Vũ Đồng nhún vai, vươn vai ngáp dài. Mai biết ý, ôm nàng bay trở về. Trước khi đóng cửa, nàng quay lưng lại, nhẹ giọng cười: “Cảm ơn ơn tối nay …”
- Nương nương ngủ ngon! hắn khom lựng cúi chào hành lễ theo đúng quy củ.
-Ngươi vừa đi đâu về? Vũ phi của ta….
Tiếng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên trong phòng trống. Vũ Đồng giật mình quay lại, Cổ Nghịch Hàn đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài, tay vẫn trút xuống từng ly rượu, cổ áo phanh ra để lộ cả một vòm ngực màu đồng rắn chắc. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt bắn thẳng về phía người đang đứng đó.
Nàng run lên một cái, thân hình hơi lung lay, không biết nên đi hay ở. Hắn cao giọng lần nữa, chực đứng lên.
- Ta… ta mới ra ngoài đi nhà xí…
- Vậy à….!
Cổ Nghịch hàn cười nửa miệng, tự tay rót một ly rượu, lảo đảo đứng lên, đi đến gần Vũ Đồng, múi rượu nồng nàn vướt vất quanh mũi theo mỗi chuyển độn gcủa hắn.
Khi chỉ còn cách gang tay, hắn bỗng dừng lại. Cánh giơ lên khẽ vuốt lên đầu nàng, đôi môi mỗi lúc một cong lên nhưng đôi mắt chỉ càng ngày càng lạnh lẽo và tối lại.
Cho đến lúc màu máu hiện lên thay thế cho màu nâu thường thấy, nàng cả người đã run lẩy bẩy….
- Không biết Vũ phi đi nhà xí mãi tận đâu…..?
Một vài bông hoa khô li ti rơi xuống đất theo từng cái vuốt của hắn. Vũ Đồng tái mặt…
- Tôi…tôi….
- Vũ phi của ta, không phải nàng có bệnh mộng du, đi lang thang ra ngoài đấy chứ?
Nàng cắn môi, cúi đầu không biết phải nói làm sao. Chợt sau đâu nhói lên một cảm giác đau rát, Cổ Nghịch Hàn túm tóc từ đăng sau, giật mạnh, bắt nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn.
- Có gì mà làm cho Vũ Phi của ta lúng búng như gà mắc tóc thế kia?
- Không… không có gì cả…!
- Có một mùi lạ trên người ngươi, mùi khí tức của nam nhân…! Dù chỉ rất nhẹ, nhưng hắn vẫn ngửi ra được, một mùi rất quen thuộc.
- Nói ngươi vừa đi đâu, gặp ai!
Vũ Đồng bắt đầu tức giận, cái thể giới quái quỷ gì đây, hắn mấy ngàn phi tần, nữ tử vây quanh, mỗi ngày đổi một người, thế mà con can dự vào chuyện của nàng làm chi chứ. Nàng hất đầu, vì đau quá mà nhíu mày nhăn mặt
- Không liên quan đến ngươi!
-Hình như ngươi quên mất thân phận của mình rồi thì phải?
- Ta chưa bao giờ quên thân phận hèn mọn của mình, bị chà đạp dưới chân của ngươi, bị hành hạ thê thảm, ta rõ hơn hết thảy!
- Tốt, ngươi vẫn còn nhớ được đấy…
- Chính vì nhớ, không phải ta vẫn trở về, đứng đây, và chuẩn bị chịu đựng những nhục hình mà ngươi đưa ra sao?
Hắn sững lại, nàng trước mặt hắn, sao lúc nào cũng cao ngạo và bất khuất như thế. Nàng nói gì? nàng nói rằng biết là sẽ phải chịu đựng những nhục hình của hắn, nhưng vẫn trở về, đứng trước mặt hắn đây.
- Vậy ra ngươi đã trốn thoát ra ngoài? Ngươi đã bỏ ra ngoài trong đêm khuya thế này! hắn dí sát mặt hắn vào gương mặt nàng, đôi mắt long lên, đau khổ ẩn ẩn trong tần tầng lớp lớp của sự giận dữ cùng cực. Hóa ra nàng cũng tính rời bỏ hắn, sao những nữ tử này lại giống nhau như vậy, khi đã chui được vào lòng hắn, thì ngay lập tức quay phắt lại, rời đi, rời xa hắn….
Tay hắn không tự chủ được mà nắm càng ngày càng chặt, nàng đau cắn môi cắn răng, hét lên: “Đau quá, buông ra!”
Hắn như không nghe thấy, tay vẫn tăng thêm lực đạo, gương mặt tràn ngập thịnh nộ đến thất thần, lôi xềnh xệch nàng về phía giường ngủ mặc kệ tiếng hét thất thanh của nàng.
Hoa Nhi ngủ phòng bên nghe tiếng chạy qua, thấy Vương đang ngồi, lo sợ không dám bước vô, cứ đứng lẩn quẩn trước cửa, cắn nắm tay, cuối cùng quyết định chạy đi tìm viện trợ.
Cổ Nghịch Hàn vẫn chưa thoát được trạng thái mơ ảo, hắn ngồi trên giường, giữ chặt lấy mái tóc của Vũ Đồng vẫn đang nằm rạp dưới đất. Hai Mắt long lên, đỏ như máu: “Hóa ra, ngươi vẫn âm mưu bỏ trốn, ngươi muốn phản bội ta….”
- Ngươi điên rồi, Cổ Nghịch Hàn, ngươi buông ta ra, ngươi điên rồi!
