Ma Tồn

quyển 2 chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa Lan nhỏ tựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chưa được bao lâu, nàng bỗng nghe một tiếng “ầm” từ xa truyền tới, nhìn về phía âm thanh đó, ở phía Đông của Ma đô cũng có một bóng người màu đen khổng lồ đứng dậy.

Nó đứng lên, từ góc nhìn của Hoa Lan nhỏ thì bóng đen khổng lồ này cũng cao chừng năm sáu trượng, nó ngửa đầu lên trời hú dài, âm thanh chấn động Ma vực, Hoa Lan nhỏ nhìn đến trợn mắt há miệng: “Đó là... thứ gì vậy?

Giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu: “Là quái vật người của Ma giới dùng ma lực ngưng tụ thành. Bao nhiêu ngày nay không có động tĩnh, thì ra họ đang mưu tính chuyện này.”

“Cái này... có lợi hại không?”

“Quái vật do ma lực ngưng tụ thành, chỉ cần ma lực không tan thì nó sẽ không chết, nhất định họ đã bày trận ở một nơi nào đó, chỉ cần Đông Phương Thanh Thương không tìm được pháp trận, ma vật này sẽ không bị đánh bại. Đây có lẽ là cách tốt nhất mà họ làm được để đối phó với Ma Tôn.”

Nghe vậy, Hoa Lan nhỏ bất giác siết chặt quyền.

Nàng nhìn ma vật kia cất bước, từng bước từng bước tiến về vương điện, mỗi bước đều khiến mặt đất rung chuyển, giống như bước chân khổng lồ của ma vật kia chẳng bao lâu sẽ đi tới đây...

Hoa Lan nhỏ đang kinh hoàng khiếp đảm, bỗng một trận gió nổi lên thổi thốc về phí ma vật kia, bước chân ma vật liền bị khựng lại, nhưng không hề bị gió quật ngã, cánh tay khổng lồ của nó huơ mạnh trong không trung, gió lớn bị sức mạnh này hất ngược trở lại. Xích Địa nữ tử vội nói: “Đóng cửa sổ, ngồi xuống!”

Trong lúc sinh tử, phản ứng của Hoa Lan nhỏ luôn rất nhanh, nàng khóa cửa sổ lại, ôm đầu ngồi sụp xuống.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, gió mạnh thổi ngược lại mang theo ma lực đập vào cửa sổ, Hoa Lan nhỏ bị động tĩnh này dọa vội vàng nhắm mắt.

Một lúc sau đó, bên ngoài không còn động tĩnh nữa, Hoa Lan nhỏ mở mắt, len lén đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, nhà cửa trước vương điện của Ma Tôn biến thành đống hoang tàn, chỉ còn lại bia đá đen ở giữa vẫn lặng lẽ đứng sừng sững.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu mang theo sát khí của Đại Dữu, một bóng trắng lập tức xông về phía ma vật ở xa xa, Hoa Lan nhỏ nhìn lại, phát hiện Đông Phương Thanh Thương đang đứng lên đầu Đại Dữu.

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Đại Dữu đã bay về phía ma vật, tay Đông Phương Thanh Thương hiện lên trường kiếm lửa, Xích Địa nữ tử nói trong đầu Hoa Lan nhỏ: “Một khi họ bắt đầu giao thủ thì chúng ta sẽ chạy, chạy về cửa kết giới của Ma giới, đừng quay đầu lại.”

Hoa Lan nhỏ nín thở chờ đợi, thời gian dường như bị kéo dài vô tận, lúc ma vật kia gào thét với Đông Phương Thanh Thương, hắn rung trường kiếm, vung kiếm chém đầu ma vật.

Xích Địa nữ tử hét lớn trong đầu Hoa Lan nhỏ: “Đi.”

Hoa Lan nhỏ nghiến răng, không thể không dời mắt, không nhìn Đông Phương Thanh Thương đang giao đấu với ma vật nữa mà đẩy cửa xông ra ngoài. Chạy thẳng đến cửa vương điện, nàng vốn tưởng vương điện do pháp lực của Ma Tôn ngưng tụ sẽ cản trở hoặc đề phòng với nàng. Nhưng không hề có gì cả, nàng vẫn thoải mái xông ra khỏi đại điện như thường ngày, Hoa Lan nhỏ đi lướt qua một người của Ma tộc, người đó vung đao chém về phía nàng, Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu tránh được lưỡi đao của người đó, lưỡi đao không dừng, lại tiếp tục chém tới, nhưng trước khi lưỡi đao chém vào đại diện, bỗng nhiên ánh sáng bạc lóe lên, một lực đạo đẩy lưỡi đao ngược lại, hất mạnh người đó bay đi.

