[Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ

chương 2: thư bảo đảm (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: gaygioxuong

Sự việc đền thần Inca trôi qua không lâu, sau một cuộc dò la tìm hiểu của chú Tiết, chúng tôi ít nhiều đã thăm dò được một vài manh mối ở trong nước, định chờ đến khi Shirley Dương khỏi bệnh hẳn sẽ lập tức lên đường đi Vân Nam, tìm tới chỗ nhà nghiên cứu uyên bác về cổ mà chú Tiết đã nói. Lúc Shirley Dương chuẩn bị ra viện, chú Tiết kéo một đám nhân viên tới đón. Trước đó, tôi đã liên tục nhấn mạnh không thể chạy theo bệnh hình thức, không được có tác phong quan liêu. Kết quả, ông lão hất hai chòm râu dê, vênh mặt nói: "Sao hả? Ai quy định khi đón cô dâu mới vào cửa không được tổ chức linh đình? Quản lý, còn chưa đón dâu vào cửa, cậu đã muốn con gái nhà người ta phải chịu uất ức hay sao?"

Tuyền béo hùa theo phá rối, oang oang bảo rằng mình chính là đại công thần thúc đẩy ở phía sau, nhờ chú Tiết bố trí một chiếc xe con đến đón mình cho hãnh diện với đời một chút. May mà Shirley Dương là người hiểu lý lẽ. Cô nói, việc gì cũng phải căn cứ vào mức độ nặng nhẹ, trước hết chúng ta hãy làm việc chính cho xong, lôi thủ phạm chính đang núp trong bóng tối ra rồi tổ chức rình rang một bữa cũng không muộn. Nhờ vậy, chú Tiết mới chịu từ bỏ ý định gióng trống khua chiêng đi.

Mấy ngày nay, Tần bốn mắt không có lúc này nhàn rỗi, phải phụ trách làm thủ tục liên quan cho ba người chúng tôi chuẩn bị về nước.

Ngày Shirley Dương ra viện, anh ta lái một chiếc xe con tới đón, đưa mọi người về khu phố Tàu ăn một bữa cơm đoàn viên, đợi toàn bộ già trẻ trong tiệm thắp hương, bái lạy xong rồi mới lên đường.

"Gì thế, người Mỹ các cậu cũng coi trọng cái việc nhang khói này đến thế sao?" Gần đây Tuyền béo thích ăn món gà nướng kiểu tây, ngày nào mà không được ăn vài miếng sẽ cảm thấy toàn thân bứt rứt. Tay nắm đùi gà, cậu ta hỏi Tần bốn mắt, "Vậy buổi tối chúng ta sẽ ăn món gì thế? Lâm Phương có tới hay không?"

Bốn mắt vừa lái xe vừa trả lời: "Bữa tiệc đêm nay là bữa tiệc lớn hiếm khi được tổ chức trong cả trăm năm qua của Nhất Nguyên Trai, quản lý Hồ phải thắp vài nén hương. Dù là khách được mời hay khách không mời, cũng sẽ đều tới cả. Anh béo cứ thoải mái mà chiêu đãi ông anh ruột mình, tóm lại chỉ một chữ: Ăn!"

Tôi và Shirley Dương ngồi ở ghế sau, vừa nghe nói buổi tối hôm nay tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, trán đã nhăn hết cả lại. Tôi vội vàng nhoài người lên hàng ghế trước, hỏi anh ta: "Không phải đã nói trước là tổ chức đơn giản gọn nhẹ tối đa, chỉ xắp xếp một bàn tiệc gia đình hay sao, sao lại thay đổi đột ngột thế này?"

"Việc này không thể trách tôi!" Bốn mắt ở cùng một chỗ với Tuyền béo đã lâu, trình độ tiếng Trung nâng cao lên hẳn, thỉnh thoảng lại phun ra vài câu nói chợ búa kiểu Bắc Kinh, "Tại thằng ranh Vương Thanh Chính kia ăn no rỗi việc, đã phao tin ầm ĩ lên ở ngoài đường. Giờ thì quá nửa dân thành phố New York đã hay tin Nhất Nguyên Trai đã thay đương gia mới. Hay là tôi phản pháo lại y một phát, ông cụ Tang trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ tán thành."

Vừa nghe thấy Bốn mắt học theo Tuyền béo nói chuyện, tôi đã thấy đau cả đầu, vội chuyển hướng chủ đề câu chuyện: "Mặc dù có câu "người ở xa đến chính là khách", nhưng những ông trùm tư bản kia thì bản thân tôi không chào đón. Đừng để tôi nhìn thấy hai ông cháu nhà họ Vương, nếu không đừng trách anh em chúng ta trở mặt với nhau."

