Ân Hàn Giang thấy những điều ghi trên sách, ngẩn ngơ lúc lâu. Thời gian đó y đã nghĩ gì, mọi việc trôi qua rồi không nhớ nổi nữa.
Trong lúc hoảng hốt, y nhớ đến Tôn thượng từng nói, Bách Lí Khinh Miểu có nhân quả cùng hắn, cần giúp nàng thành Thần mới trả lại được, rồi nhớ tới Chung Ly Khiêm nói sở dĩ Văn Nhân Ách liều chết cứu Bách Lí Khinh Miểu không phải do xem nhẹ mạng sống của mình mà là có kế hoạch.
Y ngồi trước bàn, nghiêng nghiêng đầu, hơi không rõ lắm đoạn hồi ức ấy thực sự đã xảy ra hay do mình tự tưởng tượng nữa.
Ân Hàn Giang quay đầu nhìn "Văn Nhân Ách" ngồi bên trái nói:
"Tôn thượng thích Bách Lí Khinh Miểu sao?"
"Văn Nhân Ách" nói:
"Bản tôn đã bảo ngươi như thế nào, ngươi không nhớ à?"
Ân Hàn Giang lại quay đầu hỏi "Văn Nhân Ách" ngồi bên phải:
"Tôn thượng thấy thế nào?"
"Văn Nhân Ách" đáp:
"Bản tôn từng nói với ngươi rồi, những gì ghi trên sách là số mệnh, số mệnh khó sửa lắm."
Hai "Văn Nhân Ách" lặp lại bên tai Ân Hàn Giang những lời Tôn thượng từng nói lúc sinh thời. Ân Hàn Giang cảm thấy đầu óc hỗn loạn. Y không biết ai nói đúng hơn, thậm chí y cũng không biết hai người này tồn tại thực hay giả.
Y muốn che tai, nhưng chẳng dễ dàng gì mới được nghe lại giọng nói của Tôn thượng, tiếc không nỡ phong bế thính giác.
Ân Hàn Giang lắc lắc đầu, thoáng cảm thấy mình có gì đó không bình thường.
Y cất sách đi, khoanh chân ngồi trên giường, thầm nhẩm chú Thanh Tâm, mong có thể an lòng tĩnh khí, tiêu trừ đi những ý nghĩ xằng bậy.
Nhưng hai "Văn Nhân Ách" ngồi bên người Ân Hàn Giang, dán rất sát, hỏi:
"Ân Tông chủ niệm Thanh Tâm chú vậy là không muốn nhìn thấy Bản tôn nữa sao?"
Ân Hàn Giang cảm thấy kinh mạch trong cơ thể ngưng trệ, thậm chí đến lưu chuyển chân nguyên theo kinh mạch một chu thiên cũng không được. Y cưỡng ép đả thông kinh mạch, đột ngột phun một ngụm máu, đan điền đau đớn, khó mà tiếp tục vận khí.
"Giả, đều là giả."
Ân Hàn Giang lấy y phục của Văn Nhân Ách ra ôm vào ngực, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Y nắm chặt pháp bào, lẳng lặng nhắm mắt lại, không biết đang hôn mê hay ngủ mất rồi.
Trong hoảng hốt, dường như y đã có một giấc mơ, lại giống như không phải mơ mà là chuyện gì đó từng thực sự xảy ra.
Trong mơ, Tôn thượng sau Chính Ma đại chiến được một cô gái Chính đạo cứu, Tôn thượng rất thích cô gái kia, cuối cùng vì cứu cô gái ấy ở U Minh Huyết Hải mà bỏ mạng.
Trước khi ngã vào U Minh Huyết Hải, Tôn thượng đẩy cô gái cuộn trong pháp bào của mình cùng một khối đá đỏ như máu vào lồng ngực Ân Hàn Giang, lời nói cuối cùng là:
"Thay Bản tôn bảo vệ nàng."
Đau đớn đến đào tim khoét phổi làm Ân Hàn Giang tỉnh dậy, y nhìn chòng chọc vòng tay mình, chỉ có một tấm áo, không có cô gái nào cả.
Ơ? Thật kì lạ, Tôn thượng đã đi như thế nào nhỉ?
Ân Hàn Giang lắc lắc đầu, không nhớ nổi.