Hoa Lan nhỏ liếc nhìn người bị đánh bay, lòng có một ý nghĩ thoáng qua, thì ra... chỉ không để phòng nàng thôi sao...

Nàng tiếp tục chạy, nhưng lại không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương đang giao đấu với ma vật trong không trung, đúng như Xích Địa nữ tử nói, chỉ cần có ma lực chống đỡ, ma vật kia sẽ không chết. Nó cũng đủ mạnh mẽ, ít ra hiện giờ nó vẫn có thể tiếp chiêu với Đông Phương Thanh Thương, hơn nữa... cũng không hề e sợ khí thế và sức mạnh của hắn.

Có thể tạo ra được ma vật này, người của Ma giới chắc là đã ghét Ma Tôn tới mức tột cùng rồi.

Hoa Lan nhỏ thầm suy nghĩ trong lòng, bước ngang qua đống đổ nát, bỗng nhiên trên trời bay tới một luồng sát khí, nàng nhạy bén dừng bước, sát khí trước mặt đánh xuống đất, đè lên mặt đất thành một đường sau hoắm đen sì.

Hoa Lan nhỏ nhìn đến đờ người, ngẩng đầu nhìn lên, tuy cách rất xa, tuy bóng Đông Phương Thanh Thương vẫn không ngừng giao đấu với ma vật trong không trung, nhưng nàng dường như có một trực giác nhạy bén phát giác, trong một khoảnh khắc ngừng nghỉ nào đó, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng lại trên người nàng, sát khí bừng bừng.

Hoa Lan nhỏ lạnh người, nàng biết lần này trốn chạy không thể bị Đông Phương Thanh Thương bắt lại, đại ma đầu tâm cao khí ngạo như vậy, trong vương điện không đề phòng nàng cho thấy hắn tuyệt đối tin tưởng nàng, nhưng hiện giờ nàng lại “phụ” sự tin tưởng của hắn, nhân lúc hỗn loạn mà trốn chạy,nếu như bị hắn bắt được, không chết cũng mất nửa mạng...

Không thể chậm trễ nữa.

Hoa Lan nhỏ lui lại mấy bước, mượn đà cố gắng nhảy qua rãnh sâu, ngay cả thân hình chưa kịp đứng vững đã loạng choạng chạy về phía trước.

Sát khí trên đầu ngày càng nhiều, trên đường rất loạn, người bạo loạn vốn dĩ rất đông, nhưng theo sát khí của Đông Phương Thanh Thương chém xuống, người ngoài sáng ngày càng ít đi, Hoa Lan nhỏ cũng chui rúc tránh vào những nơi có che chắn, lăn lê bò toài tìm đủ cách trốn, nhìn thấy sắp tới kết giới của Ma giới, Hoa Lan nhỏ mặt mũi đầy bụi đất, còn chưa kịp nở nụ cười an ủi, bỗng nhiên trên đầu có một luồng sát khí mạnh mẽ đập xuống.

Mang theo ngọn lửa của riêng Đông Phương Thanh Thương, ác độc đốt vào lòng đất, vẽ trước mặt Hoa Lan nhỏ một đường rãnh không thể vượt qua.

Cùng với sát khí hạ xuống còn có tiếng kêu đau đớn của ma vật.

Hoa Lan nhỏ dừng sát bên cạnh hố sâu, nhìn xuống dưới, mồ hôi lạnh chảy ra đầy người.

Rãnh sâu không thấy đáy, nhảy xuống không biết có thể bò lên được không, nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, phạm vi của rãnh sâu không thấy điểm dừng, không biết phải chạy bao lâu mới vòng qua được.

Trong không trung, tiếng gào thét đau đớn của ma vật không dứt bên tai, nhìn kết giới của Ma giới đang ở trước mặt, Hoa Lan nhỏ chỉ hận cơ thể của nàng hiện giờ không hề có chút pháp lực, ngay cả động tác bay đơn giản cũng không bay được...

Nàng thầm hỏi Xích Địa nữ tử có cách nào để nàng có pháp lực ngay lập tức không, Xích Địa nữ tử trấn tĩnh hơn nàng nhiều, cho nàng biếng một tâm pháp ngắn gọn, nhưng lòng Hoa Lan nhỏ lúc này rất rối loạn, cho dù nàng vô cùng cố gắng để nhớ nhưng cũng không nhớ nổi.

