Editor: La Thùy Dương
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ phía Trầm Ngọc, Lăng Yên mới kéo hắnngồi xuống bàn.
Hai người đều mới vừa về đến nhà, trên bàn cái gì cũng không có. Lăng Yên khẽ mân mê chiếc cốc trên tay, ngập ngừng tự hỏi không biết phải nên bắt đầu từ đâu.
“Ta biết Tiểu Linh từ khi bọn ta còn rất nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ. Lúc đó, tình cảm giữa bọn ta thật sự rất khắng khít.” Cuối cùng Lăng Yên cũng chìm vào xa xăm, lên tiếng.
Vào khắc nói ra chuyện này, trong mắt nàng hiện lên chút ý cười, tiếp đó thấp giọngnói: “Lúc đó không giống như bây giờ, khi đó ta …” Nàng lặng đi một lát, uyển chuyển đổi câu chữ rồi tiếp tục: “… ta vẫn chưa gia nhập môn phái như bây giờ, vẫn là đệ tử của một môn phái khác. Là danh môn chính phái lừng lẫy khắp thiên hạ, người người đều biết.”
“Ừ.” Trầm Ngọc chăm chú lắng nghe, ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn Lăng Yên.
Thời điểm nói ra những lời này, dường như Lăng Yên chẳng phải là Lăng Yên của ngày trước. Bên dưới hàng mi rũ xuống ẩn giấu sự mờ mịt thê lương, cũng chỉ có mỗi lúc này, nàng mới giống một cô nương bình thường, biết ấm ức, biết đau thương.
“Tiểu Linh cũng như ta đều là đệ tử trong môn phái, bất kể chuyện gì cũng hành sự vô cùng có nguyên tắc, hết thảy người trong môn phái từ trên xuống dưới đều vô cùng thích tỷ ấy.” Lăng Yên không biết suy nghĩ của Trầm Ngọc, chỉ chớp mắt nhìn hắn vànói tiếp: “Sau này ta gặp chuyện, phạm một sai lầm lớn để rồi bị trục xuất khỏi sư môn.”
Nghe đến đây, Trầm Ngọc bất giác chau mày lại. Những gì hắn tưởng tượng được cònkhông bằng một góc so với mọi chuyện Lăng Yên đã trải qua, hắn biết rằng những gì mình biết về nàng chưa bao giờ là đủ.
Lăng Yên cười cười, thấp giọng nói: “Từ khi rời khỏi sư môn, người trong môn pháikhông ngừng coi ta như kẻ thù, ai cũng hy vọng ta sớm bị tiêu diệt.” Nàng lẩm bẩmnói, lại xoay người hướng sang Trầm Ngọc: “Hết thảy những người ta quen biết, những người ta thân thiết đều trở thành kẻ thù trong chớp mắt. Xưa kia, sư môn chính là tất cả của ta, sau khi bị trục xuất thì ta không còn vị trí nào nữa, cũng không biết mình còn nơi nào để đi nữa.”
không biết từ lúc nào, Trầm Ngọc đã đưa tay chạm vào mu bàn tay Lăng Yên. Lúc nàng kể chuyện thì hắn khẽ nắm chặt tay nàng, dịu dàng và thận trọng.
Lăng Yên cúi đầu nhìn tay họ đan chặt vào nhau, dường như có hơi sững sờ: “Khoảng thời gian đó, cũng chính nhờ Thu Linh ta mới có thể đủ dũng cảm vượt qua.”
“Tỷ ấy không làm gì, cũng chẳng gây ra sai lầm nào lớn như ta nhưng tỷ ấy lại quyết định theo ta đến cùng, cùng ta tiến vào sư môn này. Quả thật, Tiểu Linh đã bầu bạn bên ta suốt một thời gian rất dài.” Nàng bật cười, bất giác nhận ra thật khó để nói ra được thành lời, chỉ bằng ngôn ngữ, nhất định Trầm Ngọc sẽ không biết rốt cuộc khoảng thời gian đó dài ngắn bao xa.
Vào thời điểm tam giới đại chiến ba vạn năm trước, Thu Linh đã ở bên nàng mộtkhoảng thời gian dài như thế.
