Trên màn hình máy tính xách tay xuất hiện hình ảnh những thiếu niên trong màu áo đồng phục. Họ đang khởi động nhẹ nhàng nhung có vẻ đã có hiệu lệnh dừng tập phòng thủ, các thành viên bắt đầu trả bóng về cho cầu thủ bắt bóng. Cuối cùng trận đấu cũng sắp sửa bắt đầu. Nhưng trước đó sẽ có một nghi thức lố bịch. Đó là trận quyết đấu trong một lượt ném bóng giữa Oga Jinsaku và ông thị trưởng.
Một việc thật sự ngớ ngẩn, chỉ khiến người ta khinh thường. Bọn trẻ chuẩn bị thi đấu nghiêm túc, vậy mà mấy người lớn tuổi lại định giải trí cho vui là sao?
Nhưng riêng hôm nay thì phải hoan nghênh nghi thức vớ vẩn này. Bởi vì Oga Jinsaku, kẻ độc ác đã bỏ mặc Akiho chết, sẽ đứng vào ụ ném bóng - đích ngắm bắn tuyệt đẹp.
Shingo nhìn đồng hồ đeo tay. Hình như đã trễ mất phút so với dự kiến. Kiểu gì Oga chẳng đến muộn. Gã đó đâu thấy ngại ngùng gì khi bắt người khác phải chờ. Đọc những tin nhắn còn sót lại, hẳn là hắn cũng hay bắt Akiho đợi ở khách sạn. Tại sao chị lại bị quyến rũ bởi một gã đàn ông như thế? Có suy nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì nhưng cậu vẫn vô cùng thất vọng.
Oga vẫn chưa xuất hiện trên sân. Shingo nhìn đồng hồ một lần nữa, hít sâu vài lần, dụi má. Cậu thấy dạ dày hơi đau, có lẽ do cái bụng rỗng. Cậu chưa ăn gì suốt hơn mười tiếng đồng hồ. Tuy đã mua sandwich và một lon cà phê ở cửa hàng tiện lợi nhưng Shingo hoàn toàn chẳng có hứng ăn uống.
Cậu nhớ những món Akiho nấu. Cô hoàn toàn không giỏi nấu nướng nhưng ngay cả lúc bận rộn vẫn sẽ làm món gì đó cho em trai. Thịt băm viên hầm là một trong những món tủ của cô.
"Dẫu em làm thêm ở nhà hàng gia đình thì cũng không được triền miên ăn đồ ở đó. Những thứ đó hầu hết là đồ đông lạnh. Ăn uống không cẩn thận sẽ mất cân bằng dinh dưỡng đấy." Cô vừa nói vừa chất đầy thịt băm viên lên đĩa. Suýt nữa thì nước xốt tràn cả ra ngoài. Khi đó Shingo vừa đỗ vào đại học và bắt đầu làm thêm.
"Ăn toàn thịt băm viên còn mất cân bằng dinh dưỡng hơn ấy."
"Cấm cãi. Thịt băm viên của chị thì khác. Vì nó có thứ gia vị là tình yêu của chị. Ăn và ngưng lèm bèm đi."
Mỗi khi nhớ lại lúc ấy, cậu lại trào nước mắt. Một tuần sau đó, chị gái cậu không bao giờ trở về nữa.
Hai người đàn ông vừa bước ra từ băng ghế. Cả hai đều mặc đồng phục. Một trong hai là Oga Jinsaku. Bàn tay trái đeo găng. Ông ta bắt đầu đi về ụ ném bóng, vừa đi vừa khẽ vẫy cánh tay phải.
Shingo thao tác trên bàn phím. Hình ảnh trên màn hình được phóng to. Hình ảnh hiển thị ở đây được gửi đến từ thiết bị ngắm của railgun.
Có lẽ chiếc xe van cậu để ở khu đất cao đã bị phát hiện. Nếu không thì cảnh sát đã có mặt ở cả bãi gửi xe cao tầng của trung tâm thương mại này rồi. Bình thường sẽ chẳng ai nghi ngờ railgun đặt trong chiếc xe van đó chỉ để ngụy trang.
