Ma Vương Ngổ Ngáo Đi Học

chương 58: chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn thấy mặt nó nhăn nhó tưởng nó khó chịu vì những lời nhỏ Nhi vừa nói liền dùng lực vừa đủ hất tay nhỏ ra,không ngờ thân thể nhỏ yếu đuối liền bị ngã dúi xuống đất,mọi người xung quanh quan sát diễn biến bắt đầu chỉ chỏ hắn và nó,họ cứ ngỡ hắn vì bồ mới (là nó) mà ra tay phụ bạc hắt hủi người cũ (là Nhi),vài người còn bất bình nên tiếng,nó thấy nhỏ Nhi bị ngã liền có lòng tốt giơ tay trái kéo nhỏ lên,nhỏ thuận thế đứng lên vờ như không đứng vững bám víu vào người nó,thẳng tay hất hộp quà trên tay nó xuống đất còn vờ giẵm nên,ngay từ đầu nhỏ đã chú ý đến hộp quà này rồi,chính là chiếc hộp hôm nay nhỏ nén vào phòng hắn đã nhìn thấy trên bàn cứ ngỡ là dành ình,không ngờ hắn lại có lúc dịu dàng tình cảm chuẩn bị quà như thế nhưng lại là cho nó,nhỏ thật không can tâm,nhỏ có gì không bằng nó,còn hơn nó rất nhiều (nhỏ này atsm nha) tự hỏi trong lòng tại sau hắn không chọn mình.Bàn tay theo cơn tức trong lòng mạnh bạo không ngừng dày xéo vết thương của nó,móng tay nhỏ cấu mạnh vào da thịt nơi vết thương đang không ngừng rỉ máu.Mặc dù nó mặc áo khoác dầy nhưng máu vẫn thấm loang ra bên ngoài ít,nó vội đẩy nhỏ Nhi về phía hắn nghiêng người che đi vết máu đang loang ở cánh tay nhìn hộp quà trân trối.Nhỏ Nhi bị nó đẩy ra thô bạo liền ngã vào lòng hắn thút thít,hắn đỡ nhỏ đứng thẳng dậy rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn lượt người xung quanh,bất giác khí lạnh từ người hắn toả ra khiến mọi người run rẩy không hẹn mà cùng tản ra.

- Về thôi!_nó thấy trong người không ổn liền nhanh chóng cúi xuống nhặt hộp quà trong lòng không khỏi xót xa,cố gắng nắn lại sao cho như cũ rồi quay ra giục hắn mau về,dù sao buổi tối lãng mạn mà nó tưởng tượng đã bị nhỏ Nhi phá vỡ rồi,nó cũng chẳng lưu luyến ở lại nữa.Hắn thấy thế cũng chạy lên khoác vai nó đi ra lấy xe để lại nhỏ Nhi ở lại mình khuôn mặt tức giận không nguôi,nhỏ hạ quyết tâm trong lòng rằng không xử nó thì sẽ nuốt không trôi cục tức này.

Trên đường về nó và hắn không nói chuyện gì,nó chỉ lẳng lặng chịu đau mà vòng tay ôm hắn,tay kia ôm quà,hắn thấy nó quá yên tĩnh liền mở mồm ra bắt chuyện,nếu mà không phải hắn đang nắm chặt bàn tay nó đang ôm mình kia thì hắn đã tưởng nó bị rơi dọc đường rồi.

- Sao im thế??_hắn dùng giọng êm ái nhất để nói với nó.

- Mệt!

- Dạo này yếu thế nỉỉỉỉ_hắn cười cười ngân lên kéo dài âm cuối giở giọng chêu chọc nó.Nó bị hắn chêu cũng yên lặng không nói như đang suy tư điều gì đó.

- Lạnh không??_hắn thấy nó không nói liền chuyển chủ đề đồng thời xiết chặt lấy ngón tay nó kéo nó xát vào người mình hơn.