“Giờ đây ta thực sự rất ổn, các huynh đệ đồng môn cũng đối xử rất tốt với ta. Tiểu Linh theo ta chịu khổ một thời gian dài, mãi đến sau này mới có ngày yên ổn.” Ý cười của nàng chợt lạnh xuống, trầm giọng nói: “Cho đến khi Nhan Thư Minh xuất hiện.”
“Đến khi ta biết được mọi chuyện thì bọn họ đã ở bên nhau rồi. Tiểu Linh và Nhan Thư Minh vốn không cùng một thế giới, ban đầu ta cương quyết muốn tách rời Tiểu Linh vàhắn nhưng lúc đó tình cảm giữa họ đã sâu đậm đến mức không ai có thể chia cắt. Đến cuối cùng, ta cũng đành phải tác thành cho họ.”
“Về sau Tiểu Linh nói rằng tỷ ấy muốn rút lui khỏi môn phái, muốn làm một người bình thường ở bên Nhan Thư Minh. Rồi họ sẽ sống ở An Nhạc trấn, cùng sinh thật nhiều đứa trẻ và bình yên sống qua ngày.” Lăng Yên thấp giọng kể, “Tiểu Linh nói tỷ ấy đitheo ta cũng đã lâu, hiện tại không cần đến tỷ ấy ta cũng có thể sống rất tốt. Vì thế thời gian còn lại tỷ ấy muốn dành riêng cho chính mình.”
Trầm Ngọc khẽ nói, “Và nàng đồng ý!?”
Lăng Yên gật đầu: “Vốn dĩ tỷ ấy không cần phải sống khổ cực như vậy. Tỷ ấy rời khỏi môn phái cũ đã chịu bao nhiêu là ấm ức, tất cả cũng bởi vì ta. Cho nên một khi tỷ ấyđã muốn rời đi, ta làm gì có tư cách để ngăn cản.”
“Sau khi Tiểu Linh quyết định ở bên Nhan Thư Minh thì liền ngụ tại An Nhạc trấn.” Lăng Yên vừa nói vừa hướng mắt về phía tiểu viện ở cách vách đằng kia. một căn ở hướng Đông bên kia là nhà của Bộ Duyên Khê, còn căn nhà trống ở hướng Tây đã bị bỏ hoang từ lâu. Trầm Ngọc cũng chú ý đến sự hiện diện của ngôi nhà đó, nay nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Yên thì liền lấy làm sáng tỏ: “Trước đây, hai người họ đã từng ở đó?”
Lăng Yên đáp: “Phải, vì thế mỗi năm ta đều đến đây, khi rảnh rỗi sẽ đến tìm họ. Những năm đầu, cuộc sống của họ trôi qua rất bình dị. Nhan Thư Minh viết chữ rất đẹp nên họ sẽ bán một vài bức tranh để sống qua ngày. Nhan Thư Minh họa chữ thìTiểu Linh sẽ ở bên cạnh giúp hắn mài mực, khi hắn ra ngoài thì tỷ ấy sẽ thay tướng công quán xuyến mọi việc trong nhà. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy gia đình họ phu thê đồng lòng, gắn bó tựa keo sơn.”
Chẳng biết tại sao mà khi nói đến đây, lòng Lăng Yên lại ngổn ngang một thứ cảm xúc nào đó. Nàng lẩm bẩm: “Kỳ thật lúc đó ta cũng đã từng rất hâm mộ Tiểu Linh.”
Nhưng chuyện tình này rồi cũng vẫn không có kết quả tốt.
“Chuyện sau đó thì chàng đã biết rồi. Đáng lý bọn họ đang đến địa phương khác để du ngoạn, nào ngờ trên đường gặp cướp, chẳng may Tiểu Linh bị trọng thương đã qua đời.” Ngay cả một chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm, Lăng Yên vẫn không cách nào bình thản được mỗi khi nhắc đến, nàng rũ mắt kể tiếp: “Thời khắc ta chạy đến, Tiểu Linh cũng trút hết hơi thở cuối cùng của mình. Thời điểm ta gửi gắm Tiểu Linh cho hắn, rõ ràng tỷ ấy vẫn còn rất khỏe, ta thực không tưởng tượng được làm thế nào kết quả lại biến thành như vậy.”
