Và cứ thế, năm trăm năm trôi qua.
Đó là tiếng khóc chào đời đầu tiên, chuyển động của sinh linh mới.
Thời điểm phục sinh đã đến.
Cảm giác tái sinh tựa đang nổi lên từ hồ nước sâu. Ý thức như thể dần trỗi dậy từ nơi vực thẳm tối tăm.
Vậy là, hắn đã sống lại, sau năm trăm năm.
Veltol Velvet Velsvalt: Bất Tử Vương, Chúa Tể Bóng Tối, Kẻ Bất Diệt. Hắn có rất nhiều biệt danh, tất cả đều biểu trưng cho nỗi sợ và cái ác tuyệt đối.
Trong số đó, có một cái tên được nhắc đến nhiều nhất.
Ma Vương.
Năm trăm năm trước, hắn đã lập nên Vương Quốc Bất Tử, tập hợp Đội Quân Bất Tử và chiến đấu với tộc đoản sinh nhằm thống trị thế giới.
Chỉ có điều, hắn đã bại trận dưới tay của Dũng Giả.
Thân thể vỡ thành cát bụi, tan vào hư vô. Vậy mà trải qua vài thế kỉ, hắn đã trở lại.
Việc hắn có thể quay về là nhờ vào Methenoel (Chuyển Luân Pháp), một loại ma thuật tái sinh mà chính Veltol tạo ra để gắn kết ký ức cũng như hình thái vật chất vào linh hồn, sau đó chuyển đổi nó thành dữ liệu rồi gửi tới tương lai.
Aether (Linh tố) đã sử dụng dữ liệu ấy để mô phỏng và dựng lại cơ thể hắn.
Aether là dạng vật chất tuyệt vời nhất, có khả năng tái tạo bất cứ hiện tượng nào, và ma thuật chính là phương pháp giúp điều khiển aether nhằm bẻ cong lẽ thường của thế giới.
Về mặt lý thuyết, không gì là không thể đạt được bằng ma thuật. Hồi sinh người chết, đảo ngược thời gian, sáng tạo vũ trụ,... Dù có hoang đường đến đâu, miễn là sở hữu lượng ma lực cần thiết và nắm rõ thuật thức phù hợp thì việc gì cũng có thể làm ra.
Chuyển sinh cũng là một trong số đó.
Nó vốn chỉ nằm trong lý thuyết và chưa hề có tiền lệ thành công—ấy là cho đến khi Veltol hoàn thiện cấm thuật.
Veltol là một ma nhân, sinh vật hoàn toàn bất tử, vượt xa khỏi phạm trù cái chết.
Tuy nhiên, ngay cả linh hồn rồi cũng trở nên yếu đuối và bị bào mòn. Xác thịt dẫu bất diệt đến đâu thì linh hồn vẫn có thể bị phá hủy. Một linh hồn sẽ thật sự tan biến khi sức mạnh của nó cạn kiệt.
Và mục tiêu của Methenoel là vượt qua sự hủy diệt đó. Sự nỗ lực mang tầm vũ trụ nhằm hồi sinh cả cơ thể lẫn linh hồn ngay cả khi chúng đã mục nát.
Veltol đã tiến hóa. Việc hoàn thiện ma thuật này đã đưa linh hồn của hắn lên một tầm cao mới, không chỉ đơn thuần là một sinh vật bất tử mà là bất diệt.
Và giờ phút này, sau năm trăm năm đằng đẵng, hắn lại có thể khiến thế giới chìm vào bóng tối. Sự tái sinh của một kẻ thống trị.
Vậy là... thành công rồi à?
Veltol vẫn đang cố gắng để nhận thức về cuộc đời thứ hai này. Suy nghĩ của hắn rối bời tựa khi người ta uể oải tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Methenoel. Tuy là đã tìm ra phương thức và kỹ thuật, song hắn vẫn chưa từng có cơ hội để thử nghiệm.
Veltol không được tái sinh thành thứ sinh vật huyền ảo đã từng chạm trán Dũng Giả, mà là hình dạng con người đã tan thành cát bụi sau khi nhận lấy thất bại.
