Nụ hôn này dường như một khi bắt đầu sẽ không thể nào ngừng lại, Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn làm chủ, nhưng Hoa Lan nhỏ lại là một bông hoa không an phận.
Khi hắn tạm ngừng công kích thì nàng nhón chân, không cho hắn rời khỏi, nàng theo cách của mình, gặm cắn hắn bừa bãi không chút kiêng dè, lúc thì cắn môi hắn, lúc thì đòi lưỡi hắn, cuối cùng cắn luôn lưỡi mình, Hoa Lan nhỏ vẫn biết đau, nàng hự một tiếng rồi bắt đầu giống trống rút lui.
Nàng muốn lui về phía sau, nhưng Đông Phương Thanh Thương nào có thể dung thứ cho “kẻ địch” khiêu khích mình rút đi, hắn ôm chặt nàng, cố định đầu nàng, không cho nàng xê dịch mảy may. Hoa Lan nhỏ muốn lui về phía sau, nhưng nàng lui một bước, hắn bèn tiến tới một bước, từng bước từng bước như vậy, cuối cùng lưng Hoa Lan nhỏ bị áp vào vách tường thô ráp của hầm rượu.
Không còn đường lui nữa.
Khóe mắt Hoa Lan nhỏ ngân ngấn nước, Đông Phương Thanh Thương ngửi được mùi nước mắt, sau đó hắn giống như hoàn toàn thả lỏng, buông chậm tiết tấu, liếm láp vết thương của Hoa Lan nhỏ, dùng pháp lực khép kín miệng vết thương, ngăn lại đau đớn của nàng, nụ hôn lúc ban đầu tựa như xâm lược, ban nãy lại giống như báo thù, đến phút cuối cùng lại dịu dàng quá đỗi.
Họ chậm rãi từ tốn thưởng thức mùi vị của nhau.
Mùi máu của Hoa Lan nhỏ dần dần tan biến trong hương rượu, cuối cùng mùi rượu xâm chiếm tất cả cảm quan của hai người, dường như trở nên ngọt ngào, khiến người ta không thể ngừng lại mà muốn tiếp tục thưởng thức.
Khí tức của Đông Phương Thanh Thương vấn vít bên cạnh Hoa Lan nhỏ. Nàng cảm thấy thế giới bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, nụ hôn của hắn chầm chậm khuấy đảo cả thế giới của nàng.
Giống như lúc ban đầu khi Đông Phương Thanh Thương xuất hiện trong cuộc đời nàng, không hề khách sáo chen vào cuộc đời nàng, sau đó đảo loạn cuộc sống bình lặng của nàng, lật tung thế giới luôn hài hòa ngập tràn ánh nắng của nàng.
Hắn cứ như thuốc độc, rõ ràng hắn khiến nàng trở nên quen thuộc với máu tanh và chém giết, lừa dối và phản bội, nhưng nàng vẫn nghiện hắn.
Yêu hắn.
“Đại ma đầu...” Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm thành tiếng: “Đồ xấu xa.”
Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn không thể đánh trả tiếng mắng này. Hắn biết, hắn chính là một kẻ xấu xa. Nhưng hắn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn muốn trở nên tốt hơn một chút trước mặt nàng.
Ít ra để nàng tưởng là hắn tốt.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy ý thức của mình dường như đã thoát ly đến một thế giới khác, nàng dần dần nhắm mắt, sau đó ngất đi.
Đông Phương Thanh Thương một lần nữa khống thế cảm xúc của mình, lúc dừng lại, Hoa Lan nhỏ trong lòng hắn đã hoàn toàn mất hết ý thức, mềm nhũn.
Hắn nhìn gương mặt yên ngủ của nàng, màu sắc trên cánh môi tươi hồng, Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng. Hắn giống như uống say, trong miệng vẫn còn vương hương rượu, tựa như hòa thành một thể với khí tức trong hầm rượu, khiến người ta say đắm.
