Ma Thiên Tiền Truyện

chương 12: hung đảo thiên (12)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Liễu Minh hít thật sâu, song chưởng khép lại tạo thành kiếm chỉ. Bởi theo suy nghĩ của hắn thì công pháp mà đối phương tu luyện là Ngạnh Khí Công, mạnh về sức lực, vậy mình cũng chỉ có cách tập trung sức lực lại vào một điểm, sau đó dùng kiếm chỉ thi triển kiếm pháp mà mình đã khổ luyện bấy lâu nay để tấn công vào những nơi hiểm yếu như mắt, hầu, dưới nách của đối phương, may ra còn có cơ hội thủ thắng.

"Ngươi là đệ tử của Càn thúc?" Ngay khi Liễu Minh định nhào tới thì Lôi Hổ bỗng nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Liễu Minh khẽ giật mình, dừng bước chân, đôi mày nhíu lại, khi thấy đối phương cũng không có địch ý mới có chút nghi hoặc trả lời: "Đúng vậy, Càn thúc là sư phụ ta."

Lôi Hổ gọi Càn thúc của hắn là Càn thúc, điều này làm cho Liễu Minh có chút tò mò. Hắn và Càn thúc tới Mệnh Nhị Bang không lâu, chỉ nghe bang chúng gọi Càn thúc là Càn đội trưởng hoặc là gọi thẳng lên y nên xem ra người này có quen biết với Càn thúc rồi.

"Trước kia Càn thúc từng cứu mạng ta, ta còn chưa có cơ hội báo đáp. Nếu ngươi là đệ tử của Càn thúc, vậy trận này coi như ta thua." Lôi Hổ mở miệng nhận thua làm cho Liễu Minh giật mình. Ngay sau đó, y liền xoay người đi xuống lôi đài.

Liễu Minh nhìn theo bóng lưng Lôi Hổ, trong mắt lộ nét ngạc nhiên.

"Người thắng, Liễu Minh." Chu phó bang chủ thấy tình hình này, trên gương mặt chữ điền hiện lên chút dị sắc nhưng vẫn lớn tiếng tuyên bố.

Trận tỷ thí lại phát sinh chuyện như vậy, làm cho những người bên dưới lập tức nhao nhao nghị luận.

"Tiểu tử này thật sự là vận khí phân chó."

"Chiến thắng dựa vào người khác bỏ quyền tỷ thí thì sao gọi là tài giỏi?"

Những người này vốn dĩ đang chờ một trận tỷ thí ngoạn mục, không ngờ lại thấy như vậy nên đều mở miệng than thở. Liễu Minh chỉ im lặng đi xuống lôi đài, coi như không nghe thấy những lời bình luận xung quanh. Thực lực của Lôi Hổ rất đáng sợ, nếu hắn dùng tay không mà không sử dụng bí thuật thì cơ hội thủ thắng chỉ sợ là không tới ba thành. Cho nên việc không chiến mà thắng đương nhiên là chuyện cầu mà không được, còn lời của người khác, hắn sẽ chẳng buồn để tâm tới.

"Không thể tin được Càn huynh lại có quan hệ như vậy với Lôi Hổ." Thượng Bang chủ có chút thâm ý nhìn Càn thúc, thản nhiên nói.

"Đó là chuyện lúc ta mới tới Hung Đảo, lúc đó đã gặp qua Lôi Hổ một lần." Càn thúc điềm nhiên nói, giống như đang kể lại một chuyện bình thường vậy.

Nửa canh giờ sau, mười lăm người kể cả Liễu Minh đã đứng trên lôi đài, đối mặt với toàn bộ bang chúng trong bang. Mười lăm người này đều là những kẻ thân mang tuyệt kỹ, vừa trổ hết tài năng trong một trăm hai mươi người ứng thí.

". . . Vân Đấu Tiên, Liễu Minh, Trương Thiết Trụ, Thạch Thử, Chu Thanh Hải, mười lăm người các ngươi đã trải qua ba lần tỷ thí để giành được một vị trí ở đây. Cuối cùng, dựa theo ước định, chúng ta sẽ dùng hình thức rút thăm, tuyển ra mười ba người để ba ngày sau tham gia tầm bảo trong đảo." Chu phó bang chủ nói, đồng thời phất phất tay. Dưới đài lập tức có một người bê lên một hòm gỗ kín, bên trên chỉ có một lỗ tròn cỡ nắm đấm.

"Bên trong cái hòm này là mười lăm cây thăm trúc, trong đó có hai cây nhuộm màu đỏ, mười lăm người các ngươi lần lượt rút ra, ai rút được cây thăm đỏ sẽ bị loại khỏi lần tầm bảo này." Thượng Bang chủ đứng lên tuyên bố.