Suối tóc đen dài tựa lông quạ ẩm ướt tương phản với làn da trắng muốt của hắn. Vẻ ngoài trung tính giữa nam và nữ. Đôi mắt mang màu của màn đêm sâu thẳm. Tay chân thì dài và mảnh khảnh, cơ thể cân đối và săn chắc với những bó cơ cứng như thép.
Thân xác hoàn mỹ đầy tính nghệ thuật ấy hiện đang lõa lồ mà không có lấy một mảnh vải che đậy.
Trông hắn hoàn toàn giống một con người. Chẳng có nanh như orc, tai nhọn như elf hay sừng như orge.
Đây âu cũng là lẽ đương nhiên, bởi vốn dĩ Veltol đã từng là một con người.
Bất tử nhân là những dạng sống siêu phàm khác hẳn với thần thánh hay các sinh vật.
Tộc đoản sinh sợ hãi mà gọi họ là ma tộc, vì dẫu sở hữu vẻ ngoài của một con người, họ lại bất tử và nắm giữ thứ sức mạnh phi nhân tính.
Để mà nói thì tất cả bất tử nhân đều bị coi là ma tộc, mặc cho họ có là con người, elf, orc hay cái gì đó khác.
Veltol mang ngoại hình của một con người đương tuổi đôi mươi, trong khi thực tế hắn lại là một trong những ma tộc lâu đời nhất với ba nghìn năm tuổi
Mình đang ở đâu đây...?
Hắn đang nằm trên một tế đàn làm từ đá trắng.
Tầm nhìn cứ mờ mịt khiến việc nắm bắt tình hình trở nên khó khăn—có lẽ là do tác dụng phụ của Methenoel.
Hắn hít một hơi thật sâu, lấp đầy hai phổi bằng thứ không khí lạnh buốt và aether.
Aether chảy trong huyết mạch đi tới tận trái tim trước khi chuyển hóa thành ma lực, sau đó ma lực lại đến từng tĩnh mạch, từng dây thần kinh và từng tế bào trong cơ thể.
Ma lực, ngoài việc làm nhiên liệu thi triển ma thuật, còn là một nguyên tố không thể thiếu cho sự sống.
Đôi mắt tràn đầy ma lực dần lấy lại được tầm nhìn. Hắn có thể thấy được rằng bản thân đang ở trong một không gian rộng lớn và tối tăm.
“Veltol-sama...”
Một giọng nói trong trẻo và lanh lảnh tựa tiếng chuông đã quá quen thuộc với hắn vang lên. Ngay cả khi trải qua giấc ngủ năm trăm năm, hắn cũng chẳng thể nào quên đi hay nhầm được.
“Machina?”
Hắn quay ra và nhìn thấy một cô gái đang quỳ.
Đó là một người con gái yêu kiều, mong manh tựa bông tuyết trắng.
Làn da như thể trong suốt, suối tóc dài màu bạc ăn nhập với đôi mắt đỏ thẫm.
Khuôn mặt của cô ấy đang trịnh trọng cúi xuống, thân hình ấy nếu nói dễ thương thì hợp lý hơn là xinh đẹp, song sự quyến rũ toát ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài thiếu nữ đó.
Trông thì giống con người, cơ mà thật ra cô gái này là một Ignia.
“Vâng. Một trong Lục Ma Hầu, Hoàng Chước Hầu Tước—Machina Soleige. Em đã chờ đợi thời khắc này một khoảng thời gian dài tưởng như đủ để vảy rồng rụng xuống ạ.”
Lục Ma Hầu là một nhóm các hầu tước ma tộc được tuyển chọn bởi Ma Vương. Và Machina là nhân tố đặc biệt quan trọng trong số họ.
Dù trông trẻ hơn Veltol chút, nhưng cô cũng là một ma nhân bất tử đã sống một ngàn năm rồi.
“Xin hãy thứ lỗi cho em vì đã yết kiến ngài trong bộ dạng này ạ.”
Cô nàng không mặc bộ giáp trang trọng màu đỏ lộng lẫy thường thấy, mà là một chiếc áo khoác trắng dày và đội mũ.
Cả trang phục của cô ấy và cái tình huống này đều bất thường.
Nghi thức Methenoel—sự tái sinh của Ma Vương—đáng lẽ phải là một buổi lễ hoành tráng để toàn Vương Quốc Bất Tử ăn mừng mới đúng.