Hắn cảm thấy hình như mình... phát điên rồi.
Hắn chưa bao giờ quên mục đích ban đầu chế tạo cơ thể này là gì, nếu không phải do Hoa Lan nhỏ quấy rối, cơ thể này hiện giờ phải là một nam nhân hoàn chỉnh, là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại đang làm gì cơ thể này đây?
Không khống chế được xao động trong nội tâm, không đè nén được dục vọng trong lòng. Cơ thể hắn bị kích động như những thiếu niên người phàm mà thường ngày hắn xem thường. Nhưng điều khiến Đông Phương Thanh Thương không thể lý giải bản thân nhất là... hắn cảm thấy mình làm như vậy... rất khá.
Đúng thật là...
Gặp ma rồi.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ một lúc, sau đó vòng qua eo ôm nàng lên, vốn định vô thức vác nàng lên vai, nhưng đột nhiên nhớ lại những lần trước, lúc nàng bị hắn vác trên vai hình như không thoải mái lắm, động tác của Đông Phương Thanh Thương bỗng nhiên khựng lại, sau đó cánh tay sẽ dừng sức, một tay xuyên qua tóc Hoa Lan nhỏ, ôm lấy lưng nàng, một tay xuyên qua gối, ôm nàng lên.
Sải bước ra khỏi hầm rượu.
Ông chủ và tiểu nhị quán rượu vẫn còn ngồi xổm sau quầy run cầm cập, Đông Phương Thanh Thương đi ngang qua quầy, bước chân khẽ khựng lại, sau đó quay đầu nhìn ông chủ và tiểu nhị, hai người bị nhìn thấy giống như bị kim châm, lập tức rụt đầu chui xuống quầy, cứ như hận đời này không thể biến thành một con kiến.
Đông Phương Thanh Thương nói: “Rượu ủ khá lắm.” Giọng hắn khó phân mừng giận, khiến người ta không biết hắn thật sự đang khen hay đang nói ngược, dù sao cũng chẳng ai đoán được tính khí của Ma tôn.
Ông chủ và tiểu nhị run rẩy không dám đáp lời.
Hắn lại nói: “Chút nữa khiêng hết tới vương điện của bổn tọa.” Nói xong cất bước đi ra khỏi cửa quán rượu, giẫm lên đầu của Đại Dữu, để Đại Dữu đưa họ về vương điện.
Mãi đến khi Đông Phương Thanh Thương đi một lúc lâu, tiểu nhị và ông chủ vẫn còn mơ hồ, ý là... thật sự thích rượu của họ sao?
Lúc này, không ai nhìn thấy Ma Tôn ngồi trên lung Đại Dữu đang liếm môi.
Hoa Lan nhỏ hôn mê mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh. Ngủ một giấc yên lành nhất trong thời gian dài vừa qua, nàng cảm thấy sáng nay thật sự tràn đầy tinh thần, nằm trên giường vươn vai, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.
Tất cả đẹp đẽ như lúc nàng vẫn còn ở Thiên giới.
Mở mắt ra là có chủ nhân bên cạnh, ánh nắng hòa với những giọt nước trong suốt rửa sạch một đêm say ngủ mơ hồ của nàng.
Hoa Lan nhỏ ngáp xong ngồi dậy, sau đó phát hiện...
“Hả?”
Sao nàng... chỉ mặc một chiếc yếm ngủ vậy...
Hoa Lan nhỏ túm dây yếm sửng sốt lâu rất lâu, sau đó nhớ kĩ lại, ký ức tối qua tựa như một cánh cửa chầm chậm bị đẩy ra, những cảnh tượng màu sắc sặc sỡ, còn có những âm thanh kỳ quái lạ lùng, hệt như một con ngựa hoang phi vào trong cánh cửa ký ức mở toang của nàng.
Vẻ mặt Hoa Lan nhỏ như bị vạn con ngựa đạp qua, hoàn toàn cứng đờ, sau đó không biết phải làm sao...