Quy định này đã được đặt ra từ trước nên đương nhiên lúc này cũng chẳng có ai dị nghị cả. Mười lăm người theo thứ tự đi tới trước hòm gỗ, lấy ra một cây thăm trúc. Liễu Minh đứng ở vị trí thứ ba, thấy hai người phía trước đều rút được những cây thăm trắng, vô cùng vui vẻ đưa cho Chu phó bang chủ rồi đứng sang một bên thì nhủ thầm: "Từ lúc bắt đầu tỷ thí lôi đài tới giờ, vận khí của ta cũng không tệ, chắc là cũng không có vấn đề gì đâu." Nghĩ vậy, Liễu Minh mới hơi chút yên tâm đưa tay vào hòm gỗ, lục lọi một chút rồi lấy ra một cây thăm trúc.

Màu trắng.

'Phù!' Liễu Minh thở phào một cái rồi đưa thăm cho Chu phó bang chủ.

Cảm nhận được một ánh mắt nhìn vào, Liễu Minh liền quay đầu thì thấy Càn thúc đứng ở cách đó không xa, đang liếc qua. Liễu Minh nhếch miệng cười cười, xoay người đi tới một góc lôi đài khác.

Vòng rút thăm trôi qua, hai bang chúng kém may mắn đã bắt trúng thăm đỏ, tiu nghỉu nhảy xuống lôi đài.

"Tốt, dừng ở đây. Danh sách người đi vào trong đảo lần này đã được xác định. Mười ba người các ngươi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức trong mấy ngày này, đừng để ý những việc vặt vãnh khác làm gì, chú ý chuẩn bị để ba ngày sau đi vào trong đảo với hai đại bang khác." Thượng Bang chủ cất giọng nói.

Cùng lúc đó, ở phía Đông Hung Đảo, trong một hồ nước tại Ô Vân Cốc, một đám người quần áo tả tơi, bộ dạng hung ác đang tụ tập lại, đúng là người của Hạc Pha Đường Bang.

Tại đây, bọn họ đang chăm chú bàn bạc về việc tầm bảo trong đảo. Quy tắc chọn người của bọn họ cũng giống như Mệnh Nhị Bang, đấy là thông qua luận võ để quyết định kẻ đi vào nội đảo. Lúc này, phía trước hồ là một bãi đất trống, được dựng lên một lôi đài thô sơ. Bên trong là hai đại hán tay không tấc sắt đang lao vào nhau chiến đấu, xung quanh ồn ào cổ vũ, cực kỳ náo nhiệt.

Phía nam Hung Đảo cũng cực kỳ náo nhiệt. Lúc này, Lục Báo của Bách Độc Bang đang trình diễn trận pháp "Lục Báo Hoàn Phong Trận" lừng lẫy Hung Đảo. Nhất báo lan sơn hạ, nhị báo phục tích dịch, tam báo yến phi tán, tứ báo đấu đông phong, ngũ báo diện môn thứ, lục báo tề thượng công. Từng người một đều thể hiện bản lĩnh của mình, những người xung quanh vỗ tay hò reo vang dội. Một lão giả áo trắng đang bàn với mấy đại hán khác về chuyện tầm bảo lần này. Lão già này họ Vân chính là Bang chủ của Bách Độc Bang, mấy người còn lại cũng là nhân vật trọng yếu trong bang.

"Ở trong bang ta, thực lực của Lục báo cũng coi như là mạnh số một số hai, vậy nên ta sẽ tuyển sáu người đội trưởng của họ và mấy trợ thủ đắc lực nữa để đi vào dảo, các vị có ý kiến gì không?" Lão giả chậm rãi nói.

Nghe vậy, mấy người khác đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, lão giả họ Vân liền thông báo cho toàn bang quyết định này và thông báo cho đám người Lục Báo chuẩn bị tốt.

Trong sơn cốc nơi Mệnh Nhị Bang trú ngụ, náo nhiệt từ trận chiến ban ngày dường như vẫn còn lưu lại tới giờ, mãi cho đến lúc ăn tối, đa số bang chúng vẫn còn hưng phấn bàn luận về chủ đề lôi đài ban sáng.

Tại một sơn động rộng rãi trong cốc, xung quanh tràn ngập một mùi cay khó chịu. Đây chính là nơi dự trữ dược liệu của Mệnh Nhị Bang. Vừa ăn tối xong, Liễu Minh đã bị Hoàng Tam kéo tới nơi này. "Ban ngày ngươi nói có chuyện thương lượng, bây giờ nói đi, là chuyện gì vậy?" Liễu Minh chậm rãi hỏi.

"Là như thế này, ta muốn nhờ ngươi tìm giúp một dược liệu trong đảo." Hoàng Tam cũng không có quanh co lòng vòng mà nói thẳng ngay.

