Khi con trai lớn của nhà Đông Phương Thanh Thương và Hoa Lan nhỏ tròn mười tuổi, Trường Mệnh mang theo Cốt lan tới thăm.
Trường Mệnh đã trưởng thành hoàn toàn, trở thành chàng trai tuấn tú khôi ngô, khí khái bất phàm, dáng vẻ cao ngất, Cốt lan bây giờ cũng là một cô gái xinh đẹp như hoa, hai người rất xứng đôi vừa lứa.
Đông Phương Thanh Thương vừa gặp Trường Mệnh đã nhớ lại chuyện xưa, thế là Ma Tôn đại nhân liền bày tỏ thái độ đuổi khách.
Đông Phương Thanh Thương đang bế tiểu Hoa Lan nhỏ trên tay, bỗng nhiên bày vẻ mặt hầm hầm sát khí: Ngươi tới đây làm gì
Trường Mệnh: Ta tới thăm Hoa Lan nhỏ
Đông Phương Thanh Thương: Tiểu hoa yêu của ta không có nhà...
“…”
Hoa Lan nhỏ dắt theo tiểu Ma Tôn từ trong bước ra, nàng vừa thấy Trường Mệnh liền lập tức nhào đến, cọ cọ đầu vào ngực Trường Mệnh, “Trường Mệnh, ta nhớ ngươi lắm...”
Đông Phương Thanh Thương vận động sát khí: “…”
Cốt lan: “...”
Tiểu Ma Tôn: Người này là ai vậy tiểu Hoa Lan?
Hoa Lan nhỏ: Đây là cậu trẻ của con...
Tiểu Ma Tôn: Thế cô nương này là ai?
Hoa Lan nhỏ: Đó là cô nhỏ của con ...
Tiểu Ma Tôn hỏi Cốt lan: Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
Cốt lan: Ta lớn tuổi lắm rồi.
Tiểu Ma Tôn: Ta cũng lớn tuổi lắm rồi, ta là con trai của Ma Tôn thượng cổ và Hoa Lan thượng cổ, nên mọi người đều gọi ta tiểu Ma Tôn... thượng cổ…
Tiểu Ma Tôn nói tiếp : Thế cô đã có ai chưa?
Cốt lan: “...”
Trường Mệnh sắc mặt đen sì, lên tiếng: Có ta...
Tiểu Ma Tôn : Ta không hỏi ngươi...
…
Tiếng rồng gầm gừ khe khẽ... Ma khí chầm chậm lan tỏa...
Đông Phương Thanh Thương đắc ý nhìn con trai mình, một tay bế con gái nhỏ, một tay ôm Hoa Lan nhỏ đứng bên cạnh, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hoa Lan nhỏ không khỏi cảm thán: Hổ phụ sinh hổ tử, Rồng cha sinh rồng con... Đại ma đầu già sinh ra Tiểu ma đầu già... Con ma to sinh ra con ma nhỏ...