Machina vốn dĩ phải mặc áo choàng theo nghi lễ, và cả vương quốc phải có mặt để chào đón Veltol.
Ấy vậy mà, chỉ có mình Machina ở cái nơi hoang tàn, tối tăm đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Veltol không khiển trách cô vì cách ăn mặc thiếu phù hợp.
Hắn có niềm tin tuyệt đối vào lòng trung thành của cô, và rằng hẳn phải có lý do nào đó nên mới mặc như thế.
“Đủ rồi. Để tái sinh ta, cô đã hoàn thiện Methenoel rất tốt. Ta nên khen ngợi cô mới phải.”
“Chỉ là nghĩa vụ của một chư hầu thôi ạ. Lời khen của ngài thật lãng phí với kẻ như em.”
Có một số điều kiện bắt buộc để phục sinh linh hồn thông qua Methenoel.
Đầu tiên là cần phải chọn đúng thời gian và địa điểm.
Kế đến, Methenoel không phải ma thuật độc lập mà là một nghi thức ma thuật, yêu cầu phải có người thi triển bằng cách gắn nó lên linh hồn của chính mình và linh hồn cần hồi sinh.
Veltol ngồi dậy.
“Thế chúng ta đang ở đâu đây? Tế đàn ngầm ở Readelm à?”
Hắn hỏi trong khi từ tốn rời khỏi tế đàn làm bằng đá xương trắng. Chỉ với một cái phẩy tay, cơ thể trần trụi ấy được bao phủ bởi chiếc áo choàng đen và bộ giáp cùng màu được dệt nên từ aether.
“Dạ không Veltol-sama. Chúng ta hiện đang ở trong đại thánh đường mê cung Nelldor ngầm, nằm dưới Ga Shinjuku cũ ạ.”
“Shin... juku...?”
Hắn lặp lại từ không quen thuộc đó.
Veltol đã quá rõ thánh đường ngầm Nelldor. Nó được xây dựng trên một hòn đảo tọa lạc tại phía đông xa xôi của Alnaeth nhằm tôn thờ Ma Vương và chuẩn bị cho sự phục sinh sau cùng của hắn.
Tuy nhiên từ Shinjuku thì lại quá lạ lẫm với Veltol.
“Mà, sao cũng được...”
Bỏ qua những tiểu tiết. Dẫu sao năm trăm năm cũng đã trôi qua nên việc tên của nơi này thay đổi là đương nhiên.
Veltol chẳng cần phải bận tâm đến những thay đổi như vậy trong công cuộc hiện thực hóa mục tiêu của mình.
“Ma Vương đã trở lại rồi đây, Machina. Cùng chinh phạt thế giới một lần nữa nào!”
Thống trị thế giới là sứ mệnh và tham vọng của hắn, cũng như là khát vọng lớn nhất của bất tử nhân.
“Cái đó...”
Machina rụt rè xen vào.
“Về câu nói của Veltol-sama...”
“Sao thế?”
Machina cố gắng trình bày ý kiến của mình. Sau một thoáng do dự, cô bình tĩnh lại mà nhìn thẳng vào mắt Veltol trong khi nói.
“Thế giới mà chúng ta cố gắng chinh phạt... đã diệt vong rồi ạ.”
֍֍֍
“Chuyện xảy ra vào khoảng tám mươi năm trước.”
Machina bắt đầu kể trong khi cô và Veltol băng qua hành lang của mê cung.
“Thế giới của chúng ta—Alneath, hành tinh của nền văn minh ma thuật—đã trải qua một sự kiện thảm khốc chưa từng có khi nó kết nối với một thế giới khác mang tên Trái Đất, hành tinh của nền văn minh công nghiệp.”
Trái Đất, tháng một năm 2023.
Alnaeth, tháng Behemoth năm Đại Lục 2023.
Kỳ lạ thay, lịch của hai hành tinh tình cờ trùng khớp khi chúng hợp nhất qua các chiều không gian—hay nói đúng hơn, là qua vũ trụ.
“Chúng... nhập vào nhau ư?”
“Vâng. Các nhà khoa học của Trái Đất gọi thảm họa này là Fantasion (Hiện Tưởng Dung Hợp)[note53769].”
