Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Ngọc hơi ngập ngừng, thấp giọng trả lời: “Ta... ta ra ngoài tìm nàng.”
Lăng Yên chưa mở miệng lập tức, ánh mắt chuyên chú nhìn Trầm Ngọc một lát mới khẽ lên tiếng: “Tìm cả ngày?”
Trầm Ngọc mặt không đổi sắc gật đầu.
Vẻ mặt hắn lúc bình thường vốn đã bình tĩnh như vậy, nói gì cũng như thật, dù bị Lăng Yên nhìn chòng chọc nhưng hắn vẫn trả lời được mà không hề nao núng.
Trầm Ngọc cho rằng Lăng Yên sẽ tiếp tục truy hỏi, song lúc hắn đang cực lực suy nghĩ lý do thoái thác thì bất chợt, Lăng Yên rướn người qua cắn thật nhẹ lên môi hắn.
Xưa nay Ma tôn Lăng Yên chưa bao giờ để ý đến cách nhìn của người ngoài, dưới tình hình hiện tại lại càng không thèm để vào mắt, mặc kệ bầy cô hồn dã quỷ vây tả vây hữu, cứ đòi lợi lộc trước rồi nói sau.
Được Lăng Yên hôn bất chợt, Trầm Ngọc trước là chớp mắt ngây người, sau liền hồi phục khép chặt hai mắt đáp lại nụ hôn của nương tử. Hơi thở đôi bên dây dưa hỗn loạn một hồi, cuối cùng mới lưu luyến không rời tách ra. Lăng Yên thì thầm nói bên taihắn: “Chàng không biết thiếp rất lo cho chàng à?”
Hơi thở Trầm Ngọc hỗn loạn, vẻ như còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nhẹ giọng đáp: “Thực xin lỗi!”
Ý cười tràn ra đáy mắt Lăng Yên, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua vấn đề này, có điều còn chưa lên tiếng hỏi thì một giọng nói từ bên cạnh bỗng xen vào: “Ngươi cũng phải nói với ta một tiếng xin lỗi nữa!” Chợt thân ảnh Bộ Duyên Khê từ phía trước bỗng đảo tới trước mặt, đuổi phía sau còn có vô số bóng đen giương nanh múa vuốt đang lao thẳng đến. “Vì tìm ngươi mà ngay cả mạng ta cũng liều luôn đấy!”
Khó khăn lắm đôi uyên ương mới có cơ hội diễn cảnh mặn nồng thế mà lại bị người này phá hỏng hết cả.
Lăng Yên hừ một tiếng, đang tính mở miệng thì Bộ Duyên Khê bên kia giống như vừa phát giác ra điều gì đó, “A!” lên một tiếng: “Tại sao đám quỷ ảnh đó lại không tập kích chỗ của hai ngươi vậy?”
Dĩ nhiên hai người trong cuộc đều biết nguyên nhân. Hai mắt Bộ Duyên Khê chợt sáng lên, hô lên: “Ta hiểu rồi! Chỗ các ngươi đứng hẳn là mắt trận, đám yêu quái sợ hãi nênkhông dám lại gần có đúng chưa?” nói xong hắn liền nhảy vọt tới, nháy mắt đã chen vô hai người, dí sát rạt vào Trầm Ngọc, lại còn bảo: “Nhanh, nép sát vô cho ta đứng!”
Bầy quỷ ảnh bên ngoài rống lên xông vào Trầm Ngọc nhưng thời khắc chúng lao đến gần thì giống như bị thứ gì đó làm kinh hãi, thoắt chốc liền rụt trở về, chỉ lượn lờ chung quanh ba người không dám tiến lên.
Bộ Duyên Khê trợn mắt quan sát trong chớp mắt, bắt đầu tin tưởng vào phán đoán của mình: “Quả nhiên là như vậy.”
Lăng Yên lười giải thích, cứ để hắn tự phỏng đoán lung tung. Còn Trầm Ngọc thì chợt nắm lấy tay Lăng Yên kéo nàng nhích gần mình một chút.
một chốc sau, tiểu hồ ly vốn đang trốn những quỷ ảnh kia như cũng phát giác được nơi đây thích hợp để trốn hơn, bèn từ bên cạnh chạy tới, chỉ vài bước liền lọt thỏm trong lòng Lăng Yên.
