☆ Tháng năm . TQ.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng rằm lên cao chiếu sáng hai bóng dáng nho nhỏ đang đứng trên đỉnh núi tuyết.
Một cô gái tầm tuổi đang đứng bên miệng vực, trên người một bộ đồ trắng bó sát. Ba nghìn sợi tóc đỏ rực rỡ ngang hông đang theo tiếng gió gào thét tung bay giữa trời tuyết đông đêm.
Đôi đồng tử đỏ như máu kết hợp với màu tóc đỏ hiếm có càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Nước da trắng mịn giờ đã nhiễm máu, khuôn mặt tái nhợt càng tôn lên sự
dịu dàng, nhu nhược của cô.
Nhưng đôi mắt, sát khí đang tỏa ra đã cho thấy cô không giống với bề ngoài. Giữa trán một nốt chu sa hình mạn châu sa đang ảm đạm dần. Cô không ai khác chính là Đi Hồng Hỏa Băng.
Phía dưới máu đang rơi một chiếc dao đang gắm sâu vào tim cô... cách cô vài bước, một cậu con
trai tầm tuổi và một cô gái tuổi đang đứng đó ôm ấp nhau trên tay người con trai là một vật gì đó nho nhỏ như một bông hoa đỏ chói.
Nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy vật nho nhỏ đó giống hệt vớ nốt chu sa trên trán cô. Người con trai nhếch miệng cười.
"Tại sao? Thần Sở Hạo? Mộ Dung An?" Cô gái gào lên, mọi người hỏi tại sao dao xuyên tim mà cô vẫn sống?
Đơn giản, cô sống nhờ mạn châu sa... Mà mạn châu sa đó chỉ có ma vương mới có, vậy trừ cô ra thì ma vương còn là ai được chứ.
"Tại sao? Di Hồng Hỏa Băng cô ngây thơ hay đang giả ngốc?" Hoàng tựa tiếu phi tiếu ns.
"Anh tiếp cận tôi, làm người yêu tôi chỉ vì cái gì? Là vì cái này?" Nói rồi Di Hồng Hỏa Băng lấy từ trong người ra một viêm đan dược.
"Nếu cô đưa Bách Vi Trị cho tôi tôi sẽ để cho cô một con đường sống." Thần Sở Hạo nói rồi đưa tay bóp nhẹ mạn châu sa.
"Anh nghĩ tôi chết thì anh và lão già đó có thể sống được sao?" Di Hồng Hỏa Băng cười mỉa mai. Rồi ăn viên đan dược.
"Cô...." Thần Sở Hạo cau mày.
"Ngày ngày tôi đều bỏ thuốc độc vào thức ăn, nước uống... Của cậu và lão già đó. Thiếu tôi các người sống được sao? Sao?" Di Hồng Hỏa Băng tựa tiếu phi tiếu nói cắt
đứt lời Thần Sở Hạo.
"Đưa thuốc giải đây." Thần Sở Hạo gào lên.
"Không có thuốc giải, uống thuốc độc để duy trì mạng sống. Bất khả tư nghị lắm sao?haha" Di Hồng Hỏa Băng đạm bạc nói.
"Vậy.... CÔ ĐI CHẾT ĐI.'' Thần Sở Hạo bóp nát mạn châu sa.
"A~~~......" Di Hồng Hỏa Băng hét lên. Máu từ miệng, tay, chân, bụng, các lỗ chân lông
chảy ra. Di Hồng Hỏa Băng đưa tay vận linh lực đánh hết sức bình sinh vào ngọn núi rồi gieo mình xuống miệng vực sâu ngàn
trượng nghìn thước kia.
Ầm.... ầm..... ầm..... ngọn núi sụp đổ Thần Sở Hạo cùng Mộ Dung An chôn vùi trong biển tuyết.
Di Hồng Hỏa Băng nhắm mắt, chuẩn bị cho cái chết của mình, Di Hồng Hỏa Băng thầm nói ' Kiếp sau Di Hồng Hỏa Băng cô sẽ không tin ai cô sẽ chỉ tin duy nhất mình cô. Di Hồng Thủy em sống tốt nhé......' liệu con bé có chịu nổi không? Nỗi đau mất mẹ rồi mất anh sau lại đến cô nữa là sao?
Vẫn con người ấy, sự lạnh lùng ấy, có ai biết giờ Di Hồng Hỏa Băng cô đang đau thế nào. Cô lo, cô lo cho đứa em gái tuổi mà vẫn như trẻ con của cô.......
Di Hồng Hỏa Băng cảm giác có cái gì đó đang hút lấy cô. Di Hồng Hỏa Băng cố mở mắt nhưng không được. Cô dần mất đi ý thức, có ánh sáng xanh lam, xanh lục, vàng nâu, đỏ, tím, vàng chói, đen, trắng mù.... đang bao lấy cơ thể cô.