“Fantasion...”
Và Fantasion, đương nhiên, đã gây ra rất nhiều vấn đề.
Những điểm tương ứng của hai hành tinh đã hòa vào làm một, gây ra các thay đổi quy mô cấp độ địa chất, thiên thể và khí hậu.
Trong vỏn vẹn ba năm, dân số của Trái Đất và Alnaeth giảm xuống còn một phần mười so với trước đây.
Theo sau đó, là xung đột chủng tộc.
Trái Đất chỉ có một loài thống trị là con người (Earthoid)[note53765], mặt khác Alnaeth lại là nơi có rất nhiều con người (Alnaethoid)[note53766] thuộc chủng khác nhau như: elf, orc, thú nhân, orge, goblin, dwarf, cùng nhiều tộc khác. Một thế giới đa loài, mỗi loài đều có lãnh thổ riêng.
Cả Trái Đất và Alnaeth đều giống nhau về xung đột giữa sắc tộc, tôn giáo và chính trị. Song Alnaeth còn có thêm mâu thuẫn giữa các loài.
“Những người đến từ thế giới khác kia không chỉ có nền văn hóa và ngôn ngữ khác nhau mà còn có ngoại hình khác biệt đáng kinh ngạc.”
“Và theo quan điểm của họ, chúng ta chính là những kẻ đã bất ngờ xuất hiện trên lãnh thổ Trái Đất...”
“Vậy xung đột là không thể tránh khỏi à.”
“Vâng ạ.”
Các cơ sở hạ tầng bị tàn phá, kéo theo nạn đói, dịch bệnh, tranh chấp đất đai và nơi ở, sự chênh lệch về công nghệ và cuối cùng là sự phân biệt đối xử giữa các chủng loài.
Vấn đề chồng chất lên nhau, chẳng bao lâu thì dẫn đến chiến tranh nổ ra.
Sự hỗn loạn của Fantasion đã trộn lẫn các chủng loài và lãnh thổ cùng nhau, khiến mọi biên giới quốc gia giờ trở nên vô nghĩa.
Các nhà nước chết đi, tạo điều kiện cho nhiều thành phố không sớm thì muộn đã dần trở thành những quốc gia tự trị.
Xung đột nảy sinh giữa các thành phố, và trong tổng cộng bốn mươi năm, hai trận Chiến Tranh Đô Thị lớn đã xảy ra.
“Cũng đã hơn hai thập kỷ kể từ khi Chiến Tranh Đô Thị II kết thúc. Những vết sẹo đã dần lành lặn... Và thế giới lại có thể tiến bước. Chiếu theo thuật ngữ của Alnaeth thì chúng ta đang ở trong đại thánh đường ngầm Nelldor thuộc quần đảo Myrd, địa điểm tương ứng với Shinjuku của Tokyo.”
Machina giải thích trong khi dẫn Ma Vương xuyên qua mê cung.
Veltol không thể hiểu được hết. Hay đúng hơn, là hắn không thể tin nổi. Câu chuyện quá đột ngột và kì lạ này khiến hắn cảm giác cứ như truyện cổ tích vậy. Sự hoài nghi bao trùm khiến hắn chẳng hề để tâm tới những cổng bán vé rỉ sét và đống máy móc cả hai đã đi qua.
“Thế giới mà ngài biết đã hoàn toàn biến mất, Veltol-sama. Thay vào đó là một thế giới mới được hình thành dựa trên nó.”
Họ đang ở trong một nơi là sự hợp nhất giữa ga Shinjuku và đại thánh đường ngầm thuộc mê cung Nelldor.
Tại địa điểm từng là ga tàu hỏa giờ đã hoàn toàn biến thành một mê cung.
Machina và Veltol bước lên dãy thang cuốn hỏng dài hơn năm mươi mét để tiến tới phía trên—lối ra của mê cung.
“Hiện đã là năm Kỷ Nguyên Hợp Nhất 2099 rồi.”
Cánh cửa kim loại nặng nề trước mặt cả hai đang đóng lại.
“Đây chính là thế giới mới ạ.”
Ánh sáng tràn vào khi Machina mở cửa khiến Veltol chợt nheo mắt.