Mình đã tìm rất kỹ những tin tức trên mạng Internet nhưng không thấy thông tin nào liên quan đến vụ sát hại Nagaoka Osamu. Chẳng rõ là do việc điều tra hoàn toàn không tiến triển hay là có tiến triển nhưng chưa đến lúc có thể công khai. Nhưng, có khi nào cảnh sát đã nắm được kế hoạch của mình? Shingo thầm nghĩ. Có khi việc mình mang railgun ra khỏi trường cấp ba cũng đã bại lộ, hơn nữa mình không thể tin là Kurasaka Yurina sẽ tiếp tục giữ im lặng.
Khuôn mặt của Oga Jinsaku được quay cận cảnh. Chính giữa màn hình hiện lên một đường tròn màu trắng. Đối với Shingo, khoảnh khắc cái đầu của Oga lọt vào trung tâm của hình tròn này chính là lúc quyết định vận mệnh của cậu. Đường kính của hình tròn trong thực tế là ba mươi xăng ti mét. Nói thật lòng, cậu thực sự không biết liệu có bắn trúng hay không. Chỉ biết, theo kết quả tính toán thì xác suất bắn trúng khá cao. Hiện giờ, mình chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Chị à, Shingo khẽ nói, khuôn mặt Akiho hiện lên trong đầu cậu. Bây giờ em trả thù cho chị nhé...
Oga đã tiến lại gần. Đầu ông ta sắp lọt vào giữa vòng tròn.
Shingo nuốt nước bọt. Đã nạp xong điện cho tụ điện, chương trình bắn đã khỏi động sẵn. Chỉ cần ấn phím enter là projectile sẽ được bắn đi.
Cậu đưa ngón tay lại gần phím enter.
Nhưng, ở khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh đột nhiên biến mất.
Shingo hoảng hốt. Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chương trình quan sát railgun cũng đã ngưng hoạt động.
Chắc chắn bộ phận chính đã có gì đó trục trặc. Shingo rời khỏi ô tô. Chiếc xe cậu đang ngồi là một chiếc van hạng nhẹ từ cửa hàng cho thuê ô tô. Nơi này là tầng hai của bãi gửi xe cao tầng.
Cậu vào thang máy gần đó và đi lên tầng thượng. Ở ô để xe cuối cùng có một chiếc xe tải phủ bạt. Đây cũng là chiếc xe do cậu thuê.
Shingo trèo lên thùng xe. Trong đó là kết tinh nỗi oán hận của cậu.
Độ dài rãnh trượt là hai mét. Tổng trọng lượng khoảng ba trăm ki lô gam. Đây là railgun mà cậu tự tin là có hiệu suất cao nhất thế giới. Đầu nhọn của nó đang quay về sân bóng chày ở phía trước, cách đó hơn một ki lô mét.
Nhìn qua thì không có gì bất thường. Shingo nôn nóng. Nếu không nhanh lên sẽ lỡ mất cơ hội.
Đúng lúc ấy, cậu thấy vang lên âm thanh điện tử mà mình chưa nghe bao giờ. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Shingo thấy một chiếc điện thoại di động được đặt ở đó. Cậu không nhớ mình từng nhìn thấy nó. Tại sao vật này lại ở đây? Shingo dè dặt nhặt nó lên, nhìn nội dung hiển thị cuộc gọi đến, cậu mở to mắt. Đó là cuộc gọi từ Yukawa.
Shingo điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhấc máy.
"A lô."
"Sử dụng railgun để xem có thể ngắm bắn một mục tiêu có kích cỡ khoảng ba mươi xăng ti mét ở vị trí cách xa một cây số... quả là một thử nghiệm hết sức thú vị. Nếu mục tiêu đó không phải là cái đầu của một người." Cậu nghe thấy giọng nói vui vẻ của Yukawa. "Xin lỗi, nhưng thầy đã viết lại chương trình cho bộ phận chính. Quyền kiểm soát giờ nằm trong tay thầy."
