Một năm đối với tu nhân như nháy mắt. Tổ chức Tết hay sinh nhật đều là những chuyện Mục Thư đã quên lâu. Theo ký ức của Bình Vương thì Tết trong cung cũng không vui vẻ gì. Hoàng đế và quan chức được miễn lên triều trong một tuần. Nhưng họ cũng không nghỉ ngơi gì. Họ phải lo quà cáp, tiệc rượu, là nhiều lễ nghĩ khác trong cung.
Bình Vương lười nhác cũng phải tham kiến Thái Hậu và dự tiệc cùng hoàng huynh. Nhưng chỉ là ban ngày bận rộn, ban đêm hắn cũng không quên hưởng thụ đêm xuân với các nam sủng của hắn.Lúc này Mục Thư đã đuổi các nam sủng và các hạ nhân ẻo lả của Bình Vương đi, chỉ giữ lãi vài người đắt lực. Tuyết tan, chim bắt đầu hót lả lót nhưng Vương phủ Tết lại vô cùng vắng vẻ. Lúc này Mục Thư đang học làm gốm. Cái bình trà hắn nặn ra vô cùng tinh sảo. Tính hắn vừa kiên nhẫn lại vừa tỉ mỉ, khi xưa hắn luyện ra bao nhiêu đan dược tuyệt phẩm nên đối với việc này vô cùng hứng thú.
Hệ thống càng ngày càng nóng ruột, đây là truyện cung đấu trà thù chứ phải truyện thương nghiệp đâu, học mấy cái này làm gì?Nó hỏi [Ký chủ Tết này không thăm hỏi bên kia một chút sao?]
Mục Thư vốn cũng bắt đầu chán mấy thú vui này. Hắn học cái gì cũng giỏi, muốn gì cũng được, không gặp vất vả khó khăn nào. Cảm giác cứ sống từng ngày không có mục đích hay ước nguyện gì như muốn ăn mòn hắn. Khi xưa hắn đi làm ma tu, mọi người cũng sửng sốt, một người cái gì cũng có trong lòng bàn tay tại sao phải đi vào con đường này. Bây giờ chỉ có thằng nhãi kia là thứ hắn vẫn chưa được, nhiệm vụ còn bỏ dở nửa chừng. Có lẽ cũng đến lúc cố gắng một chút.
Nhưng chưa biết tiếp cận y ra sao thì có thư mời của Hoàng Đế Bắc Quốc mời hắn dự tiệc rượu đầu năm. Chuyện này năm nào cũng vậy theo ký ức Bình Vương nên hắn cũng không quan tâm. Nhưng không ngờ Hoàng Đế kia lần này lại bảo hắn đem Tam Hoàng Tử Nam Quốc theo.Hắn cũng rõ cẩu hoàng đế có ý định gì. Tên này thích đem Bình Vương ra làm trò cười trước mặt bá quan, bây giờ muốn có thêm một người mua vui mà thôi.
Hắn cũng không muốn đem y đi nhưng lệnh vua khó cãi, với lại nam chính lâu rồi không hắc hóa, đây cũng là đúng lúc.
Hắn không nhanh không chậm đi đến bếp, xa xa đã thấy người kia đang tỉ mỉ làm bánh trứng nướng. Ngự trù kế bên nói Vương gia không thích ăn ngọt buổi sáng. Y lại chắc chắn là hắn không thích ăn ngọt buổi sáng như vẫn thích ăn bánh trứng nướng sau các món mặn. Nếu nướng nóng một chút, bên trên cháy một chút, kết đường đắng sẽ không ngán.
Hắn nghe cảm động không thôi, mấy tuần nay không để ý đến y thế mà y không giận, còn hiểu ý mình như thế. Nam chính ơi, ngươi không thích người ta mà tốt như thế, các mỹ nhân trong hậu cung hỏi sao không đổ. Hắn cố gắng dìm cảm chua xót trong lòng xuống. Nghĩ đến cảnh phải đem y vào tiệc rượu làm trò vui cho lũ khốn kia, hắn không nỡ nữa rồi.