Màn kịch mà Vương Thanh Chính đã diễn trong đền thần Inca quả thật quá mức trơ tráo. Không riêng gì tôi, ngay cả người đọc sách là Bốn mắt cũng phải lôi mười tám đời nhà y ra mà rủa.

"Điều đó là đương nhiên!" Bốn mắt đẩy kính mắt, đánh xe đỗ ngay dưới tấm biển Nhất Nguyên Trai màu vàng mới được treo lên, "Tiệc đêm nay là tiệc Thủy Lưu, ba trăm ba mươi sáu khách. Người nhà họ Vương xếp ở chỗ khuất nẻo nhất, phớt lờ không để ý đến."

Tuyền béo nghe thấy sẽ tổ chức tiệc Thủy Lưu, lập tức vô cùng phấn chấn. Vừa mới bước chân xuống xe, đùi gà tây cũng chẳng buồn gặm nữa, cậu ta vỗ bàn tay bóng mỡ vào vai tôi một cái: "Lão Hồ, cậu có còn nhớ lúc hai thằng mình tham gia đội sản xuất ở thôn Lão Ngưu không? Bữa tiệc Thủy Lưu được tổ chức khi ấy, cho tới giờ tớ vẫn không thể nào quên được, đang ngủ còn phải tỉnh dậy vì con sâu thèm ăn trong bụng tác quái nữa kìa."

Trước đây, phong tục tổ chức tiệc Thủy Lưu rất phổ biến, đặc biệt là những gia đình giàu có. Mỗi khi có việc hiếu hỉ, cuối năm tết đến kiểu gì cũng phải tổ chức một bữa tiệc Thủy Lưu rình rang, mục đích là để thể hiện sự giàu có, phú quý cả đôi đường của gia đình. Có lần, hai đứa tôi đại biểu cho đội sản xuất tới thôn Lão Ngưu để báo cáo công tác, đúng dịp một cụ nho sinh trong thôn tổ chức tiệc chúc thọ. Bàn tiệc Thủy Lưu trải dài từ đầu thôn đến cuối thôn, những người ngồi tham dự đến cuối buổi, no đến mức không đứng thẳng người lên được. Không ngờ trụ sở chính của Nhất Nguyên Trai ở tận nước Mỹ xa xôi, đến nay vẫn còn giữ phong tục ngày trước, trong lòng tự nhiên cảm thấy háo hức chờ mong. Shirley Dương sinh ra và lớn lên ở Mỹ, chưa bao giờ từng nhìn thấy tiệc Thủy Lưu, cho nên không kìm chế được tò mò, trên đường đi liên tục hỏi tôi cặn kẽ đến từng chi tiết về loại tiệc này.

Vừa tới cửa chính Nhất Nguyên Trai, bầu không khí náo nhiệt của đám đông đã khiến cho chúng tôi cảm thấy nóng bừng cả người. Ngay phía trên cửa vào gắn biển tên cửa hiệu to đùng mới tinh, bên trên tấm biển có một quả cầu nhung đỏ viền đen lớn được dát bên ngoài bằng cả trăm lá vàng. Đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy chú hai vểnh chòm râu dê, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, cười tươi rói, đang bước xuống bậc thềm sơn đỏ ở giữa hai con sư tử đá để ra bên ngoài.

Ông lão mặc một chiếc áo bông màu xanh thẫm, bên hông đeo một miếng ngọc cổ sáng bóng như gương, mái tóc bạc được búi gọn gàng, mặt mày rạng rỡ, chắp tay nói: "Đông gia, trông mong mãi cuối cùng cậu cũng đến rồi, mời!"

"Chú hai, nhìn chú mà cháu thấy chú đã sắp quắc thước hơn cả các vị lãnh đạo đáng kính trên núi Tỉnh Cương rồi (). Này, tớ bảo này lão Hồ..." Tuyền béo ôm cổ chú Tiết, ngoái đầu lại trêu chọc tôi, "Lát nữa, dù thế nào hai vợ chồng son các cậu cũng phải cung kính mời rượu chú hai cho phải phép đấy!" Tôi vừa giơ chân đạp vờ, thằng ranh khó ưa này đã lắc mông chui tọt vào bên trong cửa chính.