Vẫn cầm chiếc điện thoại trong tay, Shingo rời khỏi thùng xe. Cậu vội vàng nhìn xung quanh khắp một lượt.
Shingo nhận ra Yukawa đang trên sân thượng của tòa nhà bên cạnh. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ.
"Thầy... tại sao..."
"Thầy đã quan sát kỹ lưỡng railgun của em. Một sản phẩm xuất sắc. Thầy rất khâm phục. Hai năm trước, thầy chỉ cho em vài ý tưởng nhằm tăng thêm sức mạnh của nó, em đã áp dụng chúng một cách hoàn hảo. Quả là một kỹ sư tuyệt vòi."
"Em cảm ơn thầy." Cậu buột miệng nói.
"Thầy xem bản vẽ projectile thu được từ căn phòng của em rồi. Có vẻ em áp dụng ý tưởng sử dụng cánh quạt nhỉ."
"Vâng ạ," Shingo đáp. "Em phủ một lớp nhựa lên quả cầu thủy tinh rồi khắc lên đó một chữ Y với góc mở giữa các nét là độ. Khoảnh khắc được bắn ra, nhờ lực cản không khí mà lớp nhựa bắt đầu tróc từ chữ Y đó theo ba hướng."
"Giống như vỏ quả quýt lột ra ấy nhỉ. Lớp nhựa sau khi tách ra sẽ đóng vai trò của những cánh quạt và làm xoay tròn toàn bộ projectile."
"Ở khoảnh khắc tiếp theo, vỏ quả quýt sẽ bị lột ra, projectile dạng quả cầu tiếp tục chuyển động xoay tròn. Nhờ đó mà tính định hướng tăng lên, lực cản không khí cũng được giảm bớt. Nó sẽ giống viên đạn của súng trường."
"Tuyệt vời," Yukawa gật đầu vẻ hài lòng. "Em đã tính toán xác suất projectile không trúng mục tiêu và làm bị thương người không liên quan chưa?"
"Rồi ạ." Shingo đáp. "Dưới .%."
"Vậy còn xác suất bắn trúng?"
"Cái đó... nếu không có gió, có lẽ vào khoảng %."
"Xác suất thấp như vậy cũng được à?"
"Không ạ. Nhưng em không nghĩ ra phương pháp nào khác."
"Chắc chắn vẫn còn một con đường, đó là từ bỏ ý định... Ồ, hình như nghị sĩ tập ném bóng xong rồi kìa," Yukawa đưa mắt nhìn màn hình máy tính. "Phần quyết đấu với thị trưởng sắp bắt đầu rồi đấy."
"Thầy..."
"Lý do thầy có mặt ở đây, nếu nói ngắn gọn, thì là để chịu trách nhiệm." Yukawa nói. "Thầy đã hiểu mọi chuyện. Em cũng chẳng phải bậc thánh nhân quân tử. Chắc em cũng muốn trả thù cho người chị gái mình yêu thương bị người ta bỏ mặc trước cái chết. Nhưng thầy muốn em nhớ lại. Đó là thời gian em đắm chìm vào việc nghiên cứu railgun. Chúng ta đã nói những chuyện gì? Ta nói về sự tuyệt vời của khoa học, đúng không? Thầy muốn để em làm được những điều tuyệt vời ấy nên mới dạy cho em về khoa học."
Shingo cúi mặt. Cậu không có lời nào để đáp lại.
"Nhưng," Yukawa tiếp tục. "Thầy không định ép buộc em từ bỏ ý định. Nếu em muốn hoàn tất mong muốn của mình bằng mọi giá, thầy sẽ giúp em. Người đã để em làm ra railgun chính là thầy. Vì vậy, thầy sẽ là người đặt dấu chấm hết. Nếu em muốn bắn thì cứ nói. Ngay khi đầu ông nghị sĩ lọt vào tầm ngắm thì thầy sẽ bắn projectile."