. Nhân tiện thì bọn tôi mới vừa liên lạc tháng trước.”

Tuy nội dung chỉ giống như nhổ nước bọt, nhưng sư phụ vẫn cố liên lạc định kỳ giống như chị gái. Đó là một người rất biết quan tâm đệ tử.

“… Tức là nếu tôi muốn tiếp xúc Seif Lowya thì phải chờ liên lạc từ Seif gửi đến cậu trong vài tháng sau, kế đó lại phải cầu nguyện cho đối phương đáp lại nữa.”

“Chắc là thế.”

“… Tôi có thể tạm quay về Volteria không?”

“Tôi không khuyến khích lắm đâu. Lúc nhanh thì ông ta đáp lại ngay trong ngày luôn cơ. Lỡ không thể ứng phó lúc ấy thì xem như kệ luôn đó.”

“Anh bảo tôi phải ở lại Pafyd chờ đến lúc đó ư?”

“Hẳn thế rồi. Cô mang theo bao nhiêu lộ phí vậy?”

“Tôi có thể ở lại trong khoảng một tuần… Rồi còn phải suy nghĩ cho lúc quay về nữa…”

“Chúc may mắn.”

Tôi mang thức ăn đã được nấu ra phòng khách. Ở đó là Marya đang ngồi và đưa hai tay ôm mặt. Thật đúng là đáng thương.

“Vì là nhiệm vụ đến từ thứ đó nên tôi cũng nghĩ là có ẩn tình gì rồi… Tôi đã sẵn sàng cho nguy hiểm và khổ nhọc… rồi cơ… Nhưng mà cái nhiệm vụ lấp lửng như thế này… Khốn kiếp, thế nên lúc mình rời đi thì ông ta mới khiêu khích rằng ‘Nếu làm mặt đáng yêu xin xỏ thì tôi sẽ cho thêm tiền tiêu vặt’ à…!”

“Mấy trò chọc phá của ông chú Kecconau thường sẽ vượt xa sức tưởng tượng của đối phương đấy.”

Phải đi đến quốc gia bên cạnh và canh chừng đối tượng. Thế nhưng ông ấy lại không nói chuyện đó. Dĩ nhiên là người nhận nhiệm vụ sẽ cảm thấy không ít bơ vơ rồi.

“Xin tiền cứu trợ từ quốc gia… thì không được… Như thế thì chắc chắn thứ đó sẽ lên mặt…!”

“Nếu không muốn làm mặt đáng yêu để xin tiền thì cô cứ tuỳ tiện tìm chỗ trọ và nơi làm việc đi. Tôi cũng có thể cho cô ở tạm vài ngày đấy.”

“… Cảm ơn vì lời đề nghị của anh, nhưng tôi xin từ chối. Immuryerl sẽ lo lắng anh bị dính phải côn trùng nào đó. Nghĩ đến chuyện người bạn ấy lại biết rằng tôi ở trong nhà anh thì…”

Marya đặt tay lên mặt mà run rẩy. Có lẽ cô ấy đã bị hành xác khi luyện tập đến mức nghĩ rằng câu nói đùa của chị ấy là thật rồi.

Trong lúc quay về nhà, tôi cũng đã phân tích thể cách của Marya. Thú thật thì cô ấy thuộc dạng người khá mạnh mẽ. Nếu là ở tình huống luyện tập chứ không phải chém giết thì có lẽ cô ấy sẽ tạo nên diễn biến thú vị với cả Gaulgrart. Dĩ nhiên là nếu chém giết thật sự và đối phương dùng Đặc Tính thì bên kia sẽ áp đảo hơn nhiều.

Cơ mà… Ừm, đấu với chị gái thì cũng chẳng có gì tốt cả. Chị ấy cũng là quái vật mà.

“Cô không cần phải quy củ đến thế với chị ấy đâu. Chỉ cần im lặng không lộ ra là được còn gì.”

“Tôi không nghĩ bản thân sẽ giấu được chuyện gì với cô ấy.”

“Cũng phải.”

Mấy người xuất thân từ Lyraxia đều rèn luyện với tiêu chuẩn rất cao. Trong quá trình ấy, họ cũng mài luyện những kỹ thuật quan sát người khác. Vậy nên họ cũng dễ dàng nhìn ra lời nói dối của người thường dễ dao động ngoài mặt.

Và người sở hữu tài năng vượt trội hơn hết như chị gái sẽ không hề thua kém mấy kỹ thuật đọc suy nghĩ hay kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Còn Marya thì trông hệt như một người đang ôm cả vại bí mật sẵn sàng lộ ra bất cứ lúc nào.

Mặc dù sư phụ lại có thể lừa gạt cả người như chị ấy. Khi tiếp xúc với ông ta thì nên nghĩ mình luôn bị lừa dối là tốt nhất.

“Mặc dù chỉ là tám chuyện, nhưng tôi đã hứa với cô ấy rằng sẽ không làm phiền cậu. Ở thời điểm nghe tên cậu từ tên cấp trên khốn kiếp kia thì tôi đã định tới chỗ Immuryerl dập đầu tạ lỗi sau khi mọi chuyện kết thúc rồi. Chuyện có sống sót về hay không thì không bàn đến.”

“Cô nghĩ chị ấy là người nguy hiểm tới mức nào vậy. Đương sự có lẽ không quen thuộc lắm, nhưng về khoản tiếp xúc người khác thì bình thường lắm đó?”

