Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

chương 11: lập kế hoạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Và giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp định kỳ của quân đội Ma Vương tạm thời.”

“Khoan đã, Yodoin. Tại sao ngươi lại chủ trì ở đây? Với lại tạm thời là cái gì hả!”

Đây là cuộc họp với các Lãnh Chúa đang ủng hộ tôi, nhân dịp thử nghiệm tính năng gọi riêng các cá nhân khi bản thân dịch chuyển. Mà nói thẳng ra thì ở đây chỉ có tôi, Gaulgrart và Yodoin mà thôi. Có thể xem đây là cuộc họp không vậy?

“Ồn ào quá đấy. Gaulgrart, Karquas-san đang đứng trên lập trường tự xưng là Ma Vương tạm thời. Nếu Karquas-san chỉ tập hợp những người ủng hộ mình và đường hoàng xưng là quân đội Ma Vương thì chỉ chuốc lấy tức giận từ người khác thôi. Danh xưng trông linh hoạt khi nhìn từ bên ngoài sẽ tốt hơn nhiều.”

“Ở đây đã không có người khác thì không thành vấn đề gì cả.”

“Đây là vì để kẻ như anh không lỡ lời trước mặt đám người khác đấy. Anh hiểu chưa?”

“Tên khốn___”

Loại người chạy tiên phong trước nhất và loại người chi viện ở phía sau cùng. Vậy nên tính cách giữa hai người này vô cùng tương phản. Cứ để họ nói chuyện sẽ chỉ toàn hằn học lẫn nhau nên hãy tiếp tục thúc đẩy cuộc họp vậy.

“Gaulgrart, Yodoin cũng có suy nghĩ của mình. Chuyện trân trọng quy củ thì phải để mọi chuyện đã được thu xếp đã.”

“Nh… nhưng mà…”

“Thú vật đừng đi đấu miệng lưỡi. Anh chỉ cần im lặng đứng đó cũng khiến bầu không khí trở nên nghiêm túc rồi. Anh có phong thái như thế. Cứ mở mồm vì những lời khiêu khích rẻ tiền sẽ chỉ hạ thấp giá trị bản thân thôi.”

“… Vâng, tôi xin tạ lỗi.”

“Thu hồi lại phẫn nộ đi. Nếu đến cuối mà anh vẫn rút kiếm thì tôi sẽ không trách móc anh.”

Gaulgrart yên tĩnh điều chỉnh hô hấp như đã trở nên bình tĩnh với lời vừa rồi. Yodoin thì lộ vẻ mặt có hơi khó xử vì không những Gaulgrart không bị trách phạt, mà đối phương còn được cho phép rút kiếm nếu cảm thấy bản thân tới giới hạn.

“Yodoin, việc so sánh hai người sẽ do tôi tự làm. Nếu có rảnh rỗi hơn kém với người khác thì hãy thể hiện năng lực của mình đi.”

“___ Tôi đã hiểu. Về phương châm hiện tại, tôi dự định sẽ chọn những người đang giám sát tại các quốc gia Nhân Loại và lập lịch trình để tìm kiếm những kẻ nhận gia hộ ánh sáng… Sứ Giả Cựu Thần.”

“Sứ Giả Cựu Thần à. Anh dùng danh xưng khá rẻ tiền nhỉ.”

“Gọi kẻ địch bằng cái tên lớn lối cũng có tác dụng gì đâu? Thợ săn ẩn nấp trong biển rừng Grancerd… Chúng ta đã trực tiếp xác nhận được ‘Thương Thủ Tiềm Phục,’ nhưng anh đã nói rằng mình còn biết thêm vài người khác phải không?”

Yodoin này là kiểu thích tự tiện đặt biệt danh cho kẻ khác nhỉ. Cơ mà tôi không cần phải cố suy nghĩ tên gọi nên cũng được thôi.

Những kẻ nhận gia hộ từ Cựu Thần Vilas, đây là lời nói dối để đối phương không sơ suất xâm lược Nhân Giới. Muốn biến lời nói dối này thành sự thật thì cần phải có thiết lập bối cảnh tương ứng. Dĩ nhiên là tôi cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.

“Ừ. Trước hết là quốc gia Volteria, có một kẻ dùng cung đang chiếm cứ nơi này.”

