Mùi hương hoa mẫu đơn tràn ngập trong khoang mũi, trên tràng kỷ, thân thể Mẫu Đơn tan ra thành những cánh hoa hồng tươi đẹp đẽ, cho đến cuối cùng, biến thành một biển hoa, bay theo gió vào ko trung, Vũ Đồng hốt nắm hoa còn xót lại, đến bên cậy đại thụ yên bình nhất t rong góc vườn Lãnh Cung, lặng lẽ đào một nắm đất.
- Đã đi rồi sao?
Tiếng Diệm Cơ phảng phất trong gió, ko một chút thương tâm.
Vũ Đồng ngẩng mặt lên nhìn vào sườn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng ta, lạnh lẽo.
Diệm Cơ ko thềm để ý, nhặt lên một cánh hao Mẫu Đơn, châm chọc: “Ta đã nói rồi, kết cục của bản sao khi gặp bản chính là phải biến mất!” Nói đoạn bàn tay bóp chặt, cánh hoa mẫu đơn nát bét trong tay nàng rồi bước vào trong phòng.
Vũ Đồng chợt cảm thấy căm giận, phẫn nộ…rất nhiều loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, trào dâng lên cổ, gào thét muốn thoát ra ngoài. Nàng lao vào phòng, đi v ề phía Diệm Cơ, chỉ tay quát lớn: “Diệm Cơ, ngươi còn có trái tim ko? Người chết mà ngươi còn ko tha sao?”
Diệm Cơ cười khẩy, gạt tay nàng ra: “Ta nói đúng sự thật, còn phải cân n hận có trái tim hay ko sao? Tiện tỳ đó chết là phải, ko phải ngươi cũng k o ưa ả sao, giờ lại đòi mèo khóc chuột, đừng tưởng t a ko biết, giữa ngươi và ả đã từng xảy ra một đoạn xích mích, chính ả ta, đã muốn giết chết ngươi như t hế nào, gây ra bao chuyện gì, ngươi ko nhớ sao?”
- Mọi chuyện đã là quá khứ, huống chi, nàng ấy đã nằm xuống!
- Nằm xuống t hì thế nào, tưởng chết là xong sao, nếu ta muốn, cho dù là người chết, ta vẫn có thể lôi lên hỏi tội lăng trì, ngươi muốn xem ko? Tốt nhất, loại thế thân hạng bét ấy, nên chết sớm một chút, để ta nhìn thấy ngứa mắt, trên đời này chỉ có một mình Diệm Cơ ta, ko bao giờ có một người nào giống ta xuất hiện, nhìn đến gương mặt ấy là ta cảm thấy chán ghét tột đỉnh!
Diệm Cơ nhìn Vũ Đồng đầy thách thức, đoạn đi đến tràng kỷ, giẫn chân thật mạnh lên những mảnh hoa bay trong gió còn sót lại.
Vũ Đồng như nổi bão, lao đến đẩy Diệm Cơ đang điên cuồng chà đạp những cánh hoa mẫu đơn ra. Nàng ta mắt lạnh quét tay qua, móng tay sắc nhọn lướt lên gò má của Vũ Đồng một đường bỏng rát, nàng né ra, cỗ lửa giận mỗi lúc một dâng lên, Diệm Cơ quay người, lùi lại từng bước, bàn tay dần dần phát quang.
Vũ Đồng hiểu đó là biểu trưng cho sự tình gì, nàng nhào đến, đẩy ngã Diệm Cơ xuống. Thân hình nàng ta lảo đảo, té nhào vào cột đồng chứa bệ nến và chụp đèn đang cháy dở mà Hoa Nhi vẫn chưa tắt đi.
Loảng xoảng…tí tách….những âm thanh vỡ vụn vang lên trong phòng!
Theo sau đó là tiếng hét thất thanh của Diệm Cơ, nàng ấy ôm một bên mắt đục ngầu, đau đớn, căm tức, ngón tay thon dài với những móng hồng tươi chỉ vào Vũ Đồng đang nằm trên sàn nhà: “Mắt của ta…ngươi….mắt của ta….!”
Mà lúc này, một toán lính canh đã chạy vào, chứng kiến cảnh tượng thê thảm ấy!
-------------------------------------
Diệm Cơ nằm li bì trong Lưu Ly các đêm, cũng là khoảng thời gian mà Vũ Đồng bị giam trong một góc Lãnh Cung tăm tối.
