Hai người qua đêm ở cung. Hoàng thượng trúng bệnh như thái y không biết bệnh gì, nhưng không phải trúng độc. Yến tiệc như vậy mà kết thúc sớm, ai về nhà nấy. Thái Tử còn nhỏ, Thừa tướng tạm thời nhiếp chính cho đến khi hoàng đế khoẻ lại.
Mục Thư và Tần Thiên Anh sáng sớm cũng ăn sáng gọn nhẹ để rời cung sớm. Sau khi bị hớp hồn bởi Tần Thiên Anh hôm qua, Mục Thư bây giờ mới phát hiện mình có sở thích bắt nam chính mặc áo đẹp cho mình thưởng thức. Tần Thiên Anh thật sự không thích mặc áo lụa là, thuê hoa như hôm qua. Mục Thư cũng hiểu ý y, đưa y một bộ xanh lam viền đen. Tuy không cầu kì nhưng được may tỉ mỉ, chất liệu sang trọng, nhìn vô cùng sang trọng. Áo không quá chật nhưng vừa người, tôn lên cơ bắp trên vai và bắp tay, phần ngực lại cố ý thiếu chút vải, làm lộ ra cơ ngực săn chắc màu mật. Quần và đai lưng cũng được mai khéo léo, eo thon chân dài làm Mục Thư tấm tắc mãi không thôi. Mặc dù ánh nhìn Mục Thư như sói nhìn thịt làm y hơi khó chịu nhưng quả thật áo rất thoải mái, nhẹ nhàng không rườm rà vướng víu.
Mà Mục thư thích thì người khác cũng biết thưởng thức. Hai người chuẩn bị ra khỏi cung thì lại đụng phải Lý quý phi.
Vốn nàng gặp Bình Vương là tránh gặp mặc, nam nhân mà thích nam nhân khác luôn làm nàng kinh tởm. Nhưng nàng thấy một bóng người cao nổi bật, lưng to nhưng không thô kệch, khí thế bức người dù chỉ thấy phía sau. Mái tóc nâu bay nhè nhẹ trước gió xuân, nhuộm màu vàng trong nắng sớm vô cùng bắt mắt. Nàng quên lễ nghĩa mà bước chân nhanh trước đuổi theo.Vội vàng như vậy mà nàng lại không biết nói gì. Chỉ biết vài câu xã giao, chúc Tết rồi lại bệnh tình Hoàng Đế. Tuy nói chuyện với hắn, mà mắt nàng không rời khỏi Tần Thiên Anh, đặc biệt là cơ ngực giữa cổ áo. Mục Thư hối hận rồi, hàng quý phải che lại, tuy không sợ mất giá nhưng không phải ai cũng nhìn được.
Hắn đánh giá Lý quý phi, hiện giờ là ái phi được cẩu hoàng đế sủng nhất. Hậu cung có người gia thế lớn, có người có tài năng múa hát đàn ca, hay có kỹ thuật đặc biệt chuyện ân ái. Lý quý phi chỉ dựa vào nhan sắc và giọng nói mềm mại như mưa tháng ba của nàng trèo lên địa vị này, tất nhiên nàng quả thật có nhan sắc bất phàm, hơn cái phi tần kia một bật.
Nhưng người làm hắn khó chịu là người cung nữ nhìn có khuôn mặt tấm thường phía sau quý phi. Đây không phải là một trong những nữ chính sau?
Nàng vốn trong một gia tộc nổi tiếng về y học. Sau khi không chữa được bệnh một hoàng tử bị cẩu hoàng đế gϊếŧ cả nhà. Nàng may mắn thoát được, bán thân làm cung nữ, đợi cơ hội hại chết tên cẩu hoàng đế kia.
Bây giờ nàng dùng y thuật, đắp thuốc, đeo da giả làm một khuôn mặt bình thường nhưng ẩn sau là một khuôn mặt tuyệt mỹ, còn hơn cả Lý quý phi. Mà y thuật cũng thuận tiện học từ gia đình. Thế là nam chính vừa được mỹ nhân vừa được thần y bên cạnh.
Bây giờ nàng hình như quên hết thù gia đình gì gì đó. Đôi mắt nai to tròn chỉ lo nhìn Tần Thiên Anh sáng rực, không biết trong đầu nghĩ ra bao loại xuân dược để sử dụng lên người y rồi. Mà quý phi cũng lo nhìn trai, không để ý cung nữ ít nói của mình bây giờ cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn kia (lâu lâu cũng nhìn xuống dưới ngực một chút).
Mục Thư miệng chua không chịu nổi, cố gắng hết sức kéo cổ áo kia lại, còn gọi một thái giám lấy áo khoác dày che người y lại. Hắn nhanh chóng kéo tay y đi, không thèm chào quý phi kia một tiếng.
Quý phi nhìn bóng dáng cao to kia ngoan ngoãn đi theo Bình Vương, tên bệnh hoạn kia lại kiếm được người tốt vậy. Nghĩ đến cẩu hoàng đế lại thở dài. Thôi vậy, nhìn nhưng không ăn được thì càng đau. Sau này có gì lúc mây mưa với hoàng đế nhắm mắt tưởng tượng nam nhân kia vậy.