Tôi dùng kiếm trong thân phận Ma Vương Karquas, dùng thương trong thân phận Thương Thủ Tiềm Phục gì gì đó. Suy nghĩ theo kiểu trường phái thì tôi cũng không phải không thể dùng chung vũ khí, nhưng tôi quyết định rằng mình nên thay đổi chủng loại vũ khí khi diễn xuất nhằm đề phòng. Nếu dùng cung thì bộ pháp và cách di chuyển sẽ khác biệt nên chắc không cần lo đối phương nghĩ đó là cùng một người.

“Cung thủ ư… Theo Karquas thì thực lực cung thủ ấy nằm ở mức nào?”

“Đối với anh thì chắc đối phương còn giống thiên địch hơn cả kẻ dùng thương kia đấy.”

“Tôi không cho rằng Karquas-san sẽ nhìn nhận sai thực lực của tôi, nhưng chỉ là cung tên thì tôi vẫn có thể đánh bay bằng nguyền rủa đó?”

“Mặc dù cổ họng bị xuyên thủng bởi thanh thương mà đối phương ném tới à.”

“Đi… điều đó là vì tôi bị bất ngờ chuyện đối phương thực sự buông bỏ vũ khí…”

“Thế thì cẩn thận đi. Cung thủ đó còn ngắm bắn chính xác hơn anh tưởng tượng đó.”

Có lẽ Yodoin đang nhớ lại trận chiến hồi trước. Khi tưởng tượng ra mũi tên còn ngắm chuẩn xác hơn cả thanh thương mà mình không thể né tránh thì dĩ nhiên là phải lộ vẻ mặt nguy hiểm rồi.

“___ Tôi sẽ thành thật tin tưởng vào chuyện ấy. Anh không biết chi tiết về đối phương ư?”

“Ừ, tôi chỉ từng trông thấy vài lần tại Volteria khi du lịch Nhân Giới thôi. Tôi cũng không man rợ tới mức tự dưng chạy đi chém đối tượng mang ma lực thuộc tính Quang đâu.”

“Chuyện đó cũng phải. Cơ mà anh từng đi du lịch ư?”

“Bản thân tôi cũng không có mối quan hệ rộng rãi lắm. Tự kiểm tra bằng chân và mắt mình sẽ xác thực hơn phải không?”

“Ra là thế…”

Đương nhiên thông tin nhìn thấy Sứ Giả Cựu Thần là dối trá, nhưng nó cũng không phải lời nói dối nhảm nhí vô căn cứ.

Trong thời gian ở cùng với sư phụ, chúng tôi đã từng đặt chân qua nhiều quốc gia. Nhờ vậy mà tôi có kha khá tri thức về các vùng đất, cũng nghe được không ít lời đồn đại.

Tại Volteria tồn tại vài tin đồn có khả năng khiến người khác liên tưởng đến cung thủ. Nếu thuộc hạ Yodoin điều tra thử thì chắc hẳn sẽ đánh hơi được những tin đồn ấy và nghĩ ra hình tượng của cung thủ không tồn tại ấy.

“Về những chỗ khác thì còn có Ixtasia… Chỉ là tìm kiếm bình thường cũng không thể lần ra được manh mối dẫn đến Sứ Giả Cựu Thần. Trước hết thì cứ thử tìm kiếm bằng những truyền thuyết hoặc tin đồn gắn chặt với các vùng đất đi.”

“Truyền thuyết và tin đồn ư…”

“Tôi cũng từng nghe vài tin đồn về Thương Thủ Tiềm Phục tại Grancerd kia. Đó là lời đồn về gã đàn ông đeo khăn che mặt lang thang trong rừng.”

“___!”

Trong đầu Yodoin chắc hẳn đang nổi lên bóng dáng của thương thủ kia. Thực tế thì đúng là có tin đồn này. Và nói thẳng ra thì khởi nguồn của chúng cũng chính là tôi.

Ở chỗ sâu trong khu rừng tồn tại một địa điểm mọc thảo dược có chất lượng rất tốt, và tôi thỉnh thoảng lợi dụng nơi đó khi thực hiện những nhiệm vụ giao sản phẩm. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu để người khác biết được tôi đến đó thì mấy người như dân làng gần kề sẽ đánh hơi được vị trị ấy. Vậy nên tôi đã giả dạng một cách đơn giản mà đến đấy.

Nhờ vậy mà từng xảy ra tin đồn về sự xuất hiện của ma vật chủng loại mới trong một khoảng thời gian. Các mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ trinh sát cũng từng tiến vào khu rừng ấy. Thật là ký ức đẹp quá đi.