Và đó là thời khắc hắn được chiêm ngưỡng thế giới.
Phong cảnh hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng.
Thật choáng ngợp.
Bóng đèn neon aether chói lọi đến nỗi khiến hắn đau cả mắt.
Ánh sáng từ cửa sổ của các tòa nhà.
Ánh sáng từ màn hình ba chiều khổng lồ bao phủ lấy từng tòa nhà.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái mỗi tòa nhà.
Ánh sáng rực rỡ từ đèn hậu của đoàn xe đua nhau trên phố.
Đèn báo vị trí của drone và các phương tiện bay khác đang vút qua trên đầu.
Bóng đèn, đèn báo, đâu đâu cũng là ánh sáng...
Màn đêm hiện đã che lấy bầu trời, ấy vậy mà nơi này cứ như có các ngôi sao rơi xuống, tỏa sáng rực rỡ, xua đi bóng tối trong từng ngõ ngách.
Veltol không thể tiêu hóa nổi.Nó sáng hơn nhiều so với Vương Quốc Bất Tử hay vùng xung quanh lâu đài của Đế Đô Astrica. Đây là thứ ánh sáng của thành phố không ngủ.
Bầu trời lạnh lẽo, âm u trải dài về tận phía xa. Từng đám mây đen dày đặc như nuốt chửng màn đêm đang ném thứ tuyết ô nhiễm xuống thành phố, được tô điểm bởi màu sắc sống động của ánh đèn, nhưng vẫn rơi đủ thưa thớt để những chiếc loa gần đó không phát ra cảnh báo.
“CÁI—?”
Veltol mắt chữ A mồm chữ O, lòng đầy hoài nghi khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Tại trung tâm thành phố mọc lên một cây cột khổng lồ cao 243 mét. Đó là lò phản ứng aether.
Nó dẫn aether từ các đường dây aether ngầm dưới lòng đất, chuyển hóa thành ma lực và điện cung cấp cho thành phố cũng như tạo vùng chịu lạnh để bảo vệ Shinjuku.
Tuy nhiên rào chắn ấy không hoàn hảo, khi mà vẫn có vài điểm rải rác thành phố có nhiệt độ dưới 0 ngay cả vào ban ngày.
Chỉ cần đặt một bước chân ra khỏi vùng này là không thể sống nổi.
Xung quanh lò phản ứng aether thấp thoáng những tòa nhà bằng đá vôi theo kiến trúc tân elf, xen kẽ với các tòa nhà bê tông cốt thép rẻ tiền thiếu tính an toàn. Những cụm nhà mềm yếu như đậu phụ cùng giàn giáo khung thép xếp thành hàng tựa bia mộ.
Tổng thể thành phố là một khu rừng với cột điện làm cây cối, dây cáp trải dài khắp nơi như mạng nhện khổng lồ.
Con người, elf, goblin, và còn rất nhiều chủng tộc đang nói cả đống thứ ngôn ngữ khác nhau như tiếng elf, tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Trung Quốc, tiếng dwarf, tiếng orc, trong khi đi trên đường dưới đám drone giám sát.
“CÁI—
Những bảng hiệu đèn neon aether bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau nhô ra từ các tòa nhà được xây dựng tồi tàn, trên tường chằng chịt nào là ống dẫn hơi nước và máng xả khiến người ta liên tưởng tới mạch máu.
Đường phố ngổn ngang đủ loại rác rưởi: tờ rơi cũ, tàn thuốc lá, lon rỗng, chai rượu lậu. Bên dưới một tấm áp phích có đề [HÃY ĐẶT DẤU CHẤM HẾT CHO TÌNH TRẠNG VÔ GIA CƯ! RẤT NHIỀU NGƯỜI ĐANG PHẢI CHẾT RÉT GIỮA ĐƯỜNG PHỐ!] bằng tiếng elf phổ thông. Đây đó một đứa trẻ lang thang đang nằm trong đống giẻ rách bẩn thỉu, thật khó để biết rằng nó còn sống hay đã chết.
Tất cả những thứ trên hoàn toàn khác biệt so với văn hóa của bất kì quốc gia nào mà Veltol từng biết.
“—QUÁI GÌ THẾ NÀYYYYYYYY?!”