Trong trí nhớ của y xuất hiện hai đoạn kí ức. Một là Tôn thượng đối xử với mình cực kì tốt, cực kì dịu dàng, lấy Tuyết Trung Diễm cho y, luyện pháp bảo bản mạng cho y, còn đưa cho y pháp bào. Một đoạn khác... một đoạn khác, y thầm lặng nhìn Tôn thượng đối xử rất tốt với một cô gái, tốt đến y làm thương tâm, tốt đến mức chẳng biết bao đêm y phải đeo mặt nạ quỷ lên, khắc tượng nàng bằng gỗ rồi dùng móng tay từng chút từng chút một moi mặt của tượng gỗ ấy ra, moi không biết bao nhiêu tượng gỗ thành mảnh vụn.
Đâu mới là sự thật?
Ân Hàn Giang lục lọi pháp bảo trữ vật, nhìn thấy rất nhiều tượng gỗ Văn Nhân Ách do y lén khắc ra. Cái nào cái nấy đều quá xấu, y không dám lấy cho Tôn thượng xem.
Tượng gỗ? Vậy nên, Tôn thượng thích ả đàn bà kia mới là thật, Tôn thượng đối xử tốt với y chỉ là những ý nghĩ bất kham do ảo giác tâm ma?
"Ân Hộ pháp, ngươi thể hàn, uống máu Bản tôn có thể ấm hơn chút." Một "Văn Nhân Ách" đứng trước mặt Ân Hàn Giang, vươn tay muốn y uống máu của mình.
Ân Hàn Giang không để ý đến "Văn Nhân Ách", y giơ tay, ấn hai đầu ngón tay thật sâu vào hai hốc mắt, moi mắt ra rồi đỡ phải nhìn thấy ảo giác.
Đau đớn bỗng chốc làm y bừng tỉnh, thoáng khôi phục một chút thần trí.
Ân Hàn Giang cất hết tượng gỗ và pháp bào lại, y đẩy cửa phòng bước ra ngoài, đúng lúc gặp được Túc Hoè đang khiêng bạch cốt đi tìm Chung Ly Khiêm. Bạch cốt nhìn thấy Ân Hàn Giang, tất cả các khúc xương gõ lách cách, lách cách ầm lên, không biết do sợ hãi hay là đang chửi Ân Hàn Giang.
"Ngươi đừng cử động, đến xương cốt cũng bị đánh nát rồi tinh hoa Nhục Linh Chi trôi mất thì khỏi cứu luôn đấy!"
Túc Hoè đè khung xương Cừu Tùng Tuyết lại, không cho sư tổ nói.
Thấy Ân Hàn Giang đi thẳng về bên này, Túc Hoè vội đặt bạch cốt xuống nửa quỳ nói:
"Tham kiến Ân Tông chủ."
"Ngươi là ai?" Khoé mắt Ân Hàn Giang rớm máu, y yên lặng nhìn Túc Hoè.
Túc Hoè vội đáp:
"Ta là đệ tử của Bách Lí Khinh Miểu, học trò của Chung Ly Khiêm, trước mắt còn chưa gia nhập Huyền Uyên tông, danh sách treo ở Thượng Thanh phái... không biết có được tính là môn nhân Huyền Uyên tông không nữa. Nếu có thể, ta mong được vào Minh Hoả Đàn, ha ha..."
Huyền Uyên tông đối với loại Quỷ tu như Túc Hoè chính là môn phái lớn, kiểu Văn Nhân Ách với Ân Hàn Giang gì đó đều là nhân vật cấp bậc truyền thuyết, được nhìn thấy họ là phúc ba đời rồi. Vốn Cừu Tùng Tuyết cũng thuộc biên chế ấy, tiếc là ở chung lâu năm, Túc Hoè biết tỏng sư tổ là cái loại đức hạnh gì, thật sự không tôn kính nổi.
"Ta không nhớ ra ngươi."
Ân Hàn Giang nhìn chằm chằm Túc Hoè, y không biết liệu ký ức của mình có trục trặc hay thực sự chưa từng gặp.
"Ta và Ân Tông chủ từng gặp mặt ở Tử Linh Các Thái Âm Sơn một lần. Ta chỉ là nhân vật nhỏ, Tông chủ không nhớ ra ta rất bình thường." Túc Hoè gãi đầu nói.
"Ngươi là đệ tử của Bách Lí Khinh Miểu sao?"
