Thật sự phải chết sao, thật buồn cười, Lạc Vô Trần liếm môi, máu tươi theo thái dương chảy xuống mang theo hương vị ngọt ngào, ha hả, hắn là ma vương, là chủ nhân Diễn Phong Sơn Trang uy chấn võ lâm, đám lâu la này có thể lấy được mạng hắn sao, vận một tia nội lực còn sót lại, cuồng phong gào thét, lá cây vần vũ, kẻ vây đánh mang theo nỗi sợ hãi tử vong rơi vào cõi chết. Nụ cười vẫn vắt trên mặt nam nhân, sinh mệnh, quả nhiên không chịu nổi một kích.
“Ca ca.” Lạc Vấn Tâm vân đạm phong thanh xuất hiện trước mắt hắn, trên mặt cũng mang theo ý cười, trường bào thuần bạch phất phới bay trong gió, tựa trích tiên phiêu dật xuất trần.
“Ca ca, ngươi luôn làm người ta bất ngờ như vậy.” Y cười nho nhã khiêm tốn, “Ta nghĩ ngươi hẳn đã kiệt sức.”
“A, ha hả, thật không hổ danh là đệ đệ của ta......” Lạc Vô Trần tận lực đứng thẳng thân mình, mãnh hổ này do hắn một tay bồi dưỡng, rốt cuộc lộ ra bản tính, nhưng y còn tham lam, thâm hiểm hơn so với hắn tưởng tượng, không hổ là đệ đệ của ma vương, giang hồ này lại sắp có thêm một trận huyết vũ tinh phong.
“Ca ca, hiện tại ngươi thua.” Lạc Vấn Tâm cười nhợt nhạt, gió thổi bay mái tóc dài của y phiêu dật đến rối tung.
“Thua sao, ngươi thật sự cho rằng mình đã thắng?”
Đất đá dưới chân đột nhiên vỡ ra một cái động lớn, hắn cười to nhảy vào, tiếng nước ào ào chôn vùi tiếng quát phẫn nộ của Lạc Vấn Tâm, chuyện xưa chưa bao giờ chấm dứt đơn giản như vậy, nhất là đối với một nam nhân có phong hào ma vương.
Chờ xem, đệ đệ của ta, trận chiến mới chính thức bắt đầu, lúc này đây, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Làm giặc, tức là chết.