Cung nữ kia bây giờ lòng rối như tơ vò, mấy năm nay trong mắt nàng chỉ có thù hận. Nhưng nam nhân kia lại khiến nàng chỉ muốn vứt bỏ việc trả thù, chỉ sống ngày tháng hạnh phúc bên người đó. Nhưng chắc là không có duyên số, nam nhân kia nhìn là biết người của Bình Vương. Mà nam nhân cùng nam nhân làm chuyện đó... Bình Vương lại nhìn yếu đuối như thế...Nàng không biết nghĩ gì đỏ mặt đi theo Lý quý phi.
Tần Thiên Anh nghe được mùi chua từng đằng xa, nhưng mà y đâu biết hắn biết trước cốt truyện, chỉ nghĩ hắn đoán y có tình ý với Lý quý phi kia. Y hết sức giải thích cho bản thân trong sạch của mình, y thật sự không quan tâm tới nàng.
Mà kể cũng lạ, quan hệ hai người vô cùng mập mờ. Một người chưa bao giờ bày tỏ tình cảm đã bị từ chối. Một người từ chối một lần nhưng lại không cản người kia thân mật với mình. Quan hệ mờ mịt như vậy, mà mỗi lần Mục Thư ghen là Tần Thiên Anh lại cảm giác tội lỗi, cố gắng hết sức làm hắn không hiểu lầm. Mà sau Mục Thư giận ghen làm hắn vừa đau lòng vừa thấy đáng yêu. Y nắm cổ tay hắn lại, thì thầm vào lỗ tay hắn "Lát nữa về, ta nướng vịt ăn nha?" Quả thật tâm trạng Mục Thư liền khá lên.
Bây giờ trời không còn lạnh, là thời điểm tốt sửa chửa Vương phủ. Hắn đập vỡ các căn phòng các sủng nam ở khi xưa, chỉ xây một sân lớn, lại thêm tường cao bốn phía. Bây giờ chỉ có Tam Hoàng Tử ở đó, Bình Vương không cho ai vào hay lại gần, không ai biết trong đó hai người làm gì.
Giữ đúng lời hứa, sân vừa xây xong, Mục Thư liền cùng Tần Thiên Anh luyện kiếm không ngừng. Kiếm pháp ở đây cũng giống như ở thế giới kia của Mục Thư, chỉ không có sử dụng tu vi hay các hệ hỏa hay băng để trợ giúp. Hai người càng đấu càng hăng. Tần Thiên Anh có thiên phú cực tốt nhưng y còn quá nhỏ, so với Mục Thư vừa già mấy trăm năm lại mỗi ngày mỗi đánh, thì còn thua xa. Nhưng y không hề nản lòng mà hết sức cố gắng học hỏi. Mục Thư cũng vô cùng vừa ý, y tiến bộ nhanh như vậy, không hổ là nam chính. So với các đệ tử của hắn ở thế giới kia, hắn cảm giác tụi nó quá thua kém. Nhưng y quả thật là nhân tài ngàn năm có một.
Hai người đánh xong lại ăn, dạo này Tần Thiên Anh lo tập luyện, không còn thời gian nấu ăn cho hắn nữa. Hắn tiếc ăn nhưng cũng thích đánh nhau với y, cho nên đành được này mất kia.
Cứ như vậy xuân qua, hè đến, ve kêu vang ngoài sân.
Mặc dù hắn không sợ lạnh hay nóng như người phàm nhưng hắn không thích mùa hè. Cảm giác nóng rực và mặt trời chói nắng làm hắn chỉ muốn nằm trong phòng băng.Thế là Tần Thiên Anh chỉ tập một mình, hắn lại quay về cùng thoại bản cùng hệ thống.
Gần đây hệ thống thích lải nhải [Ký chủ lo xây dựng tình yêu, không quan tâm nhiệm vụ gì nữa. Nam chính bây giờ không hắc hóa nữa, vẫn chỉ %. Mà lo chuyện tình yêu cũng được, hai người vẫn xử nam, một nụ hôn cũng chưa có]Mục Thư không quan tâm nó lắm "Ta thấy y cứ như vậy không tốt sao, chúng ta cứ sống nhàn nhã. Y có nợ gì người khác đâu mà phải đâm đầu vào hoàng tộc Nam Quốc phiền phức rồi còn phải ra trận cực khổ"Hệ thống thở dài "Nam chính sinh ra là có sứ mệnh như vậy rồi. Ngài như vậy nuôi lang vương thành cún trong nhà rồi"Mục Thư không nói chuyện đó nữa "Ta chán các thoại bản rồi. Ngươi còn gì cho ta coi không?"
Hệ thống tất nhiên có, sách gì ở thế giới nào nó cũng có một chút. Mục Thư mặc dù thông minh nhưng có nhiều sách ở thế giới "hiện tại" hắn đọc không hiểu, nào là vật lý, nào là toán, nào là hóa học. Mặc dù đọc nghe thích thú nhưng hắn mau chán. Nhưng hắn vô cùng hứng thú với mỹ thực ở thế giới khác. Hắn đặc biệt chú ý đến món gọi là kem lạnh.Trời nóng như thiêu đốt thế này ăn kem lạnh không biết ngon ra sao. Hắn cao hứng chạy ra sân tìm Tần Thiên Anh.