Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sức cuốn hút của chiến tranh chính là ở chỗ không thể dự kiến được.
Ai cũng không biết nó bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, lúc nào là cao trào, lúc nào thầm lặng, cho dù có là chiến thần cũng chưa chắc đã hiểu rõ được bộ mặt chân chính của chiến tranh.
Giống như lần này, hôm nay cũng là ngày đầy sương mù như những ngày trước, trải qua một thời gian dài khiêu khích lẫn nhau, mọi người vốn vẫn cho là hai bên sẽ tiếp tục cầm cự, nào ngờ đại chiến lại nổ ra. Đại quân Thánh Hỏa Giáo từ bờ Bắc giống như châu chấu xông tới, trừ chiếc thiết giáp thuyền ra còn có số lượng chiến thuyền khác cũng rất nhiều.
Thuyền chiến của địch xuất hiện dày dặc trong sương mù khiến cho binh sĩ phía bờ Nam sợ hãi khôn cùng.
Phong hỏa đài từng cái từng cái được đốt lên, rất nhanh sau đó trong Tân Nguyệt thành đã có được tin tức.
"Báo..." Một tên trinh sát chạy vào trong hành cung.
Hai Kim đao hộ vệ vung đao cản lại, quát:"To gan, dám xông bừa vào hành cung?"
Từ lần Khải Ác bị ám sát, cả tòa Tân Nguyệt thành giống như bị một đám mây đè nặng, quan phòng ngự tự biết mình làm việc không tốt nên bị cách chức, còn quan phòng ngự tân nhiệm đương nhiên không thể đi theo vết xe đổ, vì vậy đã tổ chức công tác phòng ngự chặt chẽ đến giọt nước cũng khó lọt vào, đặc biệt là trong hành cung, năm bước một tổ, mười bước một gác canh, ngay cả con ruồi cũng khó mà bay vào.
Tên trinh sát chỉ ngẩn ra một chút rồi lại hét lớn:"Quân tình khẩn cấp, mau báo cho thống soái đại nhân, đại quân Thánh Hỏa Giáo đã xuất hiện ở Bạch Mã pha cách đây dặm về phía Đông Nam, đại quân!"
Hai kim đao hộ vệ nghe vậy giật mình, tự biết quân tình khẩn cấp, không dám chần chừ vội vàng phái một người chạy vào trong thông báo.
Kết quả là tên hộ vệ chạy vào suýt chút nữa đã đụng phải một người, sau khi hắn ta nhìn rõ người đó thì vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Dương Chính đưa tay ra dấu cho hắn đứng lên, khi nhìn thấy tên lính trinh sát, Dương Chính nói:"Theo ta đi."
Tên trinh sát vội vàng theo sau, vừa đi vừa báo cáo quân tình, hiện tại liên quân chỉ nắm vững một ít tin tức, tên lính này chỉ thoáng chốc đã báo hết cho Dương Chính.
Dương Chính nhíu mày trầm ngâm không nói câu nào.
Người trinh sát này nóng lòng, vừa đi ra khỏi cổng hành cung đã nhịn không được hỏi:"Tướng quân, bọn ta nên làm gì đây?"
Dương Chính liếc nhìn hắn, phóng lên ngựa đi về cổng thành nói:"Ngươi đi theo ta."
Đến cổng thành, Dương Chính xuống ngựa đi tới thành lâu, tên trinh sát cũng vội vàng đi theo, trong lòng phiền muộn vô cùng nhưng Dương Chính vẫn cứ điềm nhiên, giống như không hề biết đại quân Thánh Hỏa Giáo chỉ cách đây hơn dặm, quân phòng ngự nơi đó sợ là không cầm cự được nửa thời thần, có điều hắn chỉ là một tên lính quèn đâu dám nhiều lời, đành đi theo sau Dương Chính mà thôi.
Dương Chính đi lên thành lâu, dùng vọng viễn kính quan sát.
Trên mặt sông sương mù vẫn dày đặc, cách đó chừng mấy chục mét thì đã không nhìn rõ, nhưng với mục lực siêu cường của Dương Chính thì sương mù có lớn hơn cũng không cản được thị tuyến của hắn.
Quân đội dưới thành đều chờ lệnh của Dương Chính, binh sĩ đều đã vào vị trí.
Dương Chính vung cờ lệnh, lập tức hai chi thuyền đội trăm chiếc chạy ra, Dương Chính quát:"Phổ Ngang tiếp lệnh!"