Ân Hàn Giang nâng tay lên, y nhớ rõ Bách Lí Khinh Miểu là người mà Tôn thượng thích, không được giết cô ta, giết đệ tử thì được chứ?
Túc Hoè không phát giác nguy hiểm, thật thà trả lời:
"Vâng, trước đó ta và sư phụ bị Thượng Thanh phái hãm hại, còn phải đa tạ Văn Nhân Tôn chủ cứu giúp, Túc Hoè nguyện gia nhập vào Huyền Uyên tông, hiến sức mọn cho Ân Tông chủ."
"Tôn chủ... cứu Bách Lí Khinh Miểu? Ở U Minh Huyết Hải sao?"
Ân Hàn Giang thu tay đang chuẩn bị dừng trên người Túc Hoè lại.
"Vâng, lúc đó nguy hiểm thật đấy. Đám Chính đạo đó đúng là chẳng ra cái thá gì, còn có Hạ Văn Triều kia nữa %[email protected]$..."
Cứ nhắc tới chuyện này là Túc Hoè lại phải chửi ầm lên, nhân lúc Chung Ly Khiêm và sư phụ không có ở bên cạnh, mắng chửi nhân sĩ Chính đạo đến mức bài vị tổ tiên nghi ngút khói xanh.
Rất nhiều từ ngữ Ân Hàn Giang chưa nghe thấy bao giờ nhưng không cản trở việc y hiểu ý, chốc lát nghe xong, y vỗ vỗ vai Túc Hoè nói:
"Mắng khá lắm."
"Ha ha..." Túc Hoè cười ngượng ngùng, "Sư phụ và Chung Ly tiên sinh đều không thích nghe ta nói chuyện thô tục, nếu Tông chủ thích nghe bao giờ ta lại lén mắng cho người nghe được không?"
"Được," Ân Hàn Giang nói, "Bách Lí Khinh Miểu đang ở đâu?"
"Phòng của Cừu hộ pháp, ở đó linh khí khá dồi dào, Chung Ly tiên sinh nói như thế sẽ hỗ trợ sư phụ hồi phục," Túc Hoè có chút nghi hoặc nói, "Sau khi sư phụ từ U Minh Huyết Hải trở về tinh thần hơi không ổn định, Chung Ly tiên sinh nói không chỉ do tình nghiệt, dường như có thứ gì đó đang khống chế thần hồn của nàng."
"Ừ." Ân Hàn Giang không nói thêm với Túc Hoè, lập tức bay về nơi Bách Lí Khinh Miểu ở.
Huyền Uyên tông không có ai dám cản y, Ân Hàn Giang dễ dàng đi vào phòng Cừu Tùng Tuyết, thấy một cô gái mỹ mạo nằm trên giường mày nhíu chặt, dường như đang gặp ác mộng.
Y ngồi bên mép giường Bách Lí Khinh Miểu, chăm chú nhìn cô gái này, quả thật rất xinh đẹp.
Ân Hàn Giang lấy Phá Quân Thích ra, chuôi cầm lạnh lẽo chạm chạm lên mặt Bách Lí Khinh Miểu, y chĩa đầu nhọn ngay mũi nàng, thầm nghĩ có nên moi mặt không? Moi từ đâu bây giờ, mũi à?
Không được, không phải tượng gỗ, không thể tuỳ tiện moi, Tôn thượng muốn y chăm sóc tốt cho Bách Lí Khinh Miểu. Cùng đẩy lại còn có một cục đá đỏ như máu, đó là cái gì? Cục đá đâu rồi? Trên người Bách Lí Khinh Miểu sao?
Ân Hàn Giang nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng ý niệm trong đầu đã xoay chuyển ngàn vạn lần. Sát ý của y lúc mạnh lúc yếu, Bách Lí Khinh Miểu bị sát ý kích thích, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt thì nhìn thấy Phá Quân Thích cách mặt nàng siêu gần, Bách Lí Khinh Miểu hít sâu một hơi, yếu ớt nói:
"Ân, Ân Tông chủ, người, người muốn làm gì?"
Khi ở một mình, Ân Hàn Giang có thể muốn nổi điên thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài, y cần phải đóng vai một Tông chủ Huyền Uyên tông hoàn mỹ, như vậy mới có thể bình ổn nhân tâm.
"Tới thăm cô."
Ân Hàn Giang đáp rất chậm, mỗi một câu đều phải nghĩ qua bao nhiêu chuyện mới mở được miệng.
