Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần tôn đang ở trong An Nhạc trấn chỉ có duy nhất Xích Diễn. Đông Cẩm không nhìn thấu được suy nghĩ của Trầm Ngọc, còn tưởng rằng hắn đang mù mờ về vị trí của An Nhạc trấn nên lập tức giải thích: “Người đã từng đến đó rồi, chính là nơi yêu vương từng mở Thiên Hoàn trận cách đây không lâu.”
Tất nhiên Trầm Ngọc biết, đâu chỉ biết mà còn hết sức quen thuộc nữa. Bởi vì hiện tạihắn đang ngụ trong An Nhạc trấn.
Đông Cẩm còn muốn nói nữa nhưng Trầm Ngọc liền ngắt lời hắn, giọng đầy nghi hoặc: “Ngươi nói lúc Ma tôn đến gần An Nhạc trấn thì lại đột nhiên biến mất?”
“Phải, đột ngột biến mất, không thể tìm ra được.”
hoặc, xem ra chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp ngoài dự đoán.
Đông Cẩm nói: “Ta nghĩ ta đã đoán được bọn chúng muốn làm gì.”
Trầm Ngọc nhìn quầng sáng lơ lửng trước mắt, không vội mở miệng, lắng nghe giọng của Đông Cẩm truyền vào bên tai: “yêu giới muốn truy ra được người Ma tôn đang muốn gặp. Nếu người nọ thật sự là người quan trọng của Ma tôn thì chỉ cần nắm được hắn trong tay là có thể lợi dụng tính mạng của hắnđể khống chế Ma giới.”
“Mau tìm ra người đó.” Trầm Ngọc sáng suốt ra lệnh, “Tuyệt đối không thể để yêu giới ra tay trước. mộtkhi yêu giới khống chế được Ma giới thì nhất định chúng sẽ đối phó chúng ta, sự tình lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.”
Đông Cẩm nhanh chóng nhận mệnh, thực chất không đợi Thần tôn phân phó thì Đông Cẩm cũng đã tự có suy tính. Trầm Ngọc vẫn còn thấp thỏm chuyện của A Tinh và Nhan Thư Minh, sau khi nói xong dự định sẽ rời đi ngay, nhưng lúc này Đông Cẩm lại lên tiếng gọi: “Thần tôn, người dự định khi nào sẽ trở về Thần giới?”hắn vô tình để lộ tin tức này cho Nhan Thư Minh thì chẳng biết sẽ giận dữ đến mức nào. Huống hồ hắncàng không đoán được bước kế tiếp của Nhan Thư Minh sau khi đến được nơi đó, vì thế trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, bước chân cũng vô thức sải nhanh hơn một chút.
Chỉ một lát, hắn đã chạy vào trong rừng trúc.
Mảnh rừng trúc này dường như tác biệt với thế giới bên ngoài. Bất luận vào khoảng thời gian nào, chỗ này cũng bao trùm bởi một bầu yên ắng đến khác thường, tựa như bầu không khí hỗn độn huyên náo ở phương xa không thể tiến vào được nơi này. Ánh mặt trời mềm mại ấm áp dù len lỏi qua từng kẽ lá nhưng vẫn không át được khí lạnh trong rừng. Trầm Ngọc đến đây thì bước chân đã thoáng chậm lại, hắn đi đến phần mộ quen thuộc ở đằng trước, bất giác liền rơi vào trầm mặc.
Nhan Thư Minh đã đứng ở đó, ánh mắt vừa nhu hòa vừa thấp thoáng ý cười, lưu luyến nhìn ngôi mộ đến không nỡ rời mắt.
quay đầu, liền thấy Hạ Dung Tinh bước ra từ chỗ đó, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Trầm Ngọc kinh ngạc nhìn Lăng Yên, chẳng qua cũng chỉ không gặp mấy ngày nhưng với hắn mà nói, hắn không thể chịu đựng cái cảm giác này thêm lần nào nữa.
“A Tinh.” Trầm Ngọc khẽ nhấc chân, dường như có ý muốn đi tới nhưng bỗng dưng lại chùn bước, tựa như đang e dè do dự điều gì đó, rốt cuộc vẫn lùi bước trở về.
Lăng Yên đã ở trong đây từ trước, vừa rồi dự định sẽ trở về An Nhạc trấn nhưng lại bị sự xuất hiện bọn tiểu yêu quái kia làm nàng phải nán lại giải quyết, đến khi dứt điểm được chúng rồi thì dũng khí muốn trở về nhà lại một hơi bay mất sạch.