Một hán tử gầy gò vận thủy giáp, quỳ một gối:"Có ty chức!"
Dương Chính chỉ vào thuyền đội trên mặt sông lạnh lùng nói:"Phổ Ngang, ngươi thống lĩnh hai chi thuyền đội này đến Bạch Mã pha quấy rối đại quân Thánh Hỏa Giáo, bất kể ngươi dùng biện pháp gì cũng phải cầm cự được một thời thần."
"Ty chức lĩnh mệnh!" Phổ Ngang lớn tiếng đáp rồi phóng xuống thành lâu.
Dương Chính đột nhiên xoay người nhìn tên lính trinh sát hỏi:"Ngươi tên gì?"
Tên này giật mình, không biết Dương Chính có ý gì, ngơ ngẩn một lúc mới bắt chước Phổ Ngang quỳ xuống lắp bắp nói:"Ty... ty chức A Nặc!"
"Được, A Nặc, ta phái ngươi làm nhiệm vụ, hiện tại ngươi đi tới Bạch Mã pha, nói với quan trấn thủ nơi đó, lập tức rút quân!"
A Nặc lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó, Dương Chính lại hô:"Thất Nặc Tào!"
Chúng tướng nhất thời không trả lời, tựa hồ cảm thấy mình nghe nhầm. Thất Nặc Tào? Trong chúng tướng đâu có người nào mang tên đó? Dương Chính lại cao giọng hô:"Thất Nặc Tào!"
Lần này mọi người không hề nghe nhầm, phía sau chợt có một người thân hình lùn mập, lỗ mũi đỏ au chạy tới quỳ trước mặt Dương Chính, mọi người đều nhận ra đây chính là bếp trưởng của quân hậu cần.
"Khỏi quỳ, hiện tại ngươi mau đi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, đưa lên thành lâu cho ta!"
Thất Nặc Tào "a" một tiếng rồi đứng ngơ ngẩn.
Dương Chính quát:"Còn không mau đi?"
Thất Nặc Tào vội vàng chạy xuống thành lâu, chúng tướng trong lòng nghi hoặc vô cùng, Dương Chính hạ mấy mệnh lệnh thật sự quá kỳ quặc, ra lệnh cho Phổ Ngang thì còn được, nhưng ở đây hắn vẫn còn tâm tình sai người bày tiệc ăn uống sao? Nếu như không vì Dương Chính rất có uy danh thì chúng tướng có thể đã trở mặt.
Thống soái thủy quân Triêu Lan quốc Ba Tư Đạt đứng ra, cố gắng lựa lời hỏi:"Giám quân đại nhân, đại quân Thánh Hỏa Giáo tấn công, bọn ta ... không phản kích sao?"
Dương Chính nhìn xung quanh, tên tướng nào mặt cũng khẩn trương và bất an. Đây là lần tiến công quy mô lớn đầu tiên của Thánh Hỏa Giáo, nếu bên mình thất bại sẽ đưa tới hậu quả khiến cho liên quân không thể chịu được, căn cơ của họ so với Thánh Hỏa Giáo thì còn quá yếu ớt, cả bờ sông Ni Á Mỗ này đã tụ tập những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của ba nước, hao tận toàn bộ thu nhập của quốc khố, một khi thua trận thì không còn chỗ để trở mình.
Vì vậy, mọi người ai nấy cũng đều rất khẩn trương.
Dương Chính cười nhẹ nói:"Chư vị tướng quân, đừng lo lắng, tin ta đi, nữ thần may mắn sẽ đứng về chúng ta."
"Ba Tư Đạt, ngài lại đây!"
Ba Tư Đạt bước tới, Dương Chính thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai hắn, sau khi nghe xong Ba Tư Đạt sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ hỏi lại:"Làm như vậy sao?"
Dương Chính phất tay:"Chấp hành mệnh lệnh!"
Ba Tư Đạt không dám cãi lời, nhận lệnh nhanh chóng đi xuống thành lâu.
Dương Chính ánh mắt sắc bén quét một vòng, nhìn tới một tướng quân phiêu hãn cao chừng mét hô:"Nham Thạch!"
"Có mạt tướng!" Tráng hán thân hình như thiết tháp đó bước lên hai bước.
