"PHU NHÂN ƠI~! ZILBAGIAS-SAMA KHÔNG MUỐN HỌC HÀNH GÌ CẢ KÌA!!"
Tôi bị Sofia mách mẹ.
Chào mọi người, lại là Zilbagias đây, cái người đang ngồi trên chiếc Cốt toạ bé bé xinh xinh trước mặt Mẹ của mình đây, Bà ấy hiện đang ngồi trên chiếc sofa với vẻ nghiêm túc.
Cuối cùng thì tôi cũng đã bị bà ấy thuyết giáo sau khi dành cả một ngày trời khám phá Ma vương thành thay vì học hành.
Cái Cốt toạ này còn được gọi là Ghế Khiển trách.
Nó tệ đến cái mức tôi cứ tưởng như thể bản thân mình đang phải ngồi trên bệ đường lởm chởm đá sỏi sắc nhọn ấy.
Cái thứ này còn có một cái tên khác thân thương hơn nhiều đó là [kẻ huỷ diệt đào tơ].
Hơn nữa, cái Cốt toạ này cứ như thể hàng đặt làm riêng dành cho tôi vậy. Nhưng, bản ngã [trưởng thành] bên trong tôi [và cả lòng tự tôn của một Quỷ tộc nữa] đang thật sự cảm thấy hết sức xấu hổ khi bị buộc phải ngồi trên chiếc ghế cỡ vừa của một đứa nhóc.
Bỏ qua việc đó đi, tôi thực sự rất ghét cái thứ này.
"Zilbagias."
Mẹ gấp quạt lại và gọi tên tôi.
"Vâng, thưa Mẫu thân."
Cho đến tận lúc này, tôi vẫn còn hơi ngần ngại khi gọi bà ấy là mẹ.
Dù sao thì tôi cũng chỉ có một người mẹ duy nhất.
Cách đôi đồng tử xanh lam kia nhìn tôi không hề giống như cách nhìn một đứa nhóc.
Mỹ nhân Ma tộc lạnh lùng khiến tôi phải lạnh sống lưng chính là Mẫu thân tôi, Platyfia.
Nhân tiện, tên thân mật của bà ấy là "Platy", mặc dù cái tên đó nghe có vẻ khá đáng yêu, nhưng nó lại trái ngược hoàn toàn với tính cách lạnh lùng của bà ấy.
Có vẻ như chỉ có Ma Vương và họ hàng thân thích mới gọi bà ấy bằng cái tên đó.
Nghiêm túc đấy à?
Ma Vương thực sự gọi bà ấy là Platy vào những lúc hai người bọn họ ở riêng ư?
Tôi khó mà tin được chuyện đó.
Có lẽ đó chỉ là một cử chỉ thân mật để [hòa hợp] cùng với Platy.
"Ta biết là con muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Ừ thì, bản thân việc đó cũng chả có vấn đề gì."
Platy bắt đầu nói về việc gì đó hoàn toàn không liên quan đến những gì tôi đang nghĩ trong đầu vào lúc này.
"Chà, ngay cả khi con ghét việc học thì cũng chả sao cả. Sau cùng thì cũng chẳng ai mong cầu con sẽ trở thành một học giả."
Platy đưa mặt lại gần hơn trong khi nhìn vào mắt tôi.
"Zilbagias, con phải trở thành Ma Vương."
Ánh mắt của bà ấy trở nên đục ngầu vì tham vọng.
Không khí bên trong căn phòng trở nên nặng nề hơn.
Theo kinh nghiệm trước đây của mình thì bất cứ khi nào Platy thể hiện khía cạnh này, thì bả thường lặp lại những từ đó như thể đang cố tẩy não tôi vậy.
Và tệ hơn cả, là bà ấy đã làm như vậy kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Và sau đó, Platy sẽ im lặng quan sát như thể để đánh giá xem tôi sẽ phản ứng như thế nào.
Cho dù bà có lặp lại những từ đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành Ma vương đâu, mục tiêu của tôi là giết tên khốn đó. Vậy nên làm ơn hãy ngừng ngay việc nhìn tôi bằng ánh mắt đó đi, tôi bắt đầu thấy khó xử rồi đấy.
Platy có vẻ hơi bối rối khi thấy tôi trưng ra vẻ mặt buồn bã rồi thở dài một hơi, bà thu người lại tựa lưng vào ghế sofa.
"Trời ạ, thằng bé có thể là con trai ta và Người ấy thật. Nhưng cái tính vị kỷ đó của nó thực sự rất là phiền phức đấy. Cô nghĩ sao, Sofia?"
"Tôi cũng phải đồng tình với người, thưa Phu nhân, nhưng thực ra cậu chủ không bướng bỉnh đến thế đâu ạ."
Sofia gật đầu đồng ý với Platy như thể cổ cũng bắt đầu cảm thấy chán rồi.
"Zilbagias, con thực sự ghét việc học đến thế sao?"
"CON CỰC GHÉT NÓ."