Nhưng cũng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh như ác quỷ vù vù chui vào tai nàng.

“Tiểu hoa yêu.”

Ba chữ tựa như âm thanh chỉ trong ác mộng mới xuất hiện, lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.

Hoa Lan nhỏ không dám quay đầu, nhưng lại không thể không quay đầu.

Sau lưng nàng, bầu trời của Ma giới bị nhuộm đỏ như máu, vì toàn thân ma vật được chúng nhân Ma giới dùng pháp lực ngưng tụ thành đang bị đốt cháy, ngọn lửa màu đỏ này không giống như ngọn lửa mà Đông Phương Thanh Thương hay sử dụng, dường như nó nóng và đỏ tươi hơn.

Màu đỏ này đầy ắp trong mắt Đông Phương Thanh Thương, khiến khi Hoa Lan nhỏ đối diện với ánh mắt hắn thì trái tim nặng nề sa sầm xuống.

“Ngươi muốn chạy à?”

Đông Phương Thanh Thương lên tiếng, giọng nói khó phân mừng giận.

Hoa Lan nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, lúc có mặt Đông Phương Thanh Thương, Xích Địa nữ tử chưa bao giờ lên tiếng trong đầu nàng, vì chỉ cần một chút dao động có khi cũng sẽ khiến hắn chú ý, nàng ấy chưa bao giờ mạo hiểm như vậy.

Bởi vậy trong trường hợp này chỉ đành giao cho Hoa Lan nhỏ một mình đối diện.

Hoa Lan nhỏ há miệng, hít một hơi thật sâu trước: “Ta... ta ra ngoài đi dạo, đi dạo...”

“Bổn tọa nhớ là đã dặn ngươi không được ra khỏi vương điện.”

Hoa Lan nhỏ đảo mắt sang bên cạnh, trong đầu còn đang suy nghĩ, với tình huống này còn có cách gì để thoát khỏi tay Đông Phương Thanh Thương hay không, nàng nhớ kĩ lại tâm pháp Xích Địa nữ tử dạy mình ban nãy. Đang thầm đọc trong lòng, bỗng Đông Phương Thanh Thương lạnh mặt bước về phía nàng.

Cảm giác bức bối áp tới, Hoa Lan nhỏ vô thức lui về phía sau.

Nhưng hiện giờ sau lưng nàng là rãnh sâu do sát khí của Đông Phương Thanh Thương chém xuống, nàng vừa lui, đất đá liền lăn xuống rãnh sâu, thân hình nàng liền cứng lại, không dám lui nữa, nhưng đất đá dưới chân bị nàng đạp lên khiến Hoa Lan nhỏ trượt chân, tiếp đó cảm giác chông chênh ùa tới, nàng lập tức trợn to mắt, rơi xuống hố sâu.

Hoa Lan nhỏ vô thức đưa tay với, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, hắn bước tới phía trước không hề do dự, chộp lấy tay nàng, nhưng túm lại thôi còn chưa đủ, hắn kéo cả cơ thể nàng vào lòng, tay kia xuyên qua mái tóc dài đến eo của nàng, ôm lấy eo nàng.

Không phải là lần đầu tiên hai cơ thể áp sát nhau, nhưng vẫn khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Nàng vội đẩy hắn ra, Đông Phương Thanh Thương cũng không giận, chỉ hừ lạnh rồi buông tay theo lực vùng vẫy của nàng, cảm giác chông chênh lại truyền tới lần nữa, Hoa Lan nhỏ sợ hãi vội bấu víu vào hắn, không dám làm bừa thêm.

“Chạy?” Giọng Đông Phương Thanh Thương mỉa mai: “Dựa vào ngươi à?”

Hoa Lan nhỏ xấu hổ im lặng không dám lên tiếng.

Tay Đông Phương Thanh Thương dùng sức, Hoa Lan nhỏ cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó nàng phát hiện mình đang được hắn dùng một tư thế quen thuộc... vác lên vai.

Hắn không nói gì với nàng, vì tình cảnh xung quanh cũng không cho hắn cơ hội nói thêm.

Hoa Lan nhỏ vốn muốn chỉ trích hắn thô lỗ, nhưng đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trong đất của Ma giới đã mọc lên rất nhiều bóng đen, giống hệt như ma vật khổng lồ đang bị lửa đốt...

“Đây... là cái gì nữa?”

Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, vẻ mặt khinh miệt lơ đãng: “Đây chính là thứ mà người của Ma giới tạo ra, tự cho rằng có thể giết được bổn tọa.”

Truyện Chữ Hay