Tiếng thét kinh ngạc của Ma Vương vang thấu trời.
Đây chính là Thành Phố Cyberpunk của Shinjuku. Một trong những đô thị lớn nhất thế giới với dân số trên ba triệu người.
Veltol hiện đang ở phố Kabukicho, là con đường chính xuyên qua đầu phía nam Shinjuku và khu mua sắm lớn nhất thành phố.
Nền văn minh đã tiến bộ quá nhiều trong năm thế kỷ qua.
Đám đông người và các phương tiện mặt đất di chuyển trên đường phố, trong khi các phương tiện bay, drone giám sát, drone giao hàng lượn lờ kín bầu trời.
Ma Vương chết lặng trước khung cảnh kỳ ảo ấy.
“Hòn đảo nhỏ nằm ở phía đông giờ đã thịnh vượng đến mức này sao...”, hắn lẩm bẩm.
Quần đảo Nhật Bản mà Veltol biết—tức quần đảo Myrd—từng là vùng đất lạc hậu, chỉ được dùng làm điểm đến cho những kẻ lưu vong, đám tội nhân ở đó thì sống trong hang động. Trạng thái ấy chính là thứ cuối cùng mà hắn biết về nó.
“Quốc gia nằm trong quần đảo thuộc Trái Đất này vốn đã đạt đến mức độ phát triển cực cao. Nhưng sau khi kết hợp công nghệ khoa học tiến tiến của Trái Đất với công nghệ ma thuật của Alnaeth lại càng khiến cho sự phát triển ấy tăng vọt hơn.”
“Nhưng nền văn minh của người đoản sinh đã tiến tới mức này mà các vị thần cũng không đả động gì ư...?”
“Thần thánh đều đã chết cả rồi ạ.”
Sự kiện hợp nhất hành tinh đầy thảm khốc không chỉ ảnh hưởng đến mỗi loài người. Việc có nhiều cư dân mới đến từ hai hành tinh khác nhau đã kéo theo làn sóng tôn giáo xa lạ. Giá trị quan của mọi người bị thay đổi; đủ loại kịch bản tận thế dần bén rễ; luân thường đạo lý đảo lộn. Tất cả những điều trên khiến cho đức tin vào thánh thần suy giảm nghiêm trọng.
Các vị thần cũng mất đi phẩm giá của mình.
“Các nền văn minh hiện hữu đã suy thoái nặng nề sau Fantasion, vì lẽ đó mà nhiều học giả tin rằng đây chính là cơn thịnh nộ cuối cùng của thần thánh.
“Vậy là... Thế giới thật sự đã kết thúc rồi sao...”
Câu từ của Veltol nhuốm một màu đau thương.
Cuộc chiến của hắn ở Alnaeth cũ không đơn thuần là cuộc chiến với người đoản sinh, mà còn là để chống lại số mệnh do các vị thần sắp đặt. Ấy vậy mà nó đã kết thúc trong khi hắn chẳng hề hay biết.
Hắn hướng ánh mắt xuống.
Những người đi bộ trên đường trông cực kỳ lạ đối với hắn.
“Nhiều người ở đây có tay chân trông... giả thế nhở.”
Các chi của họ xem chừng được cấu thành từ thép hay thứ vật liệu màu đen huyền bí nào đó.
“Quả thực là họ đang sử dụng tay chân nhân tạo ạ.”
“Nhân tạo...? Thế á? Trông chúng nó như thật ấy.”
Ở thời của Veltol cũng có tồn tại chi giả, song chúng đơn giản và thô sơ hơn nhiều. Hầu hết chỉ được điêu khắc từ những mảnh gỗ hoặc xương.
“Đó là chi ma thuật ạ. Họ sử dụng phần cứng của kim loại thay thế xương và được bọc bởi cơ nhân tạo làm từ sợi mithril tổng hợp. Dây thần kinh thì dùng aether mô phỏng nên chúng hoạt động chính xác như tay và chân thật khi được gắn vào cơ thể.”
“Cơ mà gắn nhiều thế á? Là do chiến tranh à?”
“Chiến tranh cũng là một lý do, cơ mà em nghĩ nguyên nhân chính là vì hầu hết các công việc ở đây đều liên quan đến lao động chân tay ạ.”
