Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là âm thanh của một nữ tử mang giọng khàn trầm thấp, còn mang theo cảm giác u sầu buồn bã.
Lăng Yên vẫn nhìn chăm chú tượng đồng kia, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Người nọ lại tiếp tục nói: “Khi đó tuy nhân giới vẫn chưa có kẻ biết tu hành nhưng người dân đã tôn sùng những người này làm tôn giả, bắt đầu chia bè kết phái, cung phụng lập miếu để tôn thờ họ.”
“Đây chính là nơi thờ phụng vị thần của thời thượng cổ - chiến thần Cửu Tiêu, nàng cũng chính là biểu tượng của chính nghĩa trong truyền thuyết.” Lúc này người nọ đã bước đến cạnh Lăng Yên, cùng nàng thưởng thức tượng đồng trước mặt, vẻ như trong mắt ngổn ngang thứ cảm xúc phức tạp nào đó, “Nàng được môn phái ta thờ phụng cũng đã mấy vạn năm rồi.”“Bọn chúng đến đây là để tìm ra vị trí của trận pháp.” Lăng Yên không mảy may đề cập đến câu hỏi của nàng ấy, chỉ giải thích tiếp, “Trận pháp đó sẽ liên lụy đến tánh mạng của rất nhiều người, tuy bây giờ ngọn núi này vẫn còn tồn tại nhưng một khi chúng tìm được vị trí trận pháp, nhất định nơi đây sẽ phải đối mặt với một tai kiếp vô cùng lớn.”
Nàng nhanh chóng đánh thẳng vào vấn đề, cũng không để nàng ta có thời gian suy nghĩ liền nói ngay: “Ngươi có biết vị trí trận pháp rốt cuộc nằm ở nơi nào trên núi Vãn Đình không?”
Ánh mắt nữ tử có chút khác thường, mà sự biến hóa này cũng không tài nào thoát khỏi cặp mắt của Lăng Yên. Nàng khẽ cười một tiếng, nói: “Xem ra ngươi cũng biết.”
“Nàng ta là ma.”
Lời này là nói với vị cô nương trong đạo quán, nàng ta do dự dừng tầm mắt lên người Trầm Ngọc, thấy hắn nói tiếp: “Ta mới là thần.”
Trầm Ngọc lại lên tiếng: “Ta cần phải biết được vị trí của Thiên Hoàn trận.”
Vị cô nương đó mím môi không nói gì, chỉ chợt đưa mắt quan sát những người đang có mặt trong đạo quán hết một lượt.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự không quyết định được của nàng ta, Lăng Yên nhịn không được bật cười, đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngọc: “Ngươi nói gì thì là cái đó hay sao, đạo lý này từ đâu ra, dựa vào đâu để cô nương người ta tin ngươi nào?”
May mà người nào đó không vì vậy mà lãng quên chính sự, sau một hồi đùa giỡn phượng hoàng nhỏ kia thì tầm mắt Lăng Yên lại một lần nữa rơi trên người vị cô nương nọ.
cô nương nọ hơi hé môi nhưng lại chưa hề phát ra thanh âm nào, chỉ có ngờ vực trong mắt càng lúc càng hiện rõ. Kể từ khi Trầm Ngọc xuất hiện thì nàng vẫn chưa hề thốt ra nửa lời, nhưng hiện tại khi thấy hai người trước mặt đang một mực chờ mình ra quyết định thì mới trầm mặc giây lát rồi nhắm mắt đáp lời “Nơi địa phương đó, chính là cấm địa của sư môn bọn ta.”
Lăng Yên khựng lại một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn khiến Trầm Ngọc nhịn không được phải liếc nhìn nàng.