- Lạnh mới về!_nó tựa mặt vào lưng hắn,giờ nó mới nhận ra..lưng hắn thật rộng,lại rất ấm áp,tựa vào rất dễ ngủ,chỗ ngủ lí tưởng thế mà lâu nay nó không nhận ra,giờ biết rồi mỗi khi bị mất ngủ đều có thể gọi hắn đến tựa vào hắn để ngủ,nhưng giờ thì nó không thể ngủ,nó sợ nó ngủ rồi thì sẽ...rơi ra khỏi xe mất,như thế sẽ rất nguy hiểm,nó phải tỉnh táo để nói chuyện với hắn.Nó đang định hỏi hắn chuyện gì đó thì thấy xe hắn bỗng dưng đỗ "phịch" cái xuống.Thì ra đã đến nhà nó,nó chợt nhận ra thời gian khi nó ở bên hắn trôi qua nhanh khủng khiếp.Hắn thấy nó bước xuống xe mà vẫn lưu luyến nhìn mình không chịu vào nhà thì ánh mắt loé nên tia tinh ranh đểu giả.

- Sao thế?? Không muốn xa tao à vợ? Nếu giờ mày ngỏ ý mời tao vào nhà cùng nhau bắc nồi luộc khoai trong đêm noel thì tao cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý_hắn nhìn nó cười nháy mắt phát để lộ chiếc răng khểnh duyên cực,xong còn cho tay lên gãi gãi sống mũi chêu nó.Nó lườm hắn xém tóc nhưng chợt nhớ ra gì đó mặt lại trùng xuống quyết định hỏi hắn.

- Chuyện...Chuyện...

- Chuyện gì?? Mày không biết luộc khoai hả,không sao tao có thể dậy từ từ.hêhêhê_hắn ít khi thấy nó ấp úng,nhìn nó từ trên xuống liền hứng thú giở giọng tiếp tục chêu đùa.

- Mày...! Im mồm tao nói...chuyện Nhi vừa nói...là sự thật??_nó thấy khoé môi mình giật giật,thật không biết hắn học cái giọng đấy từ ai,chắc hẳn lây từ Khang và Quân rồi,sau này nó phải chỉnh lại hắn thôi,nghĩ vậy nó liền đi vào vấn đề chính luôn để hắn khỏi giở giọng sở khanh.

- Chuyện gì??_hắn đã đoán qua được nhưng không chắc chắn,vất bỏ dáng đùa cợt nghiêm mặt hỏi lại nó.

- Có phải..vì quen tao mà mày sẽ bị đuổi khỏi nhà...hãy trả lời thật!_nó nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn,hắn lé tránh ánh mắt của nó đút tay vào túi quay mặt đi.

@

Nó thấy biểu hiện lé tránh của hắn thì tức giận cầm cổ áo của hắn lôi lại để ặt hắn đối diện với mình.

- Nói đi!_giọng nó trở lên cương quyết tột cùng,hai tay vẫn cầm chắc cổ áo hắn như sợ hắn sẽ bỏ chạy vậy.Hắn quay ra nhìn nó với ánh mắt phức tạp,hắn sợ nó sẽ nói ra những lời uỷ mị như "tao không xứng với mày...mình chia tay đi" hay "đừng vì tao mà phải chịu khổ...hãy vì nhau mà buông tay có lẽ là giải pháp tốt nhất" bla bla..trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng ra hàng vạn tình huống xấu,có thể nó sẽ lặng lẽ buông tay hắn chăng?? Chỉ nghĩ thôi mà hắn đã thấy lồng ngực mình quặn thắt lại đau nhói,cảm giác lo lắng sợ sệt trong hắn đang dần tăng lên khiến hắn không đủ can đảm thừa nhận với nó,ngàn vạn lần hắn muốn nói là "không phải" nhưng nhìn vào ánh mắt của nó hắn đành phải dằn lòng thừa nhận.