“Cựu Thần Vilas có vẻ đã dùng thủ đoạn nào đó để những người mà mình ban gia hộ không trở nên nổi bật. Tuy nhiên, khi những kẻ ấy tự do sử dụng sức mạnh thì chắc chắn sự dị thường ấy vẫn sẽ lưu lại dấu vết.”

“Vậy nên chúng ta cần nắm bắt cơ hội điều tra thông tin những kẻ đó từ truyền thuyết và lời đồn đại à… Tôi đã rõ. Dù gì thì chúng tôi cũng đã thu thập thông tin quân lực của các quốc gia, tôi sẽ cho họ điều tra nhân lúc giám sát tình thế.”

Thông tin về quân lực các nước đã bại lộ rồi à… Nghĩ đến trường hợp tôi không kịp khiến Yodoin thay đổi phương châm thì Nhân Giới đã gặp thảm cảnh rồi.

Chuyện còn lại chính là diễn xuất vai Sứ Giả Cựu Thần trong giống như những tin đồn mà thuộc hạ Yodoin thu thập, thế thì các Lãnh Chúa đang nửa tin nửa ngờ cũng sẽ tin tưởng nhiều hơn.

“Về thông tin ở Nhân Giới thì tôi sẽ tự điều tra theo tuyến đường của riêng mình. Còn lại là bên phía Ma Giới…”

“Karquas-san không thể thiếu đi sự ủng hộ của các Lãnh Chúa khác để quân lâm trong thân phận Ma Vương. Ở thời điểm hiện tại thì còn có mấy người dao động được, nhưng chúng ta cần ít nhất hơn một nửa số người tán thành.”

Lãnh Chúa có mười ba người, quá nửa tức là cần có bảy người làm đồng minh. Về năm người còn lại thì nhắm vào vài kẻ đang dao động cũng khá là ổn.

Chỉ là lỡ được thừa nhận làm Ma Vương ở giai đoạn quá sớm thì chỉ đẩy nhanh thời gian tổng tấn công vào Nhân Giới nên cứ vừa phải thôi đã.

“Không cần phải nghĩ ra kế sách bắt họ khuất phục. Tôi cứ thể hiện năng lực của mình rồi chào đón người chấp nhận là đủ.”

“Chuyện đó cũng phải. Trong các Lãnh Chúa cũng không có ai chịu thuần phục chỉ bằng ba tấc lưỡi. Ít nhất thì anh phải thể hiện thực lực và thành tích nào đó đã. Tuy nhiên, đây là thời kỳ mà các Lãnh Chúa đã được chọn lựa và ổn định… Khá là khó để giải quyết vấn đề và bán ân tình cho bọn họ.”

Các Lãnh Chúa cũng có ý chí của mình. Tôi cần dịp gì đó để được họ thừa nhận bản thân. Tuy rằng nếu tôi không vội vàng và chờ đợi chút thời gian thì bản thân sẽ có thể đấu một trận với Lãnh Chúa nào đó… nhưng không phải ai cũng sẽ dễ dàng thuần phục vì bị đánh đập như Gaulgrart.

Như thế thì thể hiện thành quả có giá trị giống như hồi Yodoin sẽ tốt hơn nhiều. Do đó, tôi cần phải hiểu rõ giá trị đối với Ma Giới.

“Hừm… Cũng phải, trước hết thì… Gaulgrart.”

“Vâng.”

“Tôi muốn nhờ anh dẫn đường giới thiệu lãnh địa của anh vào ngày sau. Có ổn không?”

“Ch… chuyện đó thì không vấn đề… nhưng tôi có thể hỏi lý do không?”

“Giống như hai người đã biết, tôi là kẻ bị ruồng bỏ sống tại Nhân Giới. Mặc dù biết về Nhân Giới rõ hơn hai người, nhưng ngược lại thì tôi chỉ biết sự tình cơ bản từ Watequa. Tôi muốn học hỏi thêm về Ma Giới để có thể tìm kiếm tư liệu giao dịch với các Lãnh Chúa sau này.”

“Ra là thế.”

Dựa trên lập trường thì tôi là một Incubus quá giống nhân loại. Kẻ như thế mà một mình bước đi tại Ma Giới kiểu gì cũng sẽ trở nên cực kỳ nổi bật.

Trong trường hợp đi cùng Gaulgrart, cho dù bị nổi bật thì người xung quanh vẫn sẽ hướng tầm mắt về phía tên Lãnh Chúa này. Vậy nên tôi cũng có thể điều tra một cách suôn sẻ.