Hôm... hôm qua hình như nàng nói gì đó rất ghê gớm với Đông Phương Thanh Thương, sau đó làm chuyện gì đó rất ghê gớm...
Nàng...
Hoa Lan nhỏ túm tóc mình, cơ hồ phát điên: “Trời ạ, hôm qua... mình... rốt cuộc mình đã làm gì vậy... Sao mình lại...” Đầu nàng bắt đầu ong ong...
Nàng nói với Đông Phương Thanh Thương: “Ta đã yêu ngươi rồi, sao ngươi vẫn có thể đối xử với ta như vậy...”
Nàng đã yêu hắn rồi!
Trời ạ, Hoa Lan nhỏ ôm ngực mình, há miệng muốn điều chỉnh hơi thở, nhưng vừa há miệng, vừa hít thở lại như ngửi được hơi thở của Đông Phương Thanh Thương, trong ngực, trong mũi toàn là mùi vị của nụ hôn mà hắn trao cho nàng.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình không gượng nổi nữa, nàng ngã về phía sau nắm lên giường.
Nàng bày tỏ với hắn, hắn hôn nàng, sau đó hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc yếm nằm trên giường...
Xem ra nàng đã...
Suy nghĩ của Hoa Lan nhỏ hoàn toàn hỗn loạn, đầu nhói đau từng cơn, một lúc thật lâu sau nàng cũng không thể tỉnh táo lại, mãi đến khi nghe thấy cửa phòng phát ra “két”, Đông Phương Thanh Thương bước vào.
Hoa Lan nhỏ nhìn ra cửa, sau đó cả người lập tức có tinh thần.
Nàng ôm chăn cuộn mình vào trong góc.
Đông Phương Thanh Thương vừa bước vào thấy Hoa Lan nhỏ giống như một tiểu nương tử bị ăn hiếp, run rẩy co mình trong góc giường, nàng kéo chăn, vẻ mặt vừa uất ức vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Hắn còn chưa nói gì cả, khóe mắt Hoa Lan nhỏ đã tích tụ đầy nước mắt.
Đông Phương Thanh Thương lên tiếng, giọng bất lực đến mức ngay cả hắn cũng thấy bất ngờ: “Sao? Lại sao nữa?”
“Xấu xa!” Nước mắt nàng từ trên má chảy xuống. “Ngươi tự nói đi, ngươi đã làm gì ta rồi! Ngươi!” Hoa Lan nhỏ cắn môi, dáng vẻ xấu hổ muốn chết, nhưng lời mắng ra lại mềm nhũn không có sức: “Xấu xa!”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, trong phút chốc hiểu ngay nàng hiểu lầm điều gì. Hắn lạnh lùng nói: “Bổn tọa xưa nay vốn không phải là người tốt, ngươi biết mà.”
Hắn nói vậy khiến sắc mặt Hoa Lan nhỏ xanh ngắt, nước mắt rơi càng nhanh hơn.
Thấy Hoa Lan nhỏ khóc như vậy, Đông Phương Thanh Thương lập tức không còn tâm tư trêu chọc nàng nữa, chau mày chỉ sang bên cạnh: “Hôm qua làm người tốt một lần ngươi lại hiểu lầm bổn tọa như vậy đó sao?”
Theo hướng tay hắn chỉ là một đống y phục trên mặt đất, bên trên tỏa ra mùi rượu kỳ dị, qua một đêm hương thơm đã hoàn toàn mất hết, biến thành mùi rượu hôi. Hoa Lan nhỏ nhìn thoáng qua, sau đó im lặng.
Nàng sờ lên người mình, cảm thấy đúng là không có gì khác thường, sau đó chùi nước mắt. Khôi phục lại vẻ bình thường, nàng lẩm bẩm mấy câu: “Cũng đâu có hiểu lầm ngươi, ngươi nhân lúc người ta uống say...”