“Tai nạn là chuyện thường gặp sao?”
“Đó cũng là một lý do, nhưng chủ yếu thì vì lạnh ạ. Có rất nhiều người phải làm việc bên ngoài rào chắn, và ở đó lạnh lắm...”
Khí hậu của thành phố này cũng khá lạnh đối với Veltol.
Ngay cả khi đang ở trong vùng chịu lạnh, người ta vẫn cần được bảo vệ đầy đủ nếu không muốn ngón tay, tai và mũi của mình chịu đau. Người bình thường mà ở yên trong vòng vài giờ còn bị chết cóng nữa.
“Nhân tiện, những người đeo chi ma thuật được gọi là magiborg ạ, mặc dù gần đây có một số ý kiến cho rằng đó là phân biệt đối xử.”
“Ừmm...... Thế còn mấy người kia thì sao?”
Đây đó có vài người đội một thứ ống kim loại trông như cái xô hoặc mũ giáp trên đầu. Phần cơ thể bên dưới lớp quần áo cũng có thứ kim loại tương tự.
“Đó là full-borg (Toàn Thân Cơ Khí), những người đã bổ sung các chức năng thể chất của mình bằng máy móc. Là một dạng toàn thân của chi ma thuật ạ.”
“...... Ấy không, dừng đã, dừng chút đã. Bổ sung toàn bộ chức năng thể chất? Là cả nội tạng nữa hả?”
“Vâng ạ. Những người thay thế mọi thứ trừ bộ não và cột sống cũng không phải là hiếm.”
Những thứ máy móc mà Veltol biết đơn giản và thô sơ hơn nhiều. Hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra cách các chi nhân tạo hoạt động, song lại chẳng thể hiểu làm thế nào mà nội tạng nhân tạo lại tồn tại được.
“Ngoài ra còn có các hình nhân cơ khí trông y hệt con người ạ. Gần đây chúng cũng hiện đại hơn khá nhiều nên khó mà phân biệt được với người thật.”
Veltol cũng để ý rằng mọi người đều gắn một miếng kim loại vào sau gáy. Ngay cả Machina cũng có một cái, nhưng Veltol không thể thấy được vì đã bị che đi bởi mũ trùm và suối tóc dài của cô.
Hắn tự hỏi rằng liệu nó cũng có phải là một loại chi nhân tạo không trong khi đứng chết trân nhìn người đi bộ băng qua trước mắt. Bao suy nghĩ bủa vây khiến hắn không nhận thức được có ai đó đang tiến về phía mình.
“A, Veltol-sama, ngài sẽ—!”
“Chậc! Đứng chắn đường cái đéo gì đấy hả!”
Một orge to lớn với cánh tay nhân tạo tặc lưỡi vì đụng phải Machina khi cô chắn cho Veltol.
“Xin lỗi, ta đang bận suy nghĩ chút. Cô không sao chứ?”
“A, vâng, em ổn. Thứ lỗi cho em ạ...”
“Thiệt cái tình, tên ngốc đó không nhận ra mình vừa đụng phải một trong Lục Ma Hầu sao?”
Veltol nhìn lên đám mây dày đang che kín cả trời đêm.
“...”
Đoạn hắn mỉm cười.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ta nghĩ đã đến lúc khiến cho đám phàm nhân đó khắc ghi tận xương tủy... Khiến chúng biết rõ về sự trở lại đầy vẻ vang của ta.”
“V-Veltol-sama?”
Machina biết rất rõ hắn chỉ làm vẻ mặt ấy khi chuẩn bị thực hiện điều gì đó lố lăng.
“Hah!”
Veltol khởi động ma lực bên trong và xây dựng thuật thức khiến nó mở rộng thành một ma thuật trận lớn và phức tạp.
“Ell Stunna! (Toàn Thiên Phục Tùng!)”
Dứt lời, một cột sáng xuất hiện từ vòng tròn cắt xuyên qua tầng mây dày và đục một lỗ lớn trên trời. Ánh trăng và những vì sao lần đầu tiên chiếu sáng khắp Shinjuku sau mười lăm tháng.
Veltol vừa thực hiện một phương thức thay đổi hiện tượng dựa trên aether. Nói cách khác, là ma thuật.
