Trong lòng Đông Phương Thanh Thương vốn luôn áy náy chuyện xưa, thế nên rất cưng chiều Hoa Lan nhỏ, dù Hoa Lan nhỏ sau khi sinh xong tiểu Hoa Lan nhỏ thì chẳng còn nhớ gì chuyện xưa nữa...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái Đông Phương Thanh Thương và Hoa Lan nhỏ đã ở nhân giới được hai mươi năm. Con trai lớn của họ tiểu Ma Tôn năm nay cũng đã mười tám tuổi, hai năm trước đã bỏ nhà đi tìm đối thủ để phân cao thấp, đối thủ mà tiểu Ma Tôn muốn phân cao thấp không ai khác hơn chính là tiểu Chiến thần Mạch Khê.
Còn tiểu Hoa Lan nhỏ đã được mười lăm tuổi, cũng đã bò nhà theo anh trai mình đi tìm chồng, là Chiến thần của Thiên giới hiện giờ, người mà cô bé đã hẹn ước năm xưa.
Hiện tại, con trai thứ ba của họ vừa mới được năm tuổi...
Buổi tối, Hoa Lan nhỏ vừa khéo may xong cho Đông Phương Thanh Thương một chiếc hắc bào, nàng đã tốn công làm mất mấy ngày nay rồi.
Hoa Lan nhỏ cầm chiếc hắc bào ướm lên người Đông Phương Thanh Thương, ướm tới ướm lui, thỏa mãn nói: “Chiếc áo này đúng là đẹp thật, vừa khoát vào liền tôn lên nét đẹp... trời thấy cũng ganh tị, ma thấy cũng hờn của ngươi...” lại ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “... rất hợp với mái tóc màu bạc... có một không hai của ngươi... “
Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy trên áo có vài chỗ may xiêu xiêu vẹo vẹo, hình như tay áo bên trái... dài hơn tay áo bên phải...
Thế nhưng hắn rất cảm động, vì đúng là, đây là chiếc áo đẹp nhất mà Hoa Lan nhỏ may cho hắn...
Đông Phương Thanh Thương nói: “Đẹp... thật…”
Lòng hắn dạt dào tình cảm, sắc đen trong mắt đậm dần, bế Hoa Lan nhỏ lên giường, dùng ánh mắt sâu thắm nhìn nàng… ngập tràn ham muốn...
Đúng lúc này, con trai nhỏ nhất của họ không biết từ đâu xông ra, nhào lên giường, cánh tay múp míp ôm chặt lấy Hoa Lan nhỏ: “Mẫu thân mẫu thân, con sợ ma, tối nay con ngủ với mẫu thân nhé…”
Hai người còn chưa kịp định thần, không biết ma ở đâu ra, cậu bé đã trùm chăn ngủ mất, nhưng hai tay vẫn ôm chặt mẹ không buông.
Con ma to nhất của Tam giới bỗng nhiên đứng cứng đờ trong phòng, chiếc áo hắc bào vẫn còn rơi dưới chân. Hoa Lan nhỏ nhìn thấy, Ma Tôn đại nhân không chỉ chau mày, dường như gân xanh trên Thái Dương còn giật giật mấy cái.
Buổi tối hôm sau.
Đêm nay, Đông Phương Thanh Thương quyết tâm thực hiện kế hoạch dở dang của mình tối hôm trước, hắn cảm thấy không thể chần chừ thêm phút giây nào nữa, nếu không hắn sẽ... không sống nổi. Thế là Đông Phương Thanh Thương dứt khoát ngưng tụ pháp khí tạo thành trường kiếm lửa uy danh Tam giới, dùng kiếm làm then cài cửa, cài thật chặt cửa phòng.
Hoa Lan nhỏ chống tay vào má nhìn hắn mỉm cười dưới ánh đèn, đợi đến lúc hắn tới gần, bỗng dưng đứng dậy chủ động ôm hắn, ánh mắt sáng ngờỉ, tình ý ngập tràn, quyến rũ không thôi, thì thào bên tai hắn: “Tối nay chúng ta...” Hơi thở thơm tựa hương lan, lướt qua vành tai, rồi đậu lên vai Đông Phương Thanh Thương.
Sắc đen trong mắt Ma Tôn đại nhân đậm dần, tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thình thịch, tiếng trẻ con gào khóc thảm thiết: “Con sợ ma, mở cửa cho con vào, con sợ ma... huhuhu... “ Ma Tôn đại nhân loạng choạng... mày chau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi...
Ma ở đâu ra, nhà của Ma Tôn hắn mà lại có ma à...
Nhưng cuối cùng tiểu ma đầu kia vẫn được thả vào phòng ngủ cùng mẹ. Khi nó vừa mới vào phòng, liền cảm thấy căn phòng lạnh lẽo khác thường, sắc mặt đại ma đầu cha nó đen thui nhìn nó, nó rùng mình, chui lên giường đắp thêm mấy cái chăn. Còn mẹ nó thì ngồi trên giường ôm bụng cười sặc sụa...
HẾT