“Trước đó hắn đã cam đoan sẽ bảo vệ Tiểu Linh thật tốt, thậm chí có phải hi sinh tánh mạng cũng quyết không để tỷ ấy bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc. hắn lại còn nói sẽmãi mãi ở bên Tiểu Linh không xa không rời, nào biết tất cả chỉ là dối trá… Chỉ mộtnăm sau, Nhan Thư Minh liền rước một nữ nhân khác vào cửa và cùng rời khỏi An Nhạc trấn.” Hai tay của Lăng Yên siết lại thật chặt, đè nén sự không cam lòng ở trong tim, lúc trước nàng từng nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có mộtngày Thu Linh không còn sống trên đời nữa.
Trầm Ngọc chưa bao giờ trải qua tình huống phải an ủi người khác. Mắt thấy tâm trạng của Lăng Yên đang vô cùng tồi tệ, hắn cũng chỉ có thể im lặng ở bên nàng, bàn tay siết chặt nàng vẫn chưa từng buông lỏng dù chỉ một khắc.
Kỳ thực đây là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, tuy rằng Lăng Yên vẫn còn phẫn nộ nhưng cũng đã thừa nhận kết quả này từ lâu. Chẳng qua nàng chỉ bi thương trong giây lát liền đã điều chỉnh được tâm tình của mình, nói: “Hậu sự của Tiểu Linh cũng do ta sắp xếp. Nhan Thư Minh xưa kia đã làm ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn mặt dày muốn được gặp tỷ ấy, ta tuyệt đối sẽ không cho phép. Chàng vẫn nên khuyên hắn từ bỏ thìhơn!”
Câu cuối cùng, tuyệt nhiên không mang một chút độ ấm nào.
Hiểu rõ quyết định của Lăng Yên, dù cho Trầm Ngọc có khuyên nhủ bao nhiêu lần cũng vẫn không có kết quả. hắn không muốn Lăng Yên phải khó chịu, vì thế liền gật đầu đứng dậy: “Ta sẽ ra nói với hắn.”
“Ừ.” Lăng Yên vẫn ngồi chỗ cũ nhìn Trầm Ngọc đứng dậy xoay người chuẩn bị ra ngoài, tầm mắt vô tình rơi vào những tia nắng loang lổ chiếu qua song sắt cửa sổ đằng kia, dường như cảnh tượng xưa kia từng phát sinh ở An Nhạc trấn đang tái hiện lại trước mắt.
Có một chuyện nàng vẫn không nói cho Trầm Ngọc biết. Kỳ thật Thu Linh chính là mộttrong Thập Đại Ma Tướng của Ma giới, thực lực của nàng ấy vốn dĩ không hề thua kém bất kỳ ai. Nếu không bị thu hồi sức mạnh thì đời nào bọn thổ phỉ đó có thể đả thương được Thu Linh. Vì thế kết cục của nàng ấy, tất cả cũng do một câu của Nhan Thư Minh hại chết mà thôi.
Ngay từ khi Nhan Thư Minh còn rất nhỏ, bọn tiểu yêu đã hại chết người nhà của hắnbiến hắn trở thành đứa trẻ không nơi nương tựa, cũng chính vì thế mà hắn trở nên căm ghét hết thảy loài yêu ma trên đời. Thu Linh vì không muốn bản thân trở thành người hắn căm ghét nên không ngại phế bỏ tu vi của chính mình, chỉ mong được cùng nhau làm đôi phu thê bình thường, bạc đầu chẳng rời xa.
Khi đó nàng cho rằng Thu Linh đã điên rồi, làm sao có thể vì một người phàm mà hi sinh đến mức như vậy.
Nhưng Thu Linh lại hỏi nàng: “Muội có từng nghĩ sẽ thích một người nào đó chưa?”
Nàng còn nhớ rất rõ lúc ấy, trên gương mặt của Thu Linh còn ẩn chứa ý cười rạng ngời như ánh mặt trời, ấm áp và hạnh phúc.
“một khi đã thích thì muội sẽ hiểu thôi.”
Thu Linh không như Lăng Yên, cũng không hề giống dạng người ở Ma giới ngây ngô suốt nhiều năm. Từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn luôn là vị tiên tử thanh cao thoát tục, bao giờ cũng khoác lên mình sự ấm áp dịu dàng như thế. Sau khi nói đến đây thì chợt như nghĩ ra chuyện gì đó, nàng ấy liền nói: “Nhắc đến chuyện này, ta thật rất muốn biết tương lai sau này người trong lòng muội sẽ như thế nào đấy.”