Lại thêm cơ hội để nhóm thái Y Viện tất bật túc trực ngày đêm. Nhưng lần này, tình hình có vẻ nghiêm trọng.
Vẫn là trưởng lão ra mặt trước tiên: “Sáp nến cùng mảnh vỡ và hơi nóng rơi vào mắt của Diệm cơ cô nương, gây mờ đục, tuy đã rửa sạch mắt nhưng di c hứng vẫn còn, e là một bên sẽ rơi vào trạng thái mùa lòa….”
Cổ Nghịch Hàn lạnh lẽo chuyển mắt sang, giọng nói ko cho sự chối từ: “Bằng mọi cách làm cho Diệm Cơ sáng mắt, ta ko muốn nghe những lời nói này!”
- Nhưng, quả tình ko thể chữa được, chỉ có một cách duy nhất là phải thay mắt. Mà xác suất thành công cũng ko lớn lắm, quan trọng là tìm được mắt của người còn sống để thay vào…
Cổ Nghịch Hàn nhíu mày, cười lạnh đến sởn gai ốc: “Chuyện này còn phải hỏi lại sao, tùy tiện kiếm m ột n gười nào đó là được!”
Nói đoạn phất ống tay áo biến mất.
Gió mùa đông lạnh buốt, thổi vào mặt ran rát, tê tê. Những b ông tuyết nhỏ ko quên thả mình theo gió, như đón theo nỗi lòng của người đang chìm trong tuyết trắng.
- Cảm giác hiện giờ thế nào?
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, nụ cười mỉm nhẹ nhàng tràn đầy hứng thú.
Ko quay lại, hắn cũng biết ai đã đến, trầm giọng: “Mai, mấy ngày trước n gươi ở đâu?”
Mai nhảy xuống từ trên cành mận trắng trước cửa Bạch Viên, cười đến yêu nghiệt: “Mọi việc ngươi giao cho ta đã h oàn thành xong xuôi, tự thưởng cho mình một thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà có lẽ trong luc ta hưởng thụ cuộc sống đã xảy ra ko ít chuyện nhỉ?…”
Cổ Nghịch Hàn quay lại nhìn đôi mắt hoa đào ánh lên trong đêm tối, im lặng, mi tâm nhăn lại, bạc môi khẽ nhếch ko thành nụ cười,chỉ là một nét cong điểm trên gương mặt.
Mai liếc nhìn một bên sườn mặt hắn, chợt hỏi một câu ko đầu ko đuôi: “Có hận nàng ko?”
Hắn nhìn Mai, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng đỏ lập lòe. Mai tiến lại gần, vai sóng vai, chậm chạp thở một hơi: “Lần này Diệm Cơ xảy ra chuyện, Vũ Đồng ko thể nói là ko có liên can…”
- Ngươi đừng nói nữa!
Mai cười ra tiếng, bàn tay vỗ vào vai Cổ Nghịch Hàn, nửa thân trên dựa vào người hắn, đôi m ôi mỏng đỏ tươi kề sát v ào vành tai lạnh như b ăng của hắn, thổi khí nhè nhẹ, tà tà thì thầm: “Ko muốn nghe thì ta ko nói, nhưng Cổ Nghịch Hàn, đến bao giờ ngươi mới chịu nhìn thẳng vào sự thật đây, lừa người dối mình mãi ko mệt mỏi sao?”
Nói đến đây, Mai đứng thẳng n gười lên, vuốt nhẹ những bông hoa tím trên y phục, quay người đi, bỏ lại câu nói khó hiểu: “Nếu ngươi ko thể được như hắn mong muốn thì chính ta sẽ phá hủy hết thảy, bởi hắn hi vọng ngươi thật sự hạnh phúc!”
Cổ Nghịch Hàn xoay người bước v ào Bạch Viên, ko nhìn thấy được sự toan tính trong đôi mắt hoa đào đằng sau lưng.
“Có lẽ ta phải giúp ngươi thêm một chút nữa….”
--------------------------------------
Ngày thứ , Diệm Cơ tỉnh lại, đầu tiên là khóc, nàng ấy khóc rất nhiều, bàn tay bụm chặt một bên mắt: “Ko…thiếp ko thể bị mù…thiế ko muốn…!”, Cổ Nghịch Hàn day day thái dương, hạ giọng: “Ta sẽ ko để chuyện đó xảy ra, yên t âm tĩnh dưỡng đi!”