Hắn cứ như vậy luỡng lự không vào, Tần Thiên Anh cảm giác có người, ngước mắt lên. Hai người bốn mắt nhìn nhao , sau bao ngày xa cách, không biết nói gì.
Mục Thư cất lời trước "Hoàng huynh muốn ta dẫn người vào hoàng cung dự tiện rượu đầu năm" Quả nhiên hắn vừa nói xong Tần Thiên Anh lập tức trầm mặt xuống. Ai mà muốn dự tiệc kẻ thù mình đãi chứ? Hơn nữa còn chỉ điểm hắn, rõ ràng là chuyện không lành.
Hắn lúng túng "Nếu ngươi không muốn, ta nói khéo với hoàng huynh là được"
Không ngờ Tần Thiên Anh không phải đối "Ta đi. Tiệc khi nào?" Y không phải là người trốn tránh. Y cũng muốn gặp kẻ thù mình, đây là cơ hội tốt. Y cũng không muốn Mục Thư vì mình phải gặp khó khăn. Mục Thư bất ngờ y vậy mà không hề nhút nhát, biết hang cọp mà vẫn chui vào "Tiệc rượu tối mùng hai, nhưng ba mươi ta phải vào trong hoàng cung. Sáng sớm mùng một phải thỉnh an Thái Hậu, rồi chào hỏi hoàng huynh cùng các phi tần. Ta phải dẫn ngươi đi cùng" Hắn dừng lại "Nghe nói đón giao thừa trong cung cũng náo nhiệt, có đốt pháo nữa"
Tần Thiên Anh tâm trạng cũng không tốt. Năm nay y lại đón Tết ở nơi xa lạ này, không biết chừng nào mới về quê hương.
Thấy không khí nặng nề, ngự trù vốn đã không biết trốn ở đâu, bây giờ phải cất tiếng "Vương gia, mấy tuần này Tam Hoàng Tử tay nghề quả nhiên vượt trội. Bây giờ tay nghề còn vượt hơn cả nô tài. Ngài có muốn nếm thử không?
Hắn hỏi ra mới biết mấy món hắn thấy vừa miệng gần đây là đều từ Tần Thiên Anh chế biến.. Bao nhiêu tâm sự bỗng bay hết.
Tần Thiên Anh thấy hắn cặp mắt sáng rỡ chờ mong, nhìn thấy buồn cười, tâm trạng nhẹ đi vài phần. Y chỉ vào lò than gần đó, giải thích đây là món "gà ăn mày" Hắn thử đi thử lại mấy lần mới thành công. Trước tiên phải chọn gà có thịt săn chắc, nếu không thịt nấu lâu sẽ bị mềm.
Sau đó bỏ đi phần nội tạng, rồi rửa sạch bằng rượu gạo cho hết mùi tanh hôi. Thịt gà sau khi làm sạch được ướp với rượu, nước tương, hạt tiêu, quế, muối, và gia vị đậm đà. Sau đó, nhét cho thêm thịt lợn, tôm, gừng, hành, tỏi, và hương liệu bên trong. Bên ngoài bọc lá sen rồi dùng bùn pha muối bao lại.
Khi nướng trên củi than, phải đều khiển độ lửa vừa phải. Sau - tiếng, bùn nứt ra, mùi thơm bao trùm không gian, mời gọi mọi người thưởng thức.
Đây là gian đoạn khó nhất, nếu lửa không đều, có chỗ nóng quà, thịt sẽ bị cháy, che mất đi vị gà ngọt ngào. Tần Thiên Anh thất bại mấy lần, không biết lần này ra sao. Không ngờ Mục Thư lại đến trong lúc còn đang nướng, Tần Thiên Anh tự nhiên hồi hộp. Y từ từ kể tỉ mỉ quá trình cho Mục Thư. Hắn nghe mà chảy nước miếng. Cả hai cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào lò than kia.
Khi Tần Thiên Anh cắt gà ra, Mục Thư không ngại lễ nghĩ gì, dùng đũa nhanh chóng cắn một ngụm.Mục Thư "..." Đây là lần đầu tiên hắn thấy thế giới này đẹp như vậy.
Tần Thiên Anh cũng không thốt lên lời, lần này may mắn thành công!