"Lần này ta mạo hiểm vào trong đảo cũng chỉ vì tìm kiếm một số bảo vật, thế nhưng ngươi cũng biết, tất cả thu hoạch đều phải giao nộp cho bang. Ta cũng không thể trộm giấu được." Liễu Minh nghe vậy, lộ ra vẻ khó xử.

"Đương nhiên không cần. Ngươi chỉ cần tìm giúp ta vật ấy là được. Còn chỗ Bang chủ, ta sẽ có cách." Hoàng Tam vội vàng lắc đầu.

"Ta nói riêng với ngươi chuyện này là vì dược liệu này khá hiếm gặp, muốn nhờ ngươi để ý tìm giúp một chút."

"Nếu không trái với bang quy thì không sao cả, khi vào trong đảo ta sẽ tìm giúp ngươi." Nghe vậy, Liễu Minh mới khẽ gật đầu.

"Ta biết ngay Liễu huynh đệ ngươi là người nghĩa khí mà. Yên tâm đi, lão ca này cũng không để ngươi làm không công đâu. Ta có một cái túi thơm, khi đeo trên người có thể làm đa số các độc trùng không dám tới gần." Hoàng Tam cực kỳ vui mừng, liền lấy từ trong túi ra một cái túi thơm màu đen đưa cho Liễu Minh.

"Ngươi lại có loại này sao?" Liễu Minh cầm túi thơm, có chút bất ngờ hỏi. Bởi hắn hiểu, trong đảo khó nhất chính là việc phòng các loại độc trùng. Cho nên túi thơm này còn hữu dụng hơn các loại kỳ trân dị bảo nhiều.

"Đúng rồi, ngươi muốn tìm vật gì?" Liễu Minh lật lật cái túi thơm nhẹ nhàng cất đi rồi hỏi.

Hoàng Tam nhếch miệng cười, lấy ra một trang giấy đã ố vàng đưa tới, bên trên là hình vẽ một đoạn rễ thực vật nào đó giống trúc.

"Vật này gọi là Hoàng Tùng Kết, thường sinh ra ở nơi âm u ẩm ướt. . . " Sau thời gian uống cạn một chung trà, Liễu Minh liền đi ra khỏi sơn động. Lúc này sắc trời đã lờ mờ tối, khi hắn về tới động của mình thì Càn thúc đã chờ ở nơi này khá lâu. Hai người nhìn nhau, không ai mở miệng nói gì cả.

"Nếu như ngươi đã quyết thì ta cũng không ngăn cản. Có điều khi tầm bảo trong đảo không những cần chú ý các loại độc trùng dị thú mà còn phải đề phòng những người khác nữa, cho dù là người của bổn bang cũng phải cẩn thận." Càn thúc than thở nói.

"Cháu sẽ cẩn thận." Liễu Minh nghiêm túc trả lời.

"Ta cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai. Chỉ là ngươi còn nhỏ tuổi mà đã tham gia mấy chuyện tranh đoạt này quả thật là miễn cưỡng. Ba ngày này ngươi hãy cố gắng nghỉ ngơi đi, đồng thời hãy cố gắng luyện tập bộ đao pháp ta dạy, có lẽ sẽ có chút tác dụng." Càn thúc lắc đầu nói.

Nghe vậy, Liễu Minh chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

Ba ngày mau chóng trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ ba, ba bang phái lớn đã tụ tập trước cửa vào nội đảo. Trên bầu trời, vẫn còn một ít sương mù tím đang lãng đãng trôi trên không. Trong sơn cốc, tại lối vào nội đảo đã không nhìn thấy chướng khí nữa. Mệnh Nhị Bang và Bách Độc Bang đã dẫn người tới địa điểm gặp mặt, chia thành hai nhóm đứng hai bên của một cái bàn trà. Còn ngồi trên ghế là Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân, đang cười nói với nhau, đương nhiên quan hệ không tệ.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì Bang chủ Độc Nhãn Long của Hạc Pha Đường Bang nghênh ngang dẫn một đoàn bang chúng đi tới. "Lâu lắm rồi ba bang chúng ta mới tụ tập lại với nhau." Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân đều đứng dậy, Thượng Bang chủ ngáp một cái nói.

"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Độc Nhãn Long ngoài cười nhưng trong không cười, chào mọi người rồi ngồi xuống một cái ghế trống còn lại.

"Nếu như ba bang chúng ta đều tới đủ thì liền bắt đầu thôi." Lão giả họ Vân ho nhẹ một tiếng rồi nói.

Thượng Bang chủ nghe vậy khẽ gật đầu, Độc Nhãn Long cũng chỉ cười nhẹ một tiếng. Nghe vậy, những kẻ tầm bảo trong ba bang lần này liền đứng dậy, đi tới bãi đất trống bên kia đồng thời đưa mắt liếc nhìn nhau không ngừng.

Truyện Chữ Hay