()Núi Tỉnh Cương, thuộc dãy núi La Tiêu, nằm giữa ranh giới hai tỉnh Giang Tây và Hồ Nam. Núi Tỉnh Cương được biết tới là nơi sinh ra Hồng quân Trung Hoa và là cái nôi của cách mạng Trung Hoa.

Trong khi mấy người chúng tôi còn đang mải nói chuyện, sân vườn trước phòng khách ở bên trong đã chật kín người. Có vài nhân viên quen mặt đứng tít phía sau đám khách khứa đông nghẹt cả phòng khách, kín đáo ngoắc tay ra hiệu với chúng tôi. Nói thực, cảnh tượng thịt rơi máu đổ tôi đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhưng hiếm có cơ hội trải nghiệm bữa tiệc gia đình ấm áp như thế này. Không hiểu vì sao, trong lòng lại chợt thấy nhói lên, na ná giống như lúc xuất ngũ ngày trước. Tần bốn mắt hơi nhíu lông mày lại, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ: "Đông gia, có khách đến!"

Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhận ra trong đám đông có vài người tương đối quen mặt. Lúc đầu, tôi chẳng thể nhận ra nổi những người tóc vàng mắt xanh này là ai, bởi trong ấn tượng của bản thân, người nước ngoài nào cũng tóc vàng mắt xanh như thế cả, chắc họ cũng là những vị tài phiệt chính khách của thành phố này cả. Trái lại, Shirley Dương có khả năng nhớ mặt người khác tốt hơn tôi nhiều, cô nhắc nhở tôi: "Lão Hồ, anh nên chú ý chào hỏi một chút. Thủ trưởng của Lâm Phương, thượng tá Smith đang ở bên đó."

Shirley Dương đã từng tốt nghiệp học viện lục quân của Mỹ, sau đó lại tham gia đội biệt kích SEAL một thời gian ngắn (), đương nhiên sẽ biết mặt rất nhiều vị chức sắc trong quân đội. Thấy cô cố ý nhắc nhở, trong lòng tôi tự hiểu, vị thượng tá Smith này nhất định không phải quan chức tầm thường. Quả nhiên, ông già người Mỹ đó chẳng hề đứng dậy để hàn huyên với chúng tôi như những vị khách khác. Trái lại, vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã quay ngoắt lại rồi đi vào bên trong nhà.

() SEAL: United States Naval Special Warfare Development Group (Nhóm Triển khai Chiến tranh Đặc biệt Hải quân Mỹ) hay gọn hơn, Navy SEAL. SEAL, là tên viết tắt từ chữ cái đầu của từ Biển (Sea) Không khí (Air) và Đất (Land), chúng tượng trưng cho những môi trường mà đội tinh nhuệ có thể hoạt động. Các sứ mệnh của SEAL có thể đa dạng từ chiến đấu, thu thập dữ liệu, chống khủng bố đến giải cứu con tin.

Lúc này, chú Tiết bỗng nhiên vung tay: "Các vị, Đông gia đã đến, chúng ta bắt đầu vào tiệc thôi. Phiền mọi người quá bộ sang quảng trường lớn của Sư Tử Lâu, yến tiệc được chúng tôi tổ chức ở bên đó." Nói xong, ông lão bảo mấy nhân viên dẫn đường cho các vị quan khách.

Trong nội thành New York này, chỉ cần nói đến đồ ăn Trung Quốc, người ta sẽ nghĩ ngay đến bếp trưởng Thư Ngự Xuân của Sư Tử Lâu. Nghe chú Tiết nói, trong những năm thời cuối Minh đầu Thanh, nhờ vào món ăn đặc trưng thịt viên hầm nước sốt của mình, Sư Tử Lâu đã chiếm được quá nửa thị trường ẩm thực của khu vực Kinh Tân ().

() Bắc Kinh và Thiên Tân

Sau khi quân Thanh nhập quan, chiến tranh loạn lạc triền miên, nhà hàng chính của Sư Tử Lâu đã chuyển đến Giang Nam rồi đóng đô ở đó cho đến tận thời Dân quốc. Có người nói, khi uỷ viên trưởng Tưởng () tuần tra ở Chiết Giang ngày trước, đã từng ba lượt đích thân tới Sư Tử Lâu thưởng thức thịt viên hầm nước sốt vào buổi trưa. Về sau, thiên hạ rối loạn, người nhà họ Thư đã phải tha hương, qua nhiều đời đã cắm rễ lại ở khu phố Tàu. Đến ngày nay, Sư Tử Lâu đã nổi danh là Trung Hoa đệ nhất lâu của toàn bộ New York.