“Karquas-san, nếu vậy thì anh cũng có thể đến lãnh địa của tộc Hắc Chú chúng tôi____”

“Tôi đã chứng kiến trình độ thuộc hạ của anh. Về số lượng hạng mục cần thiết thì tôi muốn xem lãnh địa của Gaulgrart trước hơn. Lãnh địa của tộc Hắc Chú thì hãy để sau.”

“Vậy à…”

Trình độ binh sĩ là một lý do, nhưng tôi còn một lý do khác để ưu tiên lãnh địa Gaulgrart trước. Cá nhân tôi thì cảm thấy đó mới là vấn đề chính.

“Về việc duy trì Biển Rừng Không Lối Về thì cứ tiếp tục để tôi thực hiện. Nếu các anh có thuộc hạ muốn nhân dịp rèn luyện thì cứ việc nói bất cứ lúc nào.”

“Tôi không nghĩ sẽ có người như vậy đâu…”

“Vậy à? Không nghĩ gì mà săn Ma Thụ cũng hay ho lắm đấy.”

“Không không…”

Yodoin là loại người phóng ra nguyền rủa để tấn công nên chắc không có hứng thú mấy tới chuyện rèn luyện thân thể. Gaulgrart thì đang lộ vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Xử lý Ma Thực như một cách rèn luyện thì tôi vô cùng chào đón, nhưng khi phải bảo dưỡng con đường cho đẹp đẽ thì tôi cần phải ý thức thêm thứ khác. Về việc bảo trì chi tiết thì tôi vẫn muốn giao cho ai khác vào một thời điểm nào đó.

“Karquas-sama, lịch trình sẽ như thế nào ạ?”

“Để xem nào, hiện tại thì kế hoạch của tôi…”

Tôi truyền đạt giờ giấc mà mình đã có dự định. Vì cách đếm ngày tháng ở Nhân Giới lẫn Ma Giới đều giống nhau nên rất dễ nhận thức. Về khoản này thì chắc là nhờ Vilas rồi.

Trước hết, vào những ngày tổ chức trận đấu tại đấu trường thì tôi cũng kiêm luôn việc tập luyện nên xem như những ngày ấy đã bị lấp đầy. Ngoài ra, tôi cần phải dành thờ igian để hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm giả.

Từ khi bắt đầu hoạt động trong thân phận Ma Vương, số nhiệm vụ mạo hiểm giả mà tôi tiếp nhận cũng giảm đi. Một kẻ thường cố nhận nhiệm vụ nhiều nhất có thể lại đột nhiên chỉ nhận số lượng như người bình thường, vì vậy nên cô tiếp tân đã cảm thấy kỳ lạ đến mức lo lắng cho tình trạng cơ thể của tôi.

Tuy rất biết ơn thu nhập từ nghề Ma Vương được hưởng lương theo hoa hồng, nhưng để ổn định phí vào đấu trường thì tôi cần phải tìm thêm nguồn thu nhập như mọi khi mới được.

“____ Tức ngày rảnh rỗi trong tháng này là bảy ngày sau à. Anh có thể điều chỉnh không?”

“Điều đó không thành vấn đề… Chỉ là Karquas-sama, ngài có nghỉ ngơi không vậy?”

“Thời gian ngủ khá ít chứ tôi vẫn ngủ mỗi ngày đấy?”

“…”

Gaulgrart và Yodoin nhìn nhau. Không phải tôi không hiểu điều họ muốn nói, nhưng cái này thì khác nha.

Đúng là tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ của bang hội mạo hiểm giả từ sáng đến tối, vào những ngày xem đấu trường thì bản thân cũng vùi đầu tập luyện để kìm hãm cảm xúc hưng phấn trước và sau trận đấu.

Tuy nhiên, tôi chỉ cần ngủ một đêm cũng có thể hồi phục thể lực, không thì tôi cũng hồi phục về mặt tinh thần trong lúc xem đấu trường hoặc khi hoàn thành nhiệm vụ của bang hội mạo hiểm giả.

Đúng thế, tôi là loại người sẽ rất bồn chồn vào những ngày chẳng làm gì chứ không phải tên nghiện công việc gì đâu.

Với lại nghĩ thử đi, xem đấu trường với luyện tập sẽ không được nhận lương nên thực chất thì chúng là ngày nghỉ đó.

Truyện Chữ Hay