năm sau
Thảo nguyên xanh ngát kéo dài đến tận chân trời, có những căn lều thấp thoáng phía xa, nghe xa xăm vọng lại tiếng gia súc thủng thẳng kêu lên vài tiếng.
Tiếng vó ngựa chầm chậm đi tới, dừng lại ở một căn lều nhỏ, yên tĩnh đặt mình tách biệt.
“Có ai ở trong nhà ko?”
Giọng nam tử trầm thấp, nhu hòa vang lên trong trời chiều còn ngả nắng. Năm nay mùa đông đến trễ hơn rất nhiều, nơi thảo nguyên vẫn giữ lại hơi nắng và cỏ xanh mơn mởn.
Gọi thêm hai tiếng, nam tử nhẹ nhàng xuống ngựa, kéo nó ra một bên nhà, nơi có mắc sẵn máng cỏ cho gia súc.
Hướng tầm mắt ra xa, dăm ba người đang kéo đàn dê trở về, có tiếng cười đùa của hài tử nhỏ tung tăng theo chân người lớn.
Rất bình yên, đó là cảm nhận của hắn.
Bóng người đến gần, đội một cái nón rộng vành, che mất phần trên gương mặt, dáng người nhỏ nhắn, tiến lại gần, hơi sững người một lát, rồi lại khôi phục, bình tĩnh cúi đầu chào, rồi hỏi: “Ko biết ngài đây cần gì?”
-Tại hạ trên đường du ngoạn, đến đây, trời đã về chiều, muốn xin ở trọ lại, ko biết có thể? Tất nhiên, tại hạ sẽ trả tiền như ở các khách điếm.
-Gần đây chạy thêm một chút, hẳn là ko xa đâu, ngay gần biên giới cận sa mạc, có một khách điếm…
-Nhưng ngựa của ta thì đã mệt lắm rồi, có chăng là ta phải cõng theo nó chứ nó hầu như ko còn sức để cho ta cưỡi…
Tiếng ngựa hí vang một hồi, thở phì phì, rồi nhìn qua bên chủ nhân, nhận ra gì đó, cúi đầu yên lặng gặm cỏ.
-Được rồi, nhưng nhà tiểu nhân hơi nhỏ, đành ủy khuất ngài một đêm…
Nam tử cười tươi rói, vội vàng bước theo sau vào nhà. Căn nhà đúng là nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, hương thơm mát của đồng cỏ khiến lòng người thật dễ chịu.
Sau khi an bài chỗ nghỉ ngơi cho khách, chủ nhân căn nhà vào sau làm bếp.
Nắng đã tắt dần phía chân trời…
Ngoài cửa, một bếp lửa hồng được thắp lên từ lúc nào!
Nam tử cười dịu dàng, mở miệng: “Tại hạ có mang một ít đặc sản của phía nam, mời cô nương thưởng thức thử xem có hợp khẩu vị…”
Chủ nhân căn nhà hơi đứng lại, rồi quay đầu từ chối, chợt bị một cảm giác nóng ấm truyền lại, bàn tay mình đã bị khách trọ nắm lấy từ bao giờ: “Đừng từ chối, được ko?”
Thảo nguyên mênh mông, bầu trời đêm cũng mênh mông, ko có bất kỳ chướng ngại vật, cho nên những ánh sao cũng sáng hơn những nơi khác.
Nam tử rất tự nhiên nằm xuống, trên tay là một bầu rượu, lẩm bẩm: “Chưa bao giờ nhận thấy, hóa ra đây cũng có thể coi như chốn bồng lai tiên cảnh…”. Hơi rượu bốc lên, làm say lòng người.
-Cũng bình thường thôi, ko hợp với những người có địa vị cao quý…!
-Sao ngươi biết!
Nữ tử im lặng, lặng lẽ cầm một xâu thịt dê nướng cho vào miệng…nóng quá, lưỡi có cảm giác bỏng rát.
Thay đổi câu hỏi, ko muốn ko khí ngại ngùng này, nữ tử đành mở miệng: “Vì sao ngươi lại đến đây?”
-Tìm một người…để hoàn thành lời hứa với người đó!
“Lời hứa?”