Không cần phải do dự khi bị hỏi như thế.
"Um, ta hiểu cảm giác đó của đó của con, vì dù sao khi nhỏ ta cũng giống vậy."
Platy đưa tay lên xoa thái dương với khuôn mặt của một người mẹ đang gặp khó khăn trong việc nuôi dạy con trẻ.
"Thật tình, sẽ rất phiền nếu con vẫn không thể đọc hoặc viết khi trưởng thành đấy. Bỏ việc trở thành Ma vương sang một bên, đến mỗi việc đọc báo cáo của cấp dưới còn không thể thì làm gì ăn. Và tệ hơn nữa, con sẽ bị lũ người xung quanh coi thường. Hừm, ta tự hỏi lũ Vương phi khác sẽ sủa ra những thứ gì khi bọn chúng biết về chuyện này đây."
Khuôn mặt kiều diễm của bà ấy ngay lập tức hoá doạ xoa khi nói ra nửa phần sau.
"Đại Vương tử Aiogeass gần như đã thành thạo những thứ cơ bản liên quan đến việc đọc, viết và tính toán khi chỉ vừa tròn ba tuổi. Và con mụ đó cứ liên tục khoe khoang về chuyện đó trước mặt ta. Vậy nên ta sẽ gặp rắc rối nếu con không học nhanh hơn tên nhóc đó!"
Bà ấy càng nói, tôi càng thấy rằng biểu cảm hiện tại của Platy tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Ngay cả chiếc quạt gấp trong tay bà ấy cũng gãy làm đôi vì mất kiểm soát lực tay do tâm trạng không được tốt.
Có lẽ bà ấy vừa mới nhớ lại trận đấu khẩu với những người phụ nữ khác, tôi nghĩ rằng mình không nên dính đến chuyện này thì hơn.
Nhưng, đây lại là lúc tôi hiểu sai vấn đề.
Tôi cơ bản biết đọc, viết và tính toán.
Nhưng, bà ấy đang nghĩ rằng tôi - một đứa trẻ - không thể giải một bài toàn vượt quá số ngón tay của mình.
Tình huống này khó rồi đây, hay nói đúng hơn thì, tôi có thể sẽ mất mạng thêm lần nữa.
Tôi từng nghĩ rằng thời gian dành cho việc học thật phí phạm. Hơn nữa, mặc cho tôi có thích khám phá đến đâu, thì cũng chỉ có thể làm việc này khi còn là một đứa nhóc.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không biết phải làm gì để vượt qua tình hình hiện tại vì bản thân tôi luôn cắm đầu bỏ chạy mỗi khi từ [học] vang lên.
Và đúng lúc tôi nghĩ như vậy thì...
"Được rồi."
Platy cũng đang vắt óc suy nghĩ trong khi gõ vào tay vịn của ghế sofa.
"Sofia."
"Vâng, thưa Phu nhân."
"Ta sẽ cho phép cô sử dụng vũ lực bất cứ khi nào Zibageass không chịu học hành tử tế."
Sofia bắt đầu nhảy cẫng lên vui sướng khi nghe Platy nói vậy.
"YAAY! Ý NGƯỜI LÀ TÔI KHÔNG CẦN PHẢI NHẪN NHỊN NỮA, VÀ CÓ THỂ VẢ THẲNG VÀO MẶT TÊN NHÓC ĐẦU ĐẤT CHẾT TIỆT KIA NẾU NHƯ NÓ KHÔNG CHỊU HỌC HÀNH TỬ TẾ, PHẢI KHÔNG Ạ!?"
Tôi nhìn Sofia với vẻ mặt kinh ngạc.
Vậy là cô ta thực sự khó chịu khi phải nhẫn nhịn trước thói ích kỷ của tôi với cái bản mặt khó xử đó sao!?
Ờ thì, tôi biết rõ bản thân mình đã hành xử chả khác nào một tên vô học!!
"Ừm, đúng vậy đấy."
Platy đang cân nhắc... Không.., chờ đã, bà ấy đồng ý ngay tắp lự luôn kìa.
Nghiêm túc đấy à, ít nhất cũng phải tỏ ra lo lắng một chút chứ!?
Chúng ta là Vương tộc, phải chứ?
Chắc chắn không phải bao cát cho chúng Hầu cận xả giận đâu nhỉ!?
"Nhưng vẫn chưa đến lúc phải sử dụng phương pháp đó."
"Chưa ấy ạ?"
"Nhớ tránh đấm trọng thương là được. Thằng bé này còn quá nhỏ để trải nghiệm nỗi đau trên chiến trường. Ta sẽ gặp rắc rối nếu nó trở nên nhu nhược khi bước ra chiến trường đấy."
"Vậy thì ở mức độ nào thì ổn ạ?"
"Một vài vết bầm tím thôi thì OK."
"YAAAAAAY!"
Sofia reo lên thích thú khi nghe thấy điều đó.
Nụ cười đó thực sự rất hợp với một Ác ma như cô ta.