Dương Chính lạnh lùng nói:"Từ bây giờ trở đi, trừ ai có thủ dụ của ta thì tuyệt không để bất cứ sinh vật nào tiến vào phạm vi trăm mét gần cổng thành, cho dù là một con chim cũng không được, ta cần phong tỏa tuyệt đối nhưng cổng thành không được đóng lại, còn phải duy trì trật tự trong thành, tất cả mọi việc phải giữ như bình thường, nếu như có gì phát sinh thì ngươi mang đầu đến gặp ta."
"Mạt tướng tuân mệnh!" Nham Thạch đáp lời
..........
Phía thượng du cách Tân Nguyệt thành dặm, một đoàn thuyền giống như bạch ngư đột nhiên xuất hiện.
Hình dạng những chiếc thuyền này bề ngoài giống như cá râu (một loại cá chép chỉ sống ở châu Âu) nhưng lại khá rộng rãi, không có bất kỳ thiết bị chiến đấu nào, hiển nhiên đây chỉ là thuyền vận chuyển.
Dưới sương mù yểm hộ, những chiếc thuyền gỗ màu nhạt này như dung hòa với vụ khí thành một thể, người thường nếu không tới gần trong phạm vi mét thì không thể nào nhìn thấy.
Một đội thuyền như vậy xuất hiện người ta không hiểu được động cơ của chúng.
Lúc này hai bên bờ sông Ni Á Mỗ đều là quân đội, đâu đâu cũng có quân đội tuần tra, đội thuyền này lại không hề bị liên quân phát giác, hơn nữa lúc chúng xuất hiện thì quân tuần tra của liên quân vừa khéo lại được điều đi nơi khác.
Một nhóm người mặc áo giáp trắng dắt ngựa lên thuyền, không lâu sau thì thuyền đã đầy.
Bạch ngư thuyền đội nhanh chóng hòa vào trong vụ khí, hướng về phía bờ Bắc.
Hiện giờ mới có thể phát hiện được ưu thế của những chiếc thuyền hình dáng cổ quái này, bọn chúng lướt trên mặt sông giống như lá rơi trên mặt nước, không hề gây ra tiếng động gì mà tốc độ lại nhanh đến kinh người.
Trên chiếc thuyền đi đầu, hai người đang đứng.
Dáng vẻ hai người hao hao nhau nhưng mặt mày thì khác hẳn, một người mặt mày hung tợn còn một người lại tuấn mỹ cơ hồ không giống nhân loại.
Người bộ dáng hung dữ tay cầm một bình rượu không ngừng nốc ừng ực, đồng thời thúc giục thủy thủ đẩy nhanh tốc độ, miệng lại cười nói:"Ta đã nói tiểu Chính ca không quên chúng ta mà, loại việc này không giao cho chúng ta thì giao cho ai chứ?"
Nam nhân tuấn tú bên cạnh chỉ bình thản nói:"Chỉ là cho ngươi thôi, ta chẳng qua là bị ngươi kéo đi."
"Lai Qua Lạp Tư, ta chỉ là có hảo ý, sợ ngươi một mình buồn bực, cả ngày ngươi ở trên đảo không thấy chán sao? Thật sự là uổng cho một thân công phu đó."
"Chiến tranh thực sự là thú vị sao, Vũ Lôi?"
"Sao? Tới rồi..." Vũ Lôi ném bình rượu đi, hai tay che tai nói:"Tam Tạng, khoan dung cho đồ nhi nhé." ()
Vũ Lôi cười quái dị, cái kiểu ám ngữ "Tam Tạng", "đồ nhi" này hắn tự nhiên là học từ Dương Chính. Tinh linh xưa nay đều trọng nhân nghĩa, Vũ Lôi nghe được cố sự ở địa cầu này nên mới lấy ra chọc quê Lai Qua Lạp Tư.
Lai Qua Lạp Tư thấy Vũ Lôi như thế cũng không nói gì nữa.
Bạch ngư thuyền tốc độ kinh người, loại thuyền này Đào nguyên chế ra đặc biệt chỉ chú trọng đến tốc độ và sức chứa, ngoài ra không còn chức năng gì khác, vì vậy bạch ngư thuyền không hề có những chi tiết dư thừa, cũng không có vũ khí công kích hoặc phòng ngự, thuyền bình thường cần đến một thời thần để qua sông thì nó chỉ cần chưa tới nửa thời thần đã cập bờ Bắc.
(): Cái này ai đọc Tây Du Ký chắc biết rồi hén