“Đừng để thời gian làm mệt mỏi con tim đang chờ đợi
Thế giới của em theo anh đến nơi chân trời xa xăm
Ánh đèn trước cửa lúc này chợt tắt đi
Tim em nhè nhẹ dò xét khuôn mặt trong như nước của anh
Nụ cười của anh vẫn đẹp như ngày nào
Bóng dáng của anh là tình yêu mà em gìn giữ
Cho dù chốn phồn hoa biến thành nơi lá rụng
Lời hứa mãi mãi không bằng nhớ lại thời khắc hôm nay
Khi em và anh xa cách nhau, nhân thế lặng lẽ thay đổi
Trải qua trăm sông ngàn núi, phải chăng có cùng một tấm lòng
Không cầu đời đời kiếp kiếp, chẳng mong sớm sớm chiều chiều
Chỉ cần thật bình dị dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian
Ai nói quấn quít nhau là quấy nhiễu lòng người
Ai nói biển người chìm nổi khó có tình duyên vững bền
Cho dù hợp rồi lại tan
Chỉ mong thật bình yên dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian.”
Giọng hắn rất ấm, hắn hát, rất tha thiết và chân thành, tựa hồ muốn hút người nghe vào giọng ca ấy, nữ tử ngồi kế bên, ko nhịn được bình tĩnh, đầu càng ngày càng cúi xuống thật thấp.
Hắn hát xong, im lặng nhìn người đang ngồi kế bên, cười nhẹ nhàng: “Ta…là lần đầu tiên hát trước mặt người khác…!”
Nữ tử càng cúi xuống thấp hơn, nam nhân đột nhiên cười: “Ta kể một câu chuyện cho nàng nghe nhé!”
Hắn đổi giọng, thâm tình nhìn nàng: “Ta đã từng…đánh mất một người rất quan trọng với mình. Ta đã tưởng rằng cả đời này sẽ ko còn có thể gặp được người đó…”
-Ngày đó, ta ngu muội, để nàng ấy rời xa mình, đến một nơi rất xa, vượt qua thảo nguyên mênh mông này, qua luôn cả sa mạc nóng bỏng bên kia, vươn đến dãy núi tuyết sừng sững. Phải, ta đã để cho người ấy đi một chuyến hành trình xa đến mức đó. Bởi ta nghĩ, nàng đã yên lặng giữ lời hứa với ta, chờ đợi nàng một thời gian cũng sá gì. Huống chi, đã có người nói với ta rằng, sức khỏe của nàng ấy ko tốt, ko thể chịu đựng chuyến hành trình dài cả đi lẫn về như thế, nên để nàng ấy nghỉ ngơi một thời gian cũng để cho ta và nàng ấy chữa lành vết thương trong trái tim. Dù rất ko muốn, ta cũng cắn răng chịu đựng khoảng thời gian khổ sở ấy…!
“Nhưng chờ đợi đã chờ đợi, hối hận đã hối hận, vậy mà ngày trở về, nàng ko xuất hiện, chỉ gửi cho ta hai hài tử còn đỏ hỏn, nàng nhẫn tâm rời xa ta và con….”
Giọng hắn chợt khản đặc đi, nghẹn ngào: “Ta như phát điên, ko thiết tha bất kỳ thứ gì nữa, mà cái người đã hứa hẹn với ta rằng, sẽ đưa nàng trở về, đến gặp ta, chỉ nói được “Xin lỗi…”, lúc ấy ta biết, đã ko còn khả năng gặp lại nữa rồi….”
Hắn cúi đầu, chôn giữa hai chân, bả vai hơi rung lên: “Sau ngày hắn nói lời xin lỗi, hắn cũng đi, ko để lại lời nào, chỉ vậy mà phất áo ra đi. Ta biết, đã mất hết rồi…”
Rồi đột nhiên hắn ngẩng đầu, nụ cười cong lên, niềm vui ẩn hiện nơi khóe mắt: “Vậy mà, cách đây mấy tháng, hắn lại trở về, xuất hiện trước mặt ta, thân hình gầy đi, gương mặt tái hẳn, chỉ có mỗi nụ cười vẫn thường trực trên môi, hắn nói với ta: “Ta đã về, cũng mang người ấy trở lại…”, nhưng hắn chỉ một thân một mình lặn lội về, hắn nói với ta, hắn chỉ mang người ấy trở về nhân gian, còn ta phải tự đi tìm người ấy, mang trái tim người ấy về….”
Nói đến đây, nam tử ngước lên, ánh sáng trong mắt lấp lánh, như ánh sao trên trời: “Ngươi có biết, ta đã đi rất nhiều nơi, để có thể tìm người ấy, hắn đã chịu đựng nỗi đau lớn nhất, chấp nhận hy sinh người hắn yêu nhất, để thực hiện lời hứa với ta, ta ko thể phụ lòng hắn, nhất định phải tìm được người ấy và đưa người đó trở về….”