"Nhưng, không thể để việc này trở thành một buổi giáo huấn vô nghĩa được, hay xem nó như một trận đấu đi. Hơn nữa, không được để thằng bé quá kiệt sức hay bầm dập quá nhiều vì nó không thể học được gì trong tình trạng đó. Ta sẽ đặt ra một vài quy tắc cho trận đấu này."
Và rồi, cuối cùng Platy cũng nhận ra rằng chiếc quạt gấp của bà đã hỏng khi cố gắng bung nó ra.
Cô hầu gái Night Elf đứng lặng lẽ ở góc phòng sau đó dâng lên một chiếc quạt khác để thay thế cho cái cũ.
"Jilbagias, nếu con thực sự ghét học đến vậy, thì hãy đánh bại Sofia trong trận so tài này đi."
Platy nói thế với tôi như vậy trong khi cố giấu đi nụ cười tự mãn của bản thân bằng chiếc quạt gấp.
"Nếu con đánh trúng Sofia dù chỉ một đòn thôi, thì xem như con thắng. Trong trường hợp đó, con sẽ được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. Mặt khác, nếu Sofia hạ được con trong vòng ba đòn - không, năm đòn, con sẽ bị xử thua. Trong trường hợp đó, con phải chấp nhận thất bại và học hành tử tế trong vòng một tiếng đồng hồ. Và chúng ta sẽ lặp lại trận đấu sau khi quãng thời gian ấy kết thúc."
"Hào phóng vậy ạ."
"Nhưng, thưa Phu nhân, nếu như thế không phải cậu chủ sẽ có lợi thế trong trận này hay sao?"
"Ôi trời, ta phải nói thế sau khi cân nhắc đến năng lực của cô đấy."
"Chà, cơ thể hiện tại của tôi chỉ như một đứa trẻ năm tuổi nhưng như vậy cũng ổn thôi."
Bản thân Sofia cũng khá nhỏ nhắn, vóc dáng của cô ta cũng không thể xem là người lớn được.
"Zilbagias. Đối với Quỷ tộc chúng ta, Sức mạnh là tất cả. Nếu con muốn làm theo ý mình, thì con phải có đủ sức mạnh để thực hiện việc đó."
Aah, mém xíu nữa là tôi quên luôn điều này, bắt đầu trở nên giống Quỷ tộc hơn rồi đó.
"Hãy sử dụng kinh nghiệm lần này để trở nên mạnh mẽ hơn. Sofia, bài học hôm nay gồm những gì?"
"Thư Phu nhân, tôi vẫn chưa quyết định được ạ!!"
Sofia nở một nụ cười thích thú khi trả lời Platy.
"Này, Sofia, cô định chiến đấu như thế nào thế?"
Đó là một câu hỏi đơn giản.
Không nên đánh giá một Ác ma qua vẻ ngoài của chúng. Trong số tất cả, tôi là hiểu rõ điều đó nhất nhờ vào kinh nghiệm chinh chiến ở tiền kiếp, nhưng so với những Ác ma mà tôi từng gặp, Sofia dường như không phải chủng chuyên về chiến đấu.
"E~h, tôi là Ác mà tri thức đó cậu biết chứ? Cậu nghĩ thứ đầu tiên Quỷ tộc sẽ học từ tôi là gì?"
Sofia trả lời với một nụ cười cực kỳ khoái trá.
"Mọi thứ đó, từ thể thuật đến thương thuật! Chưa kể tôi còn có thể sao chép 100% tất cả những kỹ thuật đó!"
Mặc dù đó là một nụ cười vui vẻ nhưng tôi lại có thể cảm nhận được nổi oán giận ẩn sau nó.
"Vậy thì không còn ai phản đối về việc Giáo dục cậu chủ phải chứ!?"
"Hahaha, đó không phải là thứ cô mong cầu bấy lâu hay sao?"
Cái con Ác ma trung cấp khó chịu này.
"Được rồi, cậu chủ. Sau vụ này cậu sẽ học hành hẳn hoi, phải không?"
Heh~, thậm chí cô ta còn không thèm che giấu mục đích thật sự của bản thân mình luôn kìa?
"Ờ thì, khi nãy tôi cũng đã nhận ra rằng bản thân mình đã hiểu lầm đôi điều và định học hành tử tế nhằm tránh những rắc rối không đáng có."
"Nhưng, ngoan ngoãn chả phải cách làm của Quỷ tộc đâu nhỉ..."
"ĐÚNG VẬY ĐẤY."
Tôi đáp lại ngay lập tức và bật người dậy khỏi chiếc ghế.
"Được thôi."
Và Sofia nở một nụ cười như thể cô ấy đang tận hưởng chuyện này.
"Cậu chủ, đến tiết học ngoại khoá rồi."
Bộ đồ quản gia sắc đỏ đen của cô ta lóe sáng.
Ngay sau đó, cô ta vung thẳng một quyền nhắm thẳng vào mặt tôi.