Nhắc đến chuyện này, không khí trong phòng thoáng im lặng một cách kỳ dị.
Sau đó Hoa Lan nhỏ đỏ mặt cúi đầu, vùi mặt xuống.
“Tiểu hoa yêu.” Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt lên tiếng: “Chờ đợi bổn tọa hồi đáp tình cảm của ngươi là một chuyện hư ảo. Ngay cả ta cũng không tin.”
Hoa Lan nhỏ cúi đầu, không nhìn vẻ mặt của Đông Phương Thanh Thương, nhưng nàng nghe được từ giọng hắn, hắn đang nghiêm túc, còn sự thật mà hắn nói, bản thân nàng cũng biết rất rõ.
Đối với Đông Phương Thanh Thương, phong ấn Tam giới, Thiên đạo tuần hoàn hắn đều không để tâm, huống gì chỉ là nụ hôn nhỏ nhoi hôm qua, đối với hắn, chắc là... vừa khéo có hứng thôi?
Ráng chiều trên mặt dần dần rút đi, cảm xúc không thể nào bình lặng trong lòng Hoa Lan nhỏ sau một câu nói của Đông Phương Thanh Thương lập tức bình lặng lại.
“Hôm nay bổn tọa tới là muốn hỏi ngươi.” Đông Phương Thanh Thương tiếp tục nói: “Hôm qua ngươi nói bổn tọa muốn hại ngươi. Có ai cho ngươi biết gì rồi?”
Nàng cúi đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Như hắn nói, chút chuyện vớ vẩn trong lòng kia nàng tự biết là được, nàng không thể chờ đợi hắn hồi đáp, thậm chí bản thân nàng ngay từ đầu đã không nên gây ra chuyện này. Nàng muốn sống, còn Đông Phương Thanh Thương hiện giờ muốn lấy mạng nàng.
Hắn muốn nàng làm cho cơ thể này trở nên linh hoạt, sau đó hóa thành một dải sinh cơ trong cơ thể. Nếu nàng không muốn như vậy, nhất định phải vứt bỏ cơ thể này. Ở Ma giới, dưới tầm mắt của Ma Tôn thì không làm được. Bởi vậy nàng phải thoát khỏi hắn, nàng không thể chờ mong hắn giúp điều gì, nàng phải bắt đầu tự tiến hành kế hoạch của mình.
Với sức một mình nàng, có lẽ không cách nào thoát khỏi mắt Ma Tôn được, nhưng hiện giờ nàng đâu chỉ có một mình.
Kẻ thù của Ma Tôn quá nhiều, Xích Lân và Sóc Phong kiếm trong đại điện, sóng ngầm cuồn cuộn ở Ma giời, còn có Xích Địa nữ tử.
Đông Phương Thanh Thương vẫn chưa biết chuyện Xích Địa nữ tử có thể vào mộng cảnh của nàng, còn Xích Địa nữ tử là ai chứ... là Thiên Địa chiến thần đó, nàng không đấu lại hắn, lẽ nào Xích Địa nữ tử không đấu lại hắn sao...
Bởi vậy hiện giờ nàng phải bảo vệ Xích Địa nữ tử trong Cốt lan, không thể để Đông Phương Thanh Thương lấy Cốt lan đi, thậm chí không thể để hắn phát hiện ra hồn phách của Xích Địa nữ tử trong Cốt lan đang giở trò. Nàng phải giấu vũ khí bí mật này để đấu trí đấu dũng với đại ma đầu này. Đến khi nàng thắng, thoát khỏi Ma giới, quay về Thiên giới tìm chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ có cách cứu nàng, sau đó nàng có thể...
Trở mình trong tuyệt cảnh.
Hoa Lan nhỏ sắp xếp suy nghĩ trong đầu, ngước mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương nói: “Ngươi muốn hại ta còn cần ai khác nói cho ta biết sao?”