Diệm Cơ chợt ngẩng đầu, ánh mắt ác độc, gằn giọng: “Nghịch Hàn, chàng cũng biết Vũ phi hại thiếp ra nông nỗi này…”
Cổ Nghịch Hàn đánh mắt qua phía Diệm Cơ.
Mà nàng ấy vẫn tiếp tục nói: “Thiếp ko thể tha thứ cho con người thủ đoạn độc ác như thế, Nghịch Hàn, chàng phải làm chủ cho thiếp. Thiếp muốn đòi lại công đạo…!”
- Chuyện đó để tính sao đi, nàng hãy a n ổn mà dưỡng thương, mọi chuyện Trẫm tự có cách giải quyết.
Hắn lạnh giọng đứng lên, Diệm Cơ đến lúc này đã ko có thể nhẫn nhịn, níu mạnh tay hắn, hét lớn: “Chàng đây là ý gì, là muốn bao che cho con người đó, còn thiếp thì sao, thiếp trả giá cho chàng bao nhiêu đây ko đủ sao, ngày trước, thiếp hi sinh vì chàng đã ko nói, bởi thiếp cũng có lỗi vì đã rời bỏ chàng, nhưng bây giờ, thiếp đã ở đây rồi, và phải chịu đựng nỗi đau này, chàng có thể nhẫn tâm đứng nhìn như thế sao? Trong lòng chàng còn có thiếp ko?”
Cổ Nghịch Hàn cứng người, toan nói gì đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, sau đó là một tiếng cười khe khẽ.
Mai đang đứng dựa trên cánh cửa, nhìn vào trong, ánh mắt cong cong như v ầng trăng non, trong đến là mê hoặc người.
Cổ Nghịch Hàn xoay người, phiền táo hỏi: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Vẫn giữ nụ cười tà trên môi, Mai hất hất mái tóc trắng, ko nhanh ko chậm thông báo: “Ko phải Thái Y nói cần thay mắt sao? Thần tới đây để mang t in vui cho Diệm Cơ cô nương đây!”
- Thật sao? Nhưng có đảm bảo ko?
Diệm Cơ cuống quýt muốn xuống giường mà Mai vẫn nhàn tản đứng ở cửa trả lời: “Diệm Cô cô nương yên tâm, đích thân ta sẽ thực hiện nhiệm vụ khó khăn này, nếu ko hoàn thành, cứ để Vương lấy mắt của ta thay thế, có điều…thần cần sự đồng ý của Vương!”
Ko để Cổ Nghịch Hàn lên tiếng, Diệm Cơ đã gạt ngang: “Chàng nhất định đồng ý, ngươi có thể tiến hành ngay!”
Mai cười đến tà ác, nhìn Cổ Nghịch Hàn yên tĩnh một mảnh, cho đến khi hắn g ật đầu, nụ cười cuồng tiếu phát bên môi, đến nỗi hắn phải gập người lại: “Vương chắc chứ, ko hối hận?”. Diệm Cơ khó hiểu thúc giục: “Ngươi phát điên gì vậy, nhanh chóng tiến hành!”
- Thần sẽ làm ngay bây giờ!
Sau đó bước ra ngoài, mất bóng.
--------------------------------
Lưu ly các đóng cửa một ngày một đêm, nghe nói là để Quốc Sư tiến hành chữa trị cho sứ thần tinh linh. Ai ai cũng chặc lưỡi, mỹ nhân đúng là có khác, n gay cả Quốc Sư cũng phải đích thân ra tay, chứng tỏ vị trí cao quý đến nhường nào.
Thêm ngày an dưỡng, cuối cùng Diệm Cơ c ũng được tháo băng mắt, mà mỗi ngày Cổ Nghịch Hàn đều đến thăm nom.
Đôi mắt từ từ mở, đột nhiên chói lòa, mai l au tay, cười như hoa nở, trấn an: “Do tiếp xúc trở lại với ánh sáng, mà lúc này mắt vẫn còn yếu, cho nên chưa thích nghi, mấy ngày nữa sẽ bình t hường trở lại”
Ánh sáng trở lại, Diệm Cơ vui mừng ôm l ấy nam nhân bên cạnh, cười sung sướng.
Mà Mai lúc này thu thập hòm thuốc, cáo từ, trước lúc đi, quay n gười hỏi Cổ Nghịch Hàn đang ngồi im trên mép giường: “Vương n ghĩ có nên đi thăm người dâng con mắt này ko? Ít ra cũng phải tưởng thưởng xứng đáng cho người ấy nhỉ?”