Rốt cuộc thân phận khác biệt đã trở thành gông xiềng trói buộc hai người, ngày nào nàng còn nghĩ đến tương lai thì ngày đó nàng không thể đi tìm hắn.
lắc đầu nói: “Muội nói đúng, ta nên sớm đoán được mới phải.” nói đến đây hắn lại bật cười, một tay chạm vào bia mộ rồi quay đầu lại nhìn Lăng Yên: “Rốt cuộc ta đã ngộ ra được.”
“Ngươi hiểu được hơi muộn đấy.” Ngữ khí của Lăng Yên vẫn trầm thấp không hề dịu đi.
Nhan Thư Minh khẽ nhắm mắt, giọng khe khẽ: “Đúng vậy, ta đã chậm trễ rất nhiều năm rồi.” Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn những tán lá rơi rụng dưới mặt đất, giọng đầy yếu ớt: “Ngay từ đầu, muội vốn không có ý định che giấu ta nơi ở của Thu Linh, muội chỉ là … muốn để ta tự nhận ra được, có phải vậy không?”
Lăng Yên khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có ý định lên tiếng giải thích.
Nhan Thư Minh lắc đầu, thấp giọng nói: “đã đi rồi, là ta đối xử với nàng ấy không tốt, vì vậy nàng ấy mới chán ghét ta.”
“Trước khi nàng ấy rời đi đã hỏi ta một câu, rằng có phải cả đời này ta cũng không biết cách để yêuthương một người nào khác?”
Hàng mi của hắn run rẩy, bất đắc dĩ cười gượng một tiếng, giọng tựa như nỉ non: “Có lẽ là không. Sau khi Tiểu Linh không còn, ta sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa.”
Giọng Lăng Yên vẫn lạnh như trước, không ai nhìn thấu được cảm xúc của nàng: “Sớm biết như vậy, cớ gì lúc trước còn làm!?”
Cũng chẳng rõ Nhan Thư Minh có ý định phản bác lời của Lăng Yên hay không, chỉ thấy hắn dựa gần tấm bia mộ, dịu dàng vuốt ve tựa như trước mắt là người xưa trong ký ức, giọng nói hơi run rẩy: “Ta đãhứa với nàng sẽ tiếp tục sống cho thật tốt. Phải bình an sống qua ngày, lấy vợ sinh con, nhưng... rồi lại chợt phát hiện ngay cả chuyện đơn giản như vậy ta cũng không làm được.”
Lăng Yên mím môi, ánh mắt không ngừng xuất hiện những tia sáng xao động, rốt cuộc vẫn nhắm mắt: “Ngươi không thể nhìn thấy tỷ ấy được nữa.”
sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Nhan Thư Minh nghe vậy, chợt khẽ đáp: “Đúng vậy.”
một câu nói đầy chua xót nhưng đã bao hàm được tất cả. Dù cho không cam lòng cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào thì vẫn phải chấp nhận một sự thật đã vô cùng hiển nhiên, rằng Thu Linh đã không còn nữa.
Trong thoáng chốc, Nhan Thư Minh đã thu lại toàn bộ cảm xúc của mình, quay sang nhìn Lăng Yên: “A Tinh, có thể để ta ở bên Thu Linh một lát được không?”
Trầm Ngọc chuyên chú nhìn nàng, cơ hồ đang kịch liệt do dự điều gì đó.
Lăng Yên thấy có chút nực cười, nàng biết trong lòng mình vẫn còn nút thắt chưa thể giải quyết. Chẳng biết tại sao mà khi nhìn thấy Đường Lam trước mặt, toàn bộ những băn khoăn ngổn ngang trong lòng đều biến mất sạch, cũng chẳng muốn quản đến bất cứ thứ gì nữa. Nàng thật không biết hiện tượng này là tốt hay xấu, chỉ đành than nhẹ một tiếng: “Tìm ta đã lâu như vậy, thật sự không muốn nói gì hết sao?”
“A Tinh.” Dường như sợ rằng Lăng Yên sẽ lại bỏ đi, cuối cùng sau một hồi do dự hắn cũng kéo lấy tay nàng.
Tay của hai người siết chặt vào nhau, không một ai có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Hàng mi Trầm Ngọc khẽ rũ xuống, trông vừa đuộm vẻ cô đơn lại vừa mang chút sầu não: “Ta vẫn đangsuy nghĩ bản thân đã nói những gì khiến nàng tức giận, ta sợ nếu ta nói nữa sẽ lại chọc giận nàng.”
Lăng Yên nghe câu này, khóe môi không tự chủ được nhếch lên: “Vậy chàng nói đi!”