Hai mắt Trầm Ngọc dán chặt gắt gao lên tiểu hồ ly trong lòng Lăng Yên. Nàng cho rằng hắn đang nghi ngờ liền giải thích: “Tiện tay nhặt về!”
Trầm Ngọc lưỡng lự nói: “A Tinh, nàng thích tiểu hồ ly lắm à?”
Lăng Yên vẫn chưa nhìn ra vấn đề của Trầm Ngọc, chỉ thuận miệng đáp: “Sờ thoải mái lắm, không phải sao?”
Mới vừa rồi dù đối mặt với bầy quỷ ảnh Trầm Ngọc vẫn còn không biến sắc. Nhưng giờ vì những lời nương tử nói mà sắc mặt hắn đã bắt đầu lộ ra vài tia cô đơn.
Lăng Yên không chú ý đến thần sắc của Trầm Ngọc, chỉ xòe tiểu hồ ly đưa ra trước mặt hắn: “Chàng có muốn ôm nó thử không?”
Trầm Ngọc không chút suy nghĩ gật đầu: “Muốn!”
Vì thế Lăng Yên lại bế nó vào tay Trầm Ngọc. Trầm Ngọc nâng bế nó vào lòng, lặng lẽ dùng thân thể chính mình tách một người một hồ ly ra, kéo cự ly giữa nàng và nó ra xa hơn một chút.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn Trầm Ngọc, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc. Dĩ nhiên hắnkhông hề biết kẻ trước mặt mình chính là vị phượng hoàng hắn gặp trước đó khônglâu. Trầm Ngọc không muốn hù Lăng Yên, vì thế tránh cho việc tên tiểu tử này tìm nàng để tố giác, hắn càng không thể tiết lộ chuyện gì được, lòng tự nhủ sẽ âm thầm lặng lẽ tống tên tiểu hồ yêu này cút ra khỏi tầm mắt, thật sạch sẽ không để lại dấu vết.
Mỗi người đều mang tâm tư của riêng mình, không để ý rằng nơi đây bỗng dưng trở về trạng thái im ắng không một tiếng động. Đám người Lăng Yên chợt ngước mắt nhìn lại mới phát giác được, đám quỷ ảnh ban nãy vốn tập kích dồn dập lại đột ngột ngừng chiến.
Mà ngọn nguồn khiến bọn chúng ngừng tác oai tác quái, dường như chính là miệng giếng đang rộng mở ở phía sau.
Đám hắc khí từ trong giếng phun ra ban nãy tựa hồ đều biến mất. Nhìn từ vị trí họ đứng chỉ thấy miệng giếng không có gì ngoài một mảnh đen tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng một thứ cảm giác quen thuộc nảy lên lại khiến tinh thần Lăng Yên trở nên bất an. Đến lúc này khi đã nhận ra được hơi thở đó tỏa ra từ miệng giếng, nàng mới xác định được suy nghĩ trước đó của mình là không sai, trong giếng cạn thực sựcó khí tức của yêu vương đời trước – Hoành Tố.
Trầm Ngọc thì ngược lại, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của A Tinh bao giờ nên những lời này của nàng làm hắn ngẩn người lập tức, nhưng vẫn túm tay Lăng Yênkhông buông, hạ giọng nói: “Nếu nàng thật sự muốn xuống đó, ta sẽ đi cùng nàng.”
Dường như sợ sẽ chọc nàng giận nên giọng của Trầm Ngọc có phần dè dặt hơn. Lăng Yên nghe những lời này của hắn thì trong lòng liền mềm nhũn, lập tức hối hận vì ngữ khí vừa rồi của mình, hạ giọng lắc đầu: “Thiếp chỉ xuống đó tìm tiểu hồ ly, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng về trước chờ thiếp được không?” Nàng không muốn có người theo mình, chỉ tổ tăng thêm gánh nặng thôi.
Nhưng Trầm Ngọc và Bộ Duyên Khê vẫn giữ thái độ kiên quyết, thế nào cũng khôngchịu rời đi.