“… Không không, nếu cậu mà có người yêu thì không chừng cô ấy sẽ thản nhiên chém làm đôi đó… Cô ấy___”

Khuôn mặt của Marya đang hướng tới bên này bỗng ngừng phắt lại. Cuối tầm mắt là phía phòng ngủ, và ở đó là Vilas trần truồng đang quấn mình bằng chiếc chăn của tôi.

“Arquas, cậu nấu cơm xong chưa? Ủa, ra là có khách à?”

“Sao cô lại cởi hết hả…”

“Nếu mặc đồ rồi ngủ thì quần áo sẽ có nếp nhăn còn gì. Đúng là tôi cũng có đồ ngủ, nhưng quan hệ của tôi với cậu vẫn chưa phát triển đến mức đó mà.”

“Đó không phải lời của người ở truồng ngủ tại nhà người khác đâu.”

Cơ mà đây là Nữ Thần nên chắc cơ thể không bị bẩn gì đâu, ở truồng ngủ trên giường cũng chả sao cả. Nhưng kéo lê chiếc chăn như thế thì không tốt lắm nha.

Chỉ là nên làm sao đây? Quả nhiên là tôi cũng không thể đi giải thích Vilas là Nữ Thần, phải giới thiệu làm sao giờ?

“… Đây là Marya-san, đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn Lilynoor ở quốc gia bên cạnh. Cô tự giới thiệu đi.”

Nghĩ kỹ lại thì Nữ Thần này cũng chạy tới nhà người khác như đúng rồi, hơn nữa còn tham quan trong thị trấn một cách bình thường nữa. Vậy chắc cô ta cũng chuẩn bị một hoặc hai bối cảnh giả để giấu diếm thân phận. Thay vì nói dối thì giao cho Vilas sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“A, xin chào. Tôi là Nữ Thần Vilas.”

“Ơ? Nữ Thần___”

“Ù ôi!”

Nữ Thần này chơi hơi lớn nha.

“Ơ? Hay là tôi nên nói luôn chuyện mình là trung gian cho nghề Ma Vương?”

“Là ngược lại! Cô cần phải che giấu nhiều lắm đó!?”

“Cậu bất kính thật đấy, tôi rõ ràng đang che mấy chỗ nhạy cảm còn gì.”

“Kh… khoan đã. Nữ Thần Vilas? Nghề Ma Vương? Rốt cuộc___”

Tôi bắt đầu suy nghĩ. Giờ mà lộ hết mọi chuyện thì tất cả sẽ rất rối ren. Tôi cần suy nghĩ cách để biến mọi chuyện trở nên mơ hồ.

Một người phụ nữ ở truồng bỗng xuất hiện rồi tự xưng là Nữ Thần Vilas, hơn nữa còn nói ra một từ khoá quan trọng là trung gian nghề Ma Vương. Có nên để Marya nuốt trọn hết hay không thì… không thể nào.

Tôi cũng lỡ hành động trông giống như điều đó là thật, nhưng nó không còn quan trọng nữa. Đây là lỗi của Nữ Thần đột nhiên khiến người khác muốn tsukkomi nên đây không phải lỗi của tôi.

“Nói chung là đùa đó. Cái người này là một tên say xỉn đầu óc không bình thường, và vì nhiều lý do nên tôi phải chăm sóc đối phương ấy mà.”

“Cậu tự dưng thất lễ quá nha.”

“___ Đùa?”

Được rồi, trước hết thì tôi sẽ xem Vilas là một tên say xỉn đầu óc không bình thường, sau khi suy tính có nên bỏ lại hay không thì tôi mới cho đối phương ở trọ lại.

“Dĩ nhiên rồi. Tự dưng có người bảo mình là Nữ Thần thì sao cô chấp nhận được nhỉ?”

“Không, nhưng mà… toàn thân người này đang được bao trùm bởi ma lực thuộc tính Quang và thần khí nữa…”

“A, mới ngủ dậy nên tôi để lộ mấy yếu tố Nữ Thần rồi.”

“Che lại giùm đi!”

“Tôi đang che chỗ nhạy cảm đây mà.”

Thiệt hả trời. Nữ Thần này đang toả ma lực thuộc tính Quang còn nhiều hơn bình thường nữa. Thậm chí là thần khí bao trùm Thánh Kiếm cũng đang tràn ngập khiến cô ta toả hào quang Nữ Thần còn nhiều hơn lần đầu gặp mặt.

“Cái gì mà…! Không, tôi không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết. Thế là được rồi nhỉ!”

“A, người này nhận ra mọi chuyện đột nhiên trở nên lằng nhằng nên cố xem như không xảy ra chuyện gì kìa.”

“Đã hiểu được điều đó thì cô cũng im lặng cái đi… Sao cô lại không suy nghĩ gì mà nói hết ra vậy…”

“Cậu mời tôi tới dùng bữa tối để nói về nghề Ma Vương mà lại có đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn của quốc gia khác đến đây. Vậy tôi cho rằng cậu dẫn theo người hợp tác để cứu Nhân Giới sắp sửa bị huỷ diệt thì có gì lạ à?”

“À vâng. Đây là lỗi của tôi, thật vô cùng xin lỗi.”

“Rất tốt.”

“Nhưng mà ở truồng xuất hiện trước mặt người khác là lỗi của cô.”

“Ể__”

“___ Hả? Nhân Giới sắp sửa bị huỷ diệt ư!?”

“Ể__”

Truyện Chữ Hay