Ngươi có thể cho ta cái gì?
Màn trắng, áo ngủ bằng gấm trắng, trong phòng đơn giản tới mức không nhìn thấy một băng ghế, đương nhiên cũng không có bàn, trong không khí có mùi hoa cỏ nhàn nhạt rất an tâm thoải mái. Quả nhiên không chết, khóe miệng nam nhân hiện lên nụ cười, trò chơi này xem ra ai cũng sẽ chơi không biết chán.
Nam nhân muốn cử động tay chân, lại phát hiện cả người bị băng chặt, rất giống một cái đòn bánh khổng lồ, lại đau nhức âm ĩ từng đợt, giống như bị kiến cắn đốt thần kinh. Rõ ràng đâu có thụ thương nghiêm trọng như vậy, sao lại thế chứ? Chỉ nhớ rõ mình sức cùng lực kiệt ngất xỉu ở bờ sông, tỉnh lại thì đã ở đây.
Đại sảnh Liễu gia, một lão nhân đứng run run, nói rẩy rẩy:
” Ai, vị công tử này ngoại thương rất nặng, bị cành cây đâm thủng chân, lại bị cái gì đấy đè gãy tay, mặc dù có cao dược Phong Ngọc Tục Cơ của ta nhưng muốn khôi phục nguyên trạng e rằng rất khó khăn……”
Liễu Sinh Hương âm thầm toát mồ hôi lạnh, không phải đâu, hình như thời điểm ta lăn xuống có một nhánh cây như vậy……
” Hắn dường như còn bị nội thương, lão phu đối với võ công không rành rẽ, chỉ có thể cho chút phương thuốc bổ khí dưỡng huyết để hắn hảo hảo điều dưỡng, trong vài tháng, ngàn vạn lần không được cử động mạnh, nếu không về sau sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”
Lão trung y còn đang lảm nhảm lầm bầm, Hương Hương đã sớm ngao du tiên cảnh xa xôi.
“… bất cứ thứ gì….”, người kia nói thật ư? Vì sao hắn lại tin không chút lý do? Có lẽ do lòng mình quá mềm yếu. ( Tiểu Biên: Ọe, ngươi moi ra một khối cổ ngọc ngàn năm từ trên người y, lại có thêm một đống ngân phiếu, ngươi tất nhiên phải cứu.)
” Công tử, phí chữa trị của ta!”
Lão nhân ở sau hô to, Liễu Sinh Hương sốt ruột quăng cho một câu:
” Ngươi có làm hắn tốt lên chút nào chưa? Thần y cái quái gì! Còn muốn phí chữa trị hả? Mơ đi!”
Cửa mở nam nhân trên giường nghiêng người nhìn qua, một thân ảnh tha thướt mỹ lệ, lả lướt tiến vào. Mi nhãn mảnh khảnh xếch nhẹ, nụ cười không biết thế nào lại khiến người ta động tâm phút chốc.
” A, ngươi tỉnh rồi, sao hả, khá hơn chút nào không?”
Thanh âm từ tính thoáng trầm đục, rất êm tai, cũng thực …… mê hoặc.
” Ta cứu ngươi…”
Hắn dường như nhấn mạnh, ngồi bên giường nam nhân, còn nghiêm túc nói:
” Ta cứu ngươi, ngươi không báo đáp ta sao?”
“ Báo đáp thế nào?”
Y miễn cưỡng nhắm mắt lại, đòi ma vương báo đáp không phải tự tìm tử lộ sao?
“ Ta cũng không muốn ngươi đền mạng, bất quá ngươi đáp ứng điều kiện của ta, hy vọng ngươi không quên.”
Liễu Sinh Hương cười phóng khoáng, vô số người đã bị nụ cười ma quỷ này dụ dỗ. Dân làm ăn buôn bán chỉ cần vừa thấy nụ cười này, biểu tình trên mặt so với chết cha chết mẹ còn thảm thương hơn.
” Điều kiện?”
Lạc Vô Trần cười lạnh.
” Ngươi muốn cái gì?”
” Ha hả, đừng tức giận như thế, tốt xấu gì ta cũng là người cứu mạng ngươi, ta thấy ngươi cũng là kẻ gặp nạn, nói cho cùng, nếu ta đã tiếp nhận ngươi, ta sẽ có trách nhiệm, cho nên cứ việc an tâm ở đây đi!”
Lạnh lùng liếc Liễu Sinh Hương, bất quá là chỉ là một kẻ gian xảo toan tính, vậy mà lại làm y vừa rồi sinh ra cảm giác động tâm.
Bị ánh mắt băng lãnh công kích, Liễu Sinh Hương càng cười ma quỷ.
” Cũng chẳng có gì, nơi này chính là một cái khách , một ngày ba lượng bạc, rất thực dụng.”
Khách nhân nhiều hơn khách , nằm phía ngoài cửa bắc thành Khai Phong, Diễn Phong sơn cước, hổ khẩu chi tiền, cảnh vật tốt nhất, kẻ đi người ở, tất cả đều biết kẻ từng là ma vương bị đệ đệ y đánh bại, hiện tại không biết trốn đi đâu, khách , nhưng đối mặt với nguy hiểm lại chính là sở thích của nam nhân.
Đệ đệ, ngươi thật sự có thể đánh bại ma vương sao? Thật muốn xem thử đây, khóe miệng Lạc Vô Trần mang nét cười, cuộc sống vẫn nên có chút yếu tố bất ngờ mới có thể ngập tràn thú vị, đệ đệ có phải cũng cho rằng như vậy hay không?