Lăng Yên còn định tiếp tục khuyên nhủ họ thì bất thình lình một màn sương trắng từ phía bên kia ùa đến, từ trong màn sương dần xuất hiện một gã nam tử lục bào, gã bước ra nhìn chằm chằm Lăng Yên và Trầm Ngọc bằng thái độ phòng bị.
Gã là người của yêu giới, kẻ đã từng cản trở Lăng Yên và Trầm Ngọc trong trận pháp lúc nãy.
Người nọ đồng thời nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc, vừa khéo hai người cũng dần pháthiện được một chuyện. Bọn họ đều vô tình để lộ sức mạnh với kẻ trước mặt và đềukhông muốn gã tiết lộ chuyện này ra ngoài, vì thế gần như cùng một lúc, hai người đồng thời liếc mắt nhìn đối phương.
Lăng Yên bất đắc dĩ đành nói: “đi chung thì đi chung! Chúng ta đi mau!” Thừa dịp người nọ còn chưa lên tiếng, Lăng Yên liền một phát túm lấy tay Trầm Ngọc rồi cùng nhau nhảy xuống dưới giếng. Còn người bị cho là thừa thãi Bộ Duyên Khê, nhìn thấy nam tử yêu giới mặt mũi bầm dập rất đáng sợ kia thì trong lòng run rẩy, tất nhiênkhông có sự lựa chọn nào khác ngoài vội nhảy xuống giếng theo hai người họ.
Cũng may thoạt nhìn miệng giếng có vẻ tối om nhưng đáy giếng lại không sâu lắm, sau khi ba người cùng nhau nhảy xuống thì rất nhanh đã đỡ nhau đứng vững.
Trong bóng đêm, không người nào nhìn rõ bất cứ thứ gì thì sao có thể đuổi theo mộttiểu hồ ly. Ngặt nỗi Lăng Yên và Trầm Ngọc đang phải giấu giếm thân phận nên khôngthể thi triển bản lĩnh cao cường của mình, nhưng may có Bộ Duyên Khê kịp thời ý thức được trên người có thứ đồ hữu dụng để rọi sáng, liền vội vã mò mẫm một hồi mới lôi được một tấm bùa chú từ trong túi hắn ra.
Trong miệng Bộ Duyên Khê lẩm nhẩm niệm chú, ngay tức khắc tấm phù trong tay liền phát ra vầng sáng óng ánh bao phủ toàn bộ mọi thứ chung quanh.
Dưới giếng chỉ có một lối đi khá hẹp, càng đi chỉ càng thấy bóng đêm đen kịt ở đằng trước, chẳng rõ rốt cuộc ở vùng tối trước mặt liệu có thứ gì đó hay không. Chưa kể mỗi lần bước qua một đoạn đường, tại vách tường hai bên hông đều được ai đó vẽ đầy những văn tự vô cùng cổ quái, chất đầy tường kéo dài suốt lối đi ở đầu bên kia.
Những chữ viết này tương đồng với chữ viết trên tấm phù chú treo ở Từ Đường lúc trước, đều là văn tự của yêu giới, Lăng Yên liếc mắt một cái liền nhận ra ngay. Nàng hơi nheo mắt, nhìn chằm chặp vào bóng tối phía bên kia.
Đột nhiên từ hướng đó bỗng phát ra động tĩnh cực kỳ rõ, dưới vầng sáng rọi từ tấm phù, một cặp mắt xanh biếc từ trong bóng tối dần xuất hiện.
“Oái!” Bộ Duyên Khê bị dọa suýt chút nữa thì làm rơi tấm phù, chờ cho thứ đó bước ra từ bóng đêm, hắn mới thở phào một hơi, thấp giọng than thở: “Tiểu hồ ly?”
Tiểu hồ ly hiện ra từ trong bóng tối nhưng dường như không có ý muốn tiến về phía họ, chỉ sải một chi lùi về sau, nghiêng đầu hướng về đường mòn thông ra phía bên kia, liếc mắt: “Theo ta!”
Thanh âm này có thể nghe được rất rõ, không thể sai được, đúng là giọng được phát ra từ trong miệng của tiểu hồ ly.