- Ngươi muốn phản bội ta, sau khi chui vào lòng ta rồi ngươi lại muốn rời bỏ, các ngươi…. các ngươi thật giống nhau, ti tiện giống nhau…!
Hắn gào lên, trong tiếng hét thê lương, có tầng tầng lớp lớp là sự đau đớn thống khổ, âm thanh nghẹn ngào bội phần vang vọng cả một khu biệt viện. Mọi người nhanh chóng tập trung trước sân vườn mận trắng, run rẩy không dám bước vào. Lan quý phi và cúc quý phi đã di theo Vương nhiều năm hiểu được Vương đang thịnh nộ, có chuyện chẳng lành xảy ra, tuy nhiên cũng không dám can ngăn, quả thực là không muốn. Dù gì ả tiện nhân kia cũng đã đụng chạm gì đó đến Vương, hai nàng không cần phải lo lắng. Bên cạnh Hồng quý phi gương mặt lộ ra chút vặn vẹo. Vương từ chỗ nàng chạy vội đi, là để trở về đây sao? Nàng đã tốn hết tâm tư chuẩn bị thịnh soạn, thế mà, những tưởng sẽ đạt được một đêm tuyệt vời, không nghĩ, hắn vừa ôm nàng đặt dưới thân, bỗng nhiên quay đầu khó chịu, rồi rời đi thẳng thừng….Cứ thế mỗi người một tâm trạng đứng lố nhố bên ngoài, không ai dám bước vào, Hoa Nhi thì vẫn chưa thấy trở về, để mặc Vũ Đồng đối diện với một tên Ma Vương đang cuồng nộ.
Vũ Đồng nắm chặt gương mặt của hắn mặc kệ cái đau đang chiếm hữu cả thân thể, nhìn thẳng và mặt hắn, nói chắc từng chữ:
- Ta đang ở đây, với ngươi, không đi đâu cả…
Hắn cúi xuống nhìn nàng, gương mặt mông lung….
- Ta chẳng phản bội ai cả, bao gồm cả ngươi!
- Ngươi….!
- Nhìn cho kỹ, ta, Vũ Đồng, là Vũ phi của ngươi, đang ở đây, trước mặt ngươi, không hề rời bỏ ngươi….
Nàng vừa nói, vừa ôm ghì gương mặt hắn, muốn làm hắn tỉnh táo lại. Cổ Nghịch Hàn vẫn còn ngơ ngác, nhưng đã dịu lại, miệng, lẩm bẩm: “Vũ Đồng… không rời bỏ ta… không phản bội ta….!”. Những lời nói đứt quãng, ngắt đoạn, như có như không tin tưởng…!
- Ta ở đây, Cổ Nghịch Hàn, ta ở đây…!
Nàng cảm thấy hắn cũng khá đáng thương, vết thương lòng quá sâu khiến hắn trở nên một vị Vua tàn bạo khát máu và không tin tưởng ai. Rốt cục thì nữ tử ấy là ai mà có thể gây ra cho hắn sự ám ảnh kinh khủng như thế này.
Cổ Nghịch hàn lúc này ngước mắt lên, nhìn vào gương mặt hơi tai tái cảu Vũ Đồng, nhìn thấy đôi đồng tử trong suốt của nàng nhìn mình, nhìn đôi mày đang nhiul ại, nhìn bàn tay nhỏ gầy tê lạnh đang ôm lấy gương mặt mình, chậm rãi thả ra từng chữ hỏi: “Ngươi sẽ không như vậy, phải không?’
Vũ Đồng nghe vậy, mạnh mẽ gật đầu, chỉ sợ không gật nhanhchong, hắn sẽ bóp chết nàng và cái biệt viện này mất.
Cổ Nghịch Hàn nhìn thấy, nhẹ nhàng buông tay, rồi lại chuyển xuống ôm chặt lấy cái eo nhỏ của nàng, nâng lên, đặt lên giường. Mệt mỏi tìm kiếm bờ môi của nàng như muốn giữ lấy một sự chắc chắn cho bản thân hắn. Vũ Đồng im lặng, nhắm mắt, để mặc hắn. nàng cũng chỉ muốn yên ổn mà thôi. Nếu hắn đã bình tâm, âu cũng là tránh được một kiếp.
Bên trong rốt cục đã im ắng, ánh nến chớm tắt. Mọi người lại bắt đầu im lặng, nôi tài thái giám chuẩn bị rời đi, như muốn bỏ lại ba thân ảnh kiêu sa kiều diễm đứng đờ đẫn trong sân vườn trắng xóa hoa mật trắng….đau khổ, giận dữ, ganh tỵ…!
Hoa Nhi dùng hết mức khinh công có thể, chạy đến nơi báo cáo, chỉ sợ không có thời gian. Ấy mà, chủ tử của nangco vẻ rất ung dung bình thản.
- Hắn có vẻ rất giận dữ à, tốt!
- Chủ nhân, người…
-Nếu qua được đêm nay, mọi chuyện có thể sẽ thay đổi…
- Nhưng Vũ Phi…
- Phải có lòng tin Hoa Nhi, ta tin, cho nên ngươi phải tin….!
Hoa Nhi lặng yên nhìn một bên sườn mặt hắn trong ánh nến lập lòa, mái tóc trắng buông rủ che phủ ca một khoảng thân thể. Trong đêm, nghe tiến nam tử trầm thấp lẩm nhẩm: “Sắp đến rồi, cố gắng lên, Vương của ta!”
Đây là lần thứ Mai nói câu này nhỉ. Các nàng có gì góp ý cho ta nhé, tai lần đầu ra tay, nên có nhiều sai sót lắm ý!