Diệm Cơ gật gật đầu, đẩy đẩy Cổ Nghịch Hàn đi, còn kêu người chuẩn bị rương vàng và ngọc quý. Ko ai để ý đến vẻ cổ quái kỳ dị của Mai ngoài ngưỡng cửa.
Mai đi lòng vòng, đến m ột con đường mòn nhỏ vắng lặng, rồi đột nhiên cho người dừng lại, bay vụt qua bức tường bám đầy rêu cao ngất, Cổ Nghịch Hàn phóng theo, bỏ lại một đám nô tài trơ mắt nhìn.
Hướng mai đi đến quay lại trong cung, rồi xuyên qua rừng trúc, đến bên Lãnh Cung cô quạnh tịch mịch, trống n gực Cổ Nghịch Hàn m ãnh l iệt đập xuống một tiếng nặng nề, không khí như đặc quánh lại, khó thở, một cảm giác sợ hãi mơ hồ dâng lên.
Nhìn nét mặt đông cứng của Cổ Nghịch Hàn đằng sau lưng, Mai cười đến kinh thiên động địa, hấp háy mắt nói: “Chắc giờ đã đoán ra được là ai rồi phải ko?”
Chưa nói hết câu, Cổ Nghịch Hàn xé gió lao vào. R ồi bất động ngay giữa sân tiêu điều xơ xác lá.
Bóng áo trắng ngồi trên ghế đá, mái tóc buông dài, bàn tay vân vê những phiế lá ngả vàng còn sót lại.
Tim hắn đập thùng thùng trong lực ngực, bàn tay cứ nắm lại rồi mở ra, chân như đeo chì tiến lại gần, khàn giọng cất tiếng gọi: “Tiểu…Tiểu…Đồng…”
Người trước mặt hơi giật mình, từ từ quay người lại, khuôn mặt tái nhợt, chỉ có con mắt kia lấp lánh anh sáng trong con ngươi trong suốt ấy.
Chỉ có một con mắt ấy!
Cổ Nghịch Hàn chỉ thấy đất trời chao đảo, hắn lảo đảo đến trước m ặt Vũ Đồng, bàn tay muốn vuốt lên gương mặt gầy gầy ấy, chỉ thấy thân mình đối diện lùi lại, cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đến đây….có chuyện gì?”
- Đây là sao? Là sao vậy? Ta…ta….!
Nàng đạm mạc nhìn hắn, một bên mắt vẫn băng kín: “Diệm Cơ xảy ra chuyện là do ta, ta làm vậy, coi như trả lại nàng, cũng là trả nợ cho ngươi, tất cả những gì trước đây, coi như xóa bỏ, ta cũng vậy, ngươi cũng vậy, Diệm Cơ cũng vậy!
Cổ Nghịch Hàn run rẩy, ôm đầu: “Ko…Tiểu Đồng…ko…Ta sẽ chữa cho nàng, đừng nói là cái gì xóa bỏ, ta ko muốn, ta ko cho phép!”
- Bây giờ còn lại gì đây hả Cổ Nghịch Hàn, chỉ còn sự đau thương trống rỗng của ta, sự khó xử của ngươi và sự tức giận của Diệm Cơ, còn gì nữa đâu hả Cổ Nghịch Hàn?
- Đừng… đừng nói nữa!
Hắn hét lên, cơ hồ như muốn p hát điên, mọi thứ hư hư thực thực nhấn chìm hắn, chỉ còn mỗi gương mặt nàng hiển thị sự đau đớn và thất vọng là rõ ràng nhất, hắn sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi.
“Thật r a như vậy cũng tốt, ta ko cảm thấy khó khăn gì với con mắt còn lại, vẫn có thể nhìn, vẫn có thể khóc, chẳng có gì thay đổi cả, vì vậy, Cổ Nghịch Hàn, hãy đi đi, trở về với Diệm Cơ, ta từ đây ko muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ngươi yêu nàng, ngươi muốn bảo hộ nàng, ngươi đã chọn lựa nàng, thì hãy toàn tâm toàn ý với nàng ấy, đừng để Diệm Cơ cảm thấy ngươi dao động mà nảy sinh đau lòng và ganh ghét…
Vũ Đồng quay trở vô, khóa then cài, mà Cổ Nghịch Hàn vẫn đứng sững trong sân, cả người ngập trong màu trắng xóa của tuyết cuối năm, trơ trọi đến đau lòng