-....Ừ!_hắn thấy nó không phản ứng liền ôm chặt nó nói luôn_Tao chấp nhận...tao bất chấp tất cả chỉ cần ở bên mày..đừng buông tay tao..._giọng hắn nhẹ nhàng như đang cầu khẩn câu nói "xin em...đừng ra đi" như nghẹn lại không thể thốt ra được.Nó ngẩn ra lúc mới mỉm cười nhẹ nhàng đẩy hắn ra ánh mắt buồn buồn,sau đó bất chợt cười tươi hơi kiễng chân lên... khoác vai hắn dúi đầu hắn xuống (coi như đang trả thù đi...tại hắn hay cậy cao hơn mà bắt nạt nó mà).

- Hahaha.Ngộ à?? Mày đang nghĩ vớ vẩn gì thế?? Tao đã chọn mày rồi thì sẽ không buông tha đâu,nếu mày bị đuổi ra khỏi nhà thật thì tao sẽ nuôi mày,sau này mày chỉ việc ngoan ngoãn ở yên trong nhà thôi.hahaha_nó đâu dễ bị đánh gục,đời nào nó vì chút khó khăn mà nản lòng buông tay hắn chứ,nực cười.Mặc dù hắn có tới vị hôn thê đi (Nó không hề biết mình là vị hôn thê thứ của hắn,vì nó không thích xen quá sâu vào đời tư của hắn,mẹ hắn không biết mặt người yêu hắn nên cũng không biết người yêu hắn là nó) nhưng nó sẽ chiến đấu đến cùng...nó sẽ phơi bày gia thế của mình để đối đầu với ba hắn,với cả vị hôn thê kia nữa.Hắn nhận được câu trả lời của nó thì đứng hình khoé môi giật giật mấy phát,dù sao hắn cũng là bang chủ của cả bang hội,dù có bị đuổi thật thì với năng lực mà hắn có thì cũng đủ xây dựng sự nghiệp rồi,đâu đến mức phải đi ở rể dựa dẫm vào phụ nữ như nó nói được.Nhưng dù sao hắn cũng thở phào nhẹ nhõm,thật may vì nó không giống như hắn nghĩ,trong lòng không dấu nổi niềm vui mừng hạnh phúc khôn xiết nắm cánh tay nó kéo lại ôm chặt.

- A..xíttt_hắn vì phấn khích quá mà nắm chặt đúng vào vết thương của nó làm nó không nhịn được kẽ kêu tiếng.Hắn thấy thế vội đẩy nó ra tay vẫn giữ chặt bên cánh tay nó lo lắng hỏi vì hắn thấy nó hôm nay rất lạ,thần thái không được tốt cho lắm.

- Sao vậy?? Không khoẻ ở đâu à??

Nó nhìn trong mắt hắn tràn ngập lo lắng thì mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao.Hắn nghi ngờ nhíu mày nhìn vào tay mình...là máu,vội vàng nhìn lại cánh tay phải của nó,máu đã ướt đẫm cả vùng rồi,nó cố gắng khuyên nhủ hắn đừng quá lo lắng nhưng chợt thấy trước mắt tối xầm lại,cơ thể không còn chút sức mà quỵ xuống.Hắn vội vàng bế nó lên chạy ra chặn xe taxi trở nó đến bệnh viện.Hắn nhìn nó đau xót,chắc là vết thương do vụ lúc sáng gây ra mà nó dấu hắn chịu đựng mình,có lẽ do bị mất máu nên mới thế nhưng trong lòng hắn không phỏi lo lắng.Cúi xuống nhìn thân hình người con gái mà hắn yêu thương bình thường tràn đầy sức sống mà giờ lại nhợt nhạt yếu đuối nằm im trong vòng tay mình mà hắn dặn lòng nhất định phải điều tra ra vụ này,không thể để cho kẻ đã làm hại nó sống yên thân.Đến bệnh viện hắn giao lại nó cho bác sĩ chăm sóc,bỏ điện thoại ra gọi cho ai đó rồi cúp máy ngồi ngoài chờ kết quả,hắn chợt nhớ ra liền nhắn tin cho Khang biết bảo anh không cần lo lắng vì có hắn ở đây rồi,đã là tối muộn rồi nên hắn không muốn báo tin làm mọi người lo lắng,chỉ cần mình hắn ở đây chăm sóc nó...là đủ!

Truyện Chữ Hay