Lúc đó Lăng Yên vẫn còn giận đến mức đầu cũng bốc hỏa, khi nghe như vậy thì lạnh lùng phất tay, xoay người nói: “không hề có loại người này.”
“sẽ có, cuối cùng cũng sẽ gặp được, tựa như ta gặp được Thư Minh vậy. Lăng Yên, người có thể đi vào trái tim muội chắc hẳn sẽ là một người rất lợi hại.” Thu Linh cười dịu dàng, vẻ mặt đầy mong chờ. “thật muốn diện kiến người đó một lần.”
Giọng nói cùng cảnh tượng trong trí nhớ dần trở nên mơ hồ rồi tan biến, Lăng Yên nhìn bóng lưng Trầm Ngọc trước mắt, tâm tư bỗng nhiên trĩu nặng.
Người thì nàng đã gặp được, chỉ đáng tiếc, Thu Linh không có cách nào thực hiệnđược lời nói năm đó, đến đây diện kiến người trong lòng nàng.
“A Tinh?” Trong phòng chìm trong tĩnh lặng, Trầm Ngọc có chút không yên lòng, chân muốn bước ra cửa nhưng vẫn quay đầu liếc nhìn Lăng Yên.
Lăng Yên đứng dậy, thẳng thắng đối diện với người trước mắt, điệu bộ có phần thận trọng: “Chàng …”
Trực giác của Trầm Ngọc cho biết Lăng Yên muốn nói với hắn một chuyện vô cùng quan trọng, vì thế ánh mắt hắn trở nên vô cùng chuyên chú, yên lặng chờ nàng.
Lăng Yên cười nhạt cong môi, sắc mặt khó mà đoán được. Cuối cùng dưới ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Trầm Ngọc, Lăng Yên mới nói thành lời: “Chàng có sợ yêu ma quỷ quái không?”
Trầm Ngọc: “...” hắn vẫn mơ hồ không rõ, nếu chỉ với một câu hỏi không liên quan như vậy thì sao Lăng Yên lại có biểu tình bi thương như sắp ra pháp trường như thế này được.
Nhưng kể cả như vậy, Trầm Ngọc vẫn lắc đầu khẽ đáp: “... không sợ.”
Lăng Yên xem phản ứng của đối phương thì cũng đã phát giác được lúc nãy trông nàng có vẻ rất ngờ nghệch, nhưng nếu đã mở lời thì cũng không thu hồi lại được nữa. Vì thế nàng cắn môi, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu nó đang ở trước mặt chàng?”
Tất nhiên Trầm Ngọc không nhận ra được ẩn ý trong lời của Lăng Yên, chỉ ngờ vựcnói: “A Tinh?”
Lòng Lăng Yên chũng xuống, khẽ hỏi: “Vậy nếu ta nói ta chính là yêu, chàng có sợkhông?”
Lời vừa ra đến bên môi nàng đã vội hối hận.
Thân là Tôn giả của Ma giới liên tục dấn thân chiếm đánh suốt mấy vạn năm, cũng chẳng biết đã trải qua bao nhiêu trận sinh tử không đếm xuể, ấy thế mà lại chưa từng có ngày thất thố giống ngày hôm nay. Lăng Yên hơi cứng đờ quan sát đối phương, vừa muốn thốt nên lời lại không còn hơi sức để nói, chỉ đành giao mắt nhìn đối phương. Muốn có một đáp án nhưng lại không biết đáp án này có phải điều mình muốn nghe hay không.
Trầm Ngọc chuyên chú nhìn Lăng Yên như nhìn thấy vô số con đường trải ra trước mắt, mà mỗi một đường lại dẫn đến những phương hướng và kết quả khác nhau.
rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt nhưng lại tưởng chừng thời gian đã qua một trăm năm.
Sau một hồi mắt nhìn nhau, cuối cùng Lăng Yên vẫn là người lên tiếng trước. Nàng vội bước tới trước mặt Trầm Ngọc, lắc đầu thấp giọng nói: “Được rồi, chẳng qua ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, chàng không cần phải...”
“A Tinh.”
Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, Lăng Yên ngẩng đầu, tầm nhìn liền chìm trong đôi mắt tĩnh lặng sâu hun hút của Trầm Ngọc.