() Tưởng Giới Thạch

Mời được vị bếp trưởng lão làng Thư Ngự Xuân đã bỏ nghiệp dao thớt, nghỉ ngơi đã nhiều năm đích thân tới phụ trách bữa tiệc Thủy Lưu này, quả thực chú Tiết có thể hếch mặt lên trời vì hãnh diện được rồi. Khách khứa đang ngồi chơi, vừa nghe thấy nói vị bếp trưởng lão làng họ Thư đảm nhiệm nấu ăn, tất cả lập tức đổ dồn về phía quảng trường lớn của Sư Tử Lâu như sóng triều. Lâm Phương thong thả đi bên cạnh tôi, mỉm cười nói: "Cảnh tượng đông vui thế này thực sự hiếm khi xảy ra ở khu phố Tàu, ông chủ Hồ quả nhiên được người khác nể trọng!"

"Tôi ghét nhất là ăn nói vòng vo, có chuyện gì cô Lâm cứ việc nói thẳng."

"Nghe nói ngày mai anh phải đi rồi, thượng tá muốn mời anh uống chén trà, ở chỗ này luôn có được không?" Trong khi nói chuyện, cô ta đánh mắt với Shirley Dương. Ôi phụ nữ, có trời mới biết họ đã được sinh ra như thế nào. Chỉ cần ở cùng một chỗ, tai mà còn chưa ù đặc thì họ vẫn chưa chịu dừng buôn chuyện. Lúc còn ở bệnh viện, hai cô đã lén lút buôn chuyện sau lưng mấy thằng đàn ông chúng tôi. Theo những thông tin ít ỏi mà Tuyền béo đã nghe lỏm được, Shirley Dương và Lâm Phương đã kết thành bạn tâm giao.

Shirley Dương bảo Lâm Phương: "Nếu thượng tá muốn gặp mặt lão Hồ, cần gì phải hẹn ở phòng trà, chúng ta trao đổi luôn trong bữa tiệc cũng thế cả mà."

Lâm Phương xua tay: "Em gái đừng cố tình bắt bẻ chị mà tội nghiệp. Nếu sự việc này có thể thoải mái trao đổi ở bên ngoài thì bọn chị chọn một nơi khác làm gì cho mệt?"

Cô ta vừa dứt lời, tôi biết ngay cuộc trò chuyện này không dễ ăn nói một chút nào. Vị thượng tá quyền cao chức trọng trong quân đội này đích thân đến đây nhất định không phải chỉ vì để kết bạn. Tuyền béo đã bị cuốn theo dòng người đi ở đằng trước, lúc này lại lộn trở lại. Bởi cậu ta phải chen lấn qua đám đông, đầu tóc ướt sũng mồ hôi: "Ôi! Nhìn từ xa tôi cứ tưởng bông hoa xinh đẹp nào cơ đấy! Em gái họ Lâm, mới không gặp được bao lâu mà đã xinh đẹp lên nhiều thế này!"

Lâm Phương trông thấy Tuyền béo, mặt hơi sa sầm lại. Shirley Dương lập tức kéo Tuyền béo đi, bảo: "Chúng ta đi trước để giành chỗ. Em nghe nói hôm nay có nhiều khách lắm, lát nữa món thịt viên nhất định sẽ cháy hàng."

Tuyền béo "ừ" một tiếng, nhưng chân vẫn đóng đinh một chỗ. Lâm Phương ngoái lại, bảo cậu ta: "Tôi vẫn chưa có chỗ ngồi, hay là nhờ anh Tuyền kiếm giúp tôi một chỗ?"

Tuyền béo được cô ta gọi bằng anh Tuyền ngọt lịm, lập tức cười tươi như hoa, vỗ ngực nói: "Không vấn đề, với thể hình này của anh, chiếm cả mười chỗ cũng còn được nữa là. Thích ăn thịt viên không, một tô nhé?"

"Được rồi được rồi, anh nghĩ chị Lâm cũng giống như mình sao!" Shirley Dương lôi cậu ta tới chỗ quảng trường chính. Thằng ranh này cứ mười bước lại không quên ngoái đầu một lần, nhìn Lâm Phương bằng đôi mắt chứa chan tình cảm.

Tôi giơ ngón tay cái lên với cậu ta, rồi quay sang hỏi Lâm Phương đang đi ở bên cạnh: "Chúng ta là người thẳng thắn cả! Cô nói thật đi, cô có cảm tình với cậu Tuyền béo không?"

Truyện Chữ Hay