[Khởi động] ma lực bên trong cơ thể, [Xây dựng] một thuật thức thông qua chú văn, [Triển khai] thuật thức được xây dựng ra bên ngoài thành ma thuật trận, kích hoạt chú văn trên ma thuật trận bằng cách [Niệm chú], Cuối cùng là [Tuyên ngôn] kích hoạt ma pháp, tức tên của ma thuật.
Trên đây là năm bước cần thiết để thi triển ma thuật.
Tuyên ngôn cổ ngữ Elder được xếp vào hàng đại ma pháp được những kẻ cai trị thời xưa sử dụng nhằm thể hiện vương quyền của bản thân.
Và Veltol chẳng cần đến niệm chú trong năm bước ấy.
Không phải là Ma Vương thì có thể bỏ qua các bước cần thiết để thi triển ma thuật. Chỉ là Veltol với lượng ma lực khổng lồ, khả năng tương thích ma thuật bẩm sinh và tốc độ xử lý ma thuật cực cao đã có thể nén bước tốn nhiều thời gian nhất vào bước tiếp theo. Kết quả là gần như bỏ qua được quy trình niệm chú.
Đó là thứ đã làm nên tên tuổi vị Ma Vương: Ma thuật vô niệm của hắn.
“... Hửmm?”
Veltol ngước lên và nheo mắt không hài lòng với ánh sáng chiếu qua.
“Ta yếu đi nhiều quá rồi.”
Đại ma pháp điều khiển thời tiết có quy mô đủ lớn để loại bỏ tất cả đám mây trong khu vực, ấy vậy mà hiện tại hắn chỉ đơn thuần mở được một lỗ.
“Vậy ạ...?”
Veltol nhìn qua lỗ thấy được một ngôi sao đỏ sẫm tỏa sáng bên cạnh mặt trăng. Thứ tượng trưng cho điểm gở ở Alnaeth cũ.
“Xem chừng ta không được chào đón ở thế giới này.”
Ngôi sao tỏa sáng đầy thần bí và nham hiểm.
“Qu-Quái gì đấy?!”
“Bầu trời...”
“Thời này mà còn có thằng ngu nào dùng ma thuật để điều khiển thời tiết vậy?”
Thế rồi...
... Một hồi còi chói tai vang lên.
Ma thuật của Veltol đã kích hoạt các cảm biến ma lực bất thường ở gần đó. Sự hỗn loạn cứ thế lan rộng.
“Gì mà om sòm thế? Nó đang phá hỏng khoảnh khắc trở lại đầy vẻ vang này đấy. Phải chăng khái niệm về sự tôn trọng đã biến mất trong lúc ta vắng mặt à?”
“Trời ơi! Ngài không thể sử dụng đại ma thuật trong thành phố được!”
Machina khua tay bất lực.
“Cảnh Vệ Thành Phố sắp đến rồi ạ! Ta mau rời khỏi đây thôi!”
Cô nắm tay Veltol và kéo hắn theo.
“Đợi đã Machina, sao ta lại phải trốn chạy chứ?”
“Làm ơn ạ! Xin ngài đó!”
Veltol rũ bỏ lo lắng chồng chất của mình và để Machina dẫn hắn qua đám đông.
Đó là lúc hắn phát hiện ra một điều—một điều không tưởng trong đám đông ấy.
Một người đàn ông đội mũ trùm đầu đang đến gần, khuôn mặt của anh ta thoáng lộ ra khi gió thổi nhẹ chiếc mũ lên.
“Hở?!”
Veltol ngừng chân và nhìn lại khi người đàn ông băng ngang qua, tiếc rằng anh ta đã lẫn vào trong đám đông.
“Có chuyện gì ạ?”, Machina thắc mắc vì sao Veltol lại đột nhiên dừng bước.
“Không, không có gì đâu”, hắn lắc đầu.
Không lý nào người đàn ông ấy có thể tồn tại ở thế giới này sau năm thế kỷ được.
Veltol cố gắng thuyết phục bản thân. Hắn siết chặt bàn tay, mở ra rồi nắm lại để thoát khỏi cảm giác miễn cưỡng, và cũng để đánh giá sức mạnh của chính mình.