Tửu lâu ký sự
” Bà xã, đợi ta một chút…”
Thanh âm vang lên sau lưng tựa như chơi xỏ, Liễu Sinh Hương đầu đầy mồ hôi chạy theo, mệt tới thở hồng hộc.
” Bà xã, chúng ta trước hãy nghỉ ngơi, nghỉ ngơi…”
Khinh thường nam nhân ồn ào huyên náo kia, Lạc Vô Trần tiếp tục bước nhanh.
Từ lúc nào họ đã đi trên cùng một con đường?
Có lẽ đã tiên định sự ràng buộc giữa hai người bắt đầu từ lần gặp gỡ đó. Cùng nhau đào vong, cùng nhau đối mặt đi chung con đường chưa biết.
Có thể do quá sợ hãi cô quạnh, có một người đi cùng như vậy thật sự rất tốt.
” Bà xã, sao ngươi lại như vậy?”
Liễu Sinh Hương tiếp tục siêng năng thuyết giáo.
” Ta…”
” Nói nữa ta giết ngươi.”
Mũi kiếm Lạc Vô Trần chỉa xéo, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của người trước mặt, trong lòng thật sự muốn cười.
” Ta… ta không nói.”
Liễu Sinh Hương đáng thương chớp mắt mấy cái, thẹn thùng vô hạn.
” Ách… Miễn là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, một hồi thì tốt….”
Bất đắc dĩ nhìn nam nhân kia, nếu không phải y không có võ công, hiện tại mình đã đi được rất xa rồi.
” Lên!”
” Ân?”
” Ta cõng ngươi.”
Không được tự nhiên xoay người lại, kỳ quái, mặt rất nóng, hảo hảo là đại nam nhân thế nhưng lại mắc cỡ, Lạc Vô Trần hận không thể tìm một cái hố chui vào.
” A… Bà xã, ngươi tốt nhất!”
Ngây ra một lúc, Liễu Sinh Hương reo hò leo lên lưng Lạc Vô Trần, lưng hắn rộng lớn ấm áp, mềm dẻo tính tốt, tay vòng qua cổ hắn, liền nhịn không được muốn luồn vào phía dưới, Liễu Sinh Hương lau lau nước miếng, hiện tại tốt nhất đừng táy máy tay chân, bằng không không thể an vị trên xe ngựa miễn phí.
Cảm giác cưỡi mây lướt gió, Liễu Sinh Hương hiện tại chân vẫn nhuyễn, đành phải để Lạc Vô Trần đỡ đi, được cái đã đến thị trấn, có thể ăn một bữa cơm no đủ, hơn nữa buổi tối còn có kịch hay, trong óc Liễu Sinh Hương nghĩ đủ loại tình tiết gian ác, cười đến mê người.
” Ô…, chàng xem phu quân của người ta đối xử với thê tử thật tốt, còn chàng, chàng một cây trâm châu hoa cũng luyến tiếc mua cho thiếp…”
Nữ nhân nào đó chỉ vào một đôi đang bị hóa đá ( nói chính xác chỉ có Hương Hương thôi), khóc đến lê hoa đái vũ.
” Ân, đúng vậy, lão coi đôi phu phụ nồng thắm kia…”
” Ai, không giống như chúng ta, đều già hết cả rồi!”
Mọi người ném ánh mắt hâm mộ đến tới tấp, bàn tán đang dâng cao.
( Hương Hương: Láo, ta là nam nhân!
Tiểu Biên: Hắc hắc ngươi là nữ phẫn nam trang.
Kẻ nào đó họ Lạc: Bà xã, ta yêu ngươi.)
Bị tâm tình bi phẫn vây bọc đả kích, Liễu Sinh Hương yếu đuối ngã vào trên một cái ghế nào đó giữa tửu lâu, cuối cùng hùng hồn kéo giọng hô to.
” Tiểu nhị, tiểu nhị.”
Đệm thêm thanh âm đũa gõ bàn, Liễu Sinh Hương khá nóng nảy.
” Uy, sao còn chưa tới, bổn đại gia chết đói rồi này, đắc tội với ta thì chắc chắn các ngươi sẽ rất dễ chịu.”
” Ai, đến ngay, nhị vị đại gia cần gì?”
Tiểu nhị một tay lấy khăn lau bàn, một tay bưng trà đưa nước, vội vàng luống cuống.
” Ân, cũng không cần nhiều, mang đến một mâm thủy tinh trư đề, một xâu ma lạt ba ti, một con gà quay đỏ…”
Một hơi kêu mười mấy món ăn, đầy đủ khí khái.
” Còn nữa, mang tới một chén canh hạt sen khai vị một chút.”
Lạc Vô Trần nhìn người đối diện, bộ dáng tiểu nhân đắc ý, lúc nào cũng cười đến đùa cợt, tựa hồ bất cần mọi thứ.
Đồ ăn tràn đầy một bàn, dưới trận càn quét gió cuốn mây tan của Liễu Sinh Hương, nhanh chóng thành một đống hỗn độn, nhìn không ra thân hình gầy gầy nhỏ nhỏ như thế lại có sức ăn kinh người đến vậy.
” Hô”
Vừa lòng vỗ bụng, Liễu Sinh Hương ăn no ợ một cái.
” Ân, no rồi.”
” Ăn đủ rồi?”
” Đủ rồi!”
” Tiền thì sao?”
” Ách, ngươi trả đi.”
” Ta không có tiền.”
” Nga… Ta cũng không mang tiền.”