-Nhưng lí do lớn nhất, là bởi vì ta thật sự rất yêu người ấy, trái tim đã yêu một người sâu đậm, ko có cách nào quay đầu lại được, cho nên, nếu người ấy ko trở lại, thì ta chỉ có thể đi tìm mà thôi…Phải, ta đang đi tìm nàng ấy!
Có giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ trên hai cánh tay đang ôm chặt hai đầu gối. Nữ tử đang khóc…!
Ngón tay nhẹ nhàng lướt đến, quét qua gò má, vị mặn, nước mắt của nàng có vị mặn chát, nóng hổi, ngấm sâu vào da hắn.
Chầm chậm quay đầu, hắn nhẹ giọng:
-Cho ta nhìn thấy mặt nàng!
Giọng nói đột ngột của hắn vang lên, dứt khoát, nhưng hàm chứa sự cầu khẩn. Dười vành mũ nan rộng, nữ tử chợt run rẩy, cứng giọng hỏi: “Lời hứa của ngươi với người đó là gì?”
-Nắm tay nhau du ngoạn khắp nhân gian…!
Nữ tử vùng đứng dậy, lồng ngực phập phồng, những giọt nước thi nhau rớt xuống, nàng quay lưng, mạnh mẽ muốn xoay đi…
Bàn tay hắn đã đưa lên, ngăn chặn, chiếc mũ được tháo ra, hiện lên một gương mặt nhỏ nhắn, trắng xanh có hơi sạm đi vì sương gió nơi thảo nguyên bát ngát, ngũ quan thanh thuần, ánh mắt trong suốt, tiếc là, chỉ còn một bên…!
Nữ tử mấp máy môi, khóe mắt hoe hoe đỏ, mà hắn, vòng tay phía sau đã ghì lại, ôm chặt, tiếng hắn nghèn nghẹn: “Ta đã tìm thấy…cuối cùng cũng đã tìm thấy…!”
Môi nhạt run rẩy một lúc, rồi chợt khẽ gọi: “Hàn…!”
----------
Hoàng cung Dục Hỏa Quốc
Mai đứng giữa Kính Hồ, thở dài, aizz, chỉ có thể tự trách mình một lần mềm lòng rước v ào mấy cái chuyện phiền phúc với vẩn trong cung, thật ra vì là thấy có lỗi với hắn, nên mới chuộc tội, chấp nhận ở lại nơi nhà tù vàng son này, thay hắn xử lý chính sự, trong lúc đó để hắn ngao du khắp nơi, đi tìm người đã lấy đi trái tim của hắn.
Ngày ấy, khi hắn lặn lội đến vượt qua dãy núi băng giá kia, tiến vào Thương Lang Quốc, mang thi thể của một nữ tử nhỏ nhắn nằm trong quan tài bằng băng, đã có hỏi một người rằng:
-Ngươi có hạnh phúc ko, hi sinh tinh khí cuối cùng để cứu người đó, chấp nhận để mình biến mất mãi mãi, ngươi có hạnh phúc ko? Cổ Thính Phong…!
- Ta chỉ tiếc, ko thể giúp hắn và nàng thiên trường địa cửu, chút hơi tàn này của mình, chỉ giữ lại được mạng sống của nàng, ko còn khả năng cho nàng một cuộc sống vĩnh hằng bên hắn….
Thiên trường địa cửu ư? Có ai mà ko mong muốn như vậy, có điều nếu đã yêu, thì dù là thiên trường địa cửu hay chỉ mấy mươi năm được cận kề, cũng là hạnh phúc lắm rồi!
Mai nhớ mãi, nụ cười của nam tử tóc trắng và đôi huyết mâu đỏ rực, hắn đứng trước mặt mình, cười rực rỡ: “Có lẽ sẽ ko bao giờ được nhìn thấy nhau nữa rồi!”
-Ko hối hận sao, Cổ Thính Phong?
-Chút tinh khí này, cuối cùng ta cũng có thể làm được điều gì đó cho Cổ Nghịch Hàn, ta nợ hắn một hạnh phúc thật sự…, còn ngươi, đành u ỷ khuất ngươi, đến kiếp sau vậy, Nghịch Thiên! Hy vọng ngươi cũng hạnh phúc!
Cuối cùng, Cổ Thính Phong, hắn đã rời khỏi thế gian này thật rồi!
Thật ra cho đến thời điểm này, hắn đã nhìn thấy phần nào hạnh phúc dù ko được trọn vẹn, vì đã hoàn thành được mong muốn của mình, ở bên cạnh người mạnh nhất thế gian, trước đây là Cổ Thính Phong và bây giờ là Cổ Nghịch hàn
Ngoài thảo nguyên, có hai người cưỡi ngựa, đi về phía mặt trời, họ thật sự hạnh phúc!