Khi nói, Phá Quân Thích vẫn luôn treo trên mặt Bách Lí Khinh Miểu, nàng vốn đang muốn, cứ như thế chết đi cũng chẳng sao. Nhưng khi nhìn thấy Ân Hàn Giang, lông tơ toàn thân trên dưới của Bách Lí Khinh Miểu dựng thẳng lên, không biết lấy sức từ đâu, dùng tay đỡ cơ thể, dịch chút chút về phía mép giường, muốn dời bản thân ra khỏi phạm vi tấn công của Phá Quân Thích.
Ân Hàn Giang thấy nàng động cũng xê dịch pháp khí, tiếp tục chọc vào chóp mũi Bách Lí Khinh Miểu.
Hàn ý thấu xương lan tràn trong lòng, Bách Lí Khinh Miểu run giọng nói:
"Ân, Ân Tông chủ, ta muốn ngồi dậy, có thể dời vũ khí đi được không?"
"Ồ."
Ân Hàn Giang nhìn Phá Quân Thích, cứ như bây giờ mới để ý thấy nó, bừng tỉnh nói:
"Đây là pháp khí Tôn thượng luyện chế cho ta, dùng Phá Nhạc Vẫn Thiết."
"Vâng, vâng, vâng!" Bách Lí Khinh Miểu vội nói, "Phá Nhạc Vẫn Thiết do Văn Nhân tiền bối, Ân Tông chủ, Thanh Tuyết sư phụ và ta cùng nhau lấy được!"
"Vậy ra nó có thật."
Trên mặt Ân Hàn Giang thoáng hiện ý cười, dời vũ khí đi.
Bách Lí Khinh Miểu ngồi dậy, luôn cảm thấy mình vừa tránh được một kiếp, thở hổn hển từng hơi.
Ngay sau đó, nàng thấy Ân Hàn Giang cầm Phá Quân Thích quơ quơ trước mặt mình, như đứa bé đang khoe thứ gì nói:
"Đây là Chuẩn Tiên khí Tôn thượng dùng Phá Nhạc Vẫn Thiết luyện chế cho ta. Là pháp bảo bản mạng vừa cực kì hợp với ta mà còn rất cường đại."
"Đúng thế, Văn Nhân tiền bối lấy Tuyết Trung Diêm cũng vì giúp người trừ âm khí trong cơ thể," Bách Lí Khinh Miểu nói, "Đều là lỗi của ta, mới hại Văn Nhân tiền bối..."
Nàng nhớ đến khi ở U Minh Huyết Hải, lúc nàng thấy Hạ Văn Triều hung hăng xuống tay với mình, lập tức tâm như tro tàn, thầm nghĩ nếu sư huynh đã muốn giết mình, chi bằng cứ thế chết đi.
Lúc đó, cái ý tưởng kia cứ như dòi trong xương chui vào đầu nàng, làm thế nào cũng không gạt ra được, khắc ấy Bách Lí Khinh Miểu chẳng cảm nhận được gì, chỉ muốn chết.
"Tại sao ta lại như thế?"
Nàng đưa đôi tay mình lên, không thể tưởng tượng nổi nói, "Đây không phải ta, cho dù ta tự muốn đi chết, cũng không thể ích kỉ như vậy. Ta và Chung Ly đại ca còn bị đồng tâm cổ liên kết, chưa giải trừ đồng tâm cổ, sao ta có thể đi ảnh hưởng đến tinh thần của Chung Ly đại ca như vậy?"
Mãi đến lúc này, nhờ sát khí của Ân Hàn Giang, Bách Lí Khinh Miểu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại những việc xảy ra trong một năm này, không rét mà run.
"Ta điên rồi sao? Hay là bị cái gì khống chế? Tâm ma à?"
Trước mắt không có ai khác, Bách Lí Khinh Miểu chỉ có thể tham vấn người nghe duy nhất là Ân Hàn Giang.
"Không rõ lắm," Ân Hàn Giang lấy vạt váy của Bách Lí Khinh Miểu lau lưỡi Phá Quân Thích, "Ta chỉ biết, nếu một người Tu chân phát điên vậy chắc chắn là chính hắn muốn phát điên."
Bề mặt kim loại lạnh băng của tam lăng thích phản chiếu gương mặt Ân Hàn Giang có chút méo mó.