Ma Thần Tướng Quân

quyển 17 chương 7: chiến hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trát Đế không hiểu vì sao chủ nhân lại khách khí với tiểu tử này như vậy.

Y không chỉ giúp hắn tiến nhập vào Chiến hổ đoàn vô điều kiện mà còn làm ngơ với dáng vẻ cuồng vọng vô lễ trong mắt không người của hắn ta.

Thậm chí y còn đặc biệt dặn dò thuộc hạ không được tìm hắn gây phiền phức.

Điều này thực sự khiến người ta khó chịu, nhìn thấy Tu Lạc ngồi ở mạn thuyền vừa ăn chân gà vừa uống loại mỹ tửu ngon nhất, Trát Đế phải dùng hết sức lực mới khống chế mình không đi tới đá hắn xuống sông.

Trát Đế cũng dặn dò thủ hạ, chỉ cần tên tiểu tử này có chút vọng động thì lập tức ném hắn xuống sông nuôi cá.

Nhưng mà từ khi Tu Lạc lên thuyền thì rất an tĩnh bình thường, ngay cả mộc mâu và trúc cung thô lậu bị lấy đi cũng không hề có ý kiến, hắn ta hoàn toàn không giống như thiếu niên thông thường, hành động khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu.

Không thể có đứa trẻ nào giống như hắn, có thể ngồi hàng giờ một chỗ ăn thịt uống rượu.

Khi hắn ăn hết cái chân gà và uống cạn hai vò rượu lớn thì Sâm Tuyết Thành đã hiện ra trước mắt.

Đô thành của Dạ Lang quốc tịnh không hoành vĩ nhưng tú mỹ dị thường. Giống như tên của nó, Sâm Tuyết Thành bên trong có rất nhiều cây cối xanh tươi, nhưng tường thành dùng một loại đá tên là Bạch lộ thạch xây nên. Loại đá này kiên cố vô cùng, cơ hồ không thua gì Thanh cương thạch, hơn nữa dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra ánh sáng màu trắng rực rỡ chói mắt.

Cái tên Sâm Tuyết cũng từ đó mà có.

Tu Lạc đứng trên thuyền chậm rãi vào thành.

Không ai biết được lúc này hắn đang nghĩ gì.

Chiếc thuyền này quả nhiên thân phận bất phàm, hiện nay Sâm Tuyết thành đang giới nghiêm nhưng không ngờ chẳng hề kiểm tra mà lại đi theo một thông đạo đặc biệt vào thành.

Từ đây trở đi, ngươi phải gánh lấy trọng trách đưa Kim Mạt Lan Hội quật khởi ở vùng biên viễn Bắc đại lục.

Đó chính là câu nói Dương Chính đã nói với hắn trước khi ra đi.

Tu Lạc trước nay chưa từng cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng nề đến thế, cho dù có là nhân viên tình báo xuất sắc nhất của Ảnh tử bộ đội thì cũng không khỏi cảm thấy nặng nề.

Mọi thứ hắn làm đều vì sinh tồn nhưng trong thời gian theo Dương Chính dần dần hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm.

Nếu như chỉ vì sinh tồn thì di tích cổ bảo không phải là nơi tốt nhất sao?

Ở đó tuyệt không thể có người khác tới được, hắn đã biết qua lực lượng ma pháp thần bí nơi đó, hơn cả bất cứ lực lượng nào hắn từng biết qua, hắc tử bệnh cũng tuyệt không thể xâm nhập vào trong cổ bảo.

Nhưng Dương Chính cũng đã từng cho hắn nhìn thấy cảnh tượng cổ bảo bị hủy diệt.

Hải tộc đáng sợ đó, bí mật từ thời thượng cổ đó...

Dương Chính đã nói cho hắn biết, bọn chúng không gì không thể phá hủy, cho dù là cổ bảo cũng chỉ cho hắn cảm giác an toàn hư ảo mà thôi.

Đối mặt với tai nạn, chỉ có thể dũng cảm đấu tranh, không thể chạy trốn.

Vì vậy, hắn hiện tại đã nhận lãnh trách nhiệm đầu tiên trong đời.

"Ngươi chỉ cần tận sức mà làm, nhất định sẽ thành công."

Lời của Dương Chính còn vang vọng bên tai hắn, Tu Lạc sờ vào sợi dây bện bằng cỏ đeo ở cổ tay.

Đây chính là hạt giống có thể phóng ra ma pháp, là vật phẩm của cổ bảo, người bên ngoài tuyệt không thể phát giác ra.

Đùng một tiếng.

Chiếc thuyền chấn động, cắt đứt luồng suy tư của Tu Lạc, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện thuyền đã cập bờ.

"Hắc, tiểu tử, đừng có ngẩn ra đó, xuống thuyền."

Trát Đế rống lên, hộ vệ xung quanh cũng cất tiếng cười, Tu Lạc giống như không có chuyện gì nhìn về phía bến tàu, ven bờ quân đội dày đặc, hai đội kỵ binh màu đen đứng hai bên đường, hai tên binh sĩ đứng đầu cầm cờ giơ cao, lá cờ đỏ rực tung bay trong gió.

Tu Lạc nhìn thấy hình đầu hổ đang nhe nanh gầm thét thêu trên lá cờ, răng hổ thêu bằng chỉ bạc lấp lánh ánh hào quang.

Sâm Tuyết thành! Ta đến đây!

.......

"Giết sạch chúng!"

"Đến đây, em nhỏ!"

"Đốt, đốt sạch toàn bộ nhà cửa!"

Cả thôn trang chìm trong hỏa ngục, tiếng la thét thê thảm, tiếng cười dâm ô cùng tiếng gầm gừ phẫn nộ trộn lẫn vào nhau, còn có khói lửa, máu tanh toàn bộ cuộn vào nhau thành một phiến hỗn loạn.

Đây là một thôn trang cách Sâm Tuyết thành dặm, nông trang gần đô thành sung túc giàu có vô cùng, tổng số có hơn vạn người chuyên nghề trồng trọt cung cấp cho bọn đại quý tộc ở đô thành các loại nông sản, hoa quả.

Đây là một trong những nông trang cỡ vừa hôm nay bị hủy diệt.

Sự giàu có của khiến cho nhiều ác lang ngửi mùi tìm đến.

Mấy ngàn tên lưu dân tụ tập đánh cướp, sau khi chúng vượt qua hàng rào lỏng lẻo, né tránh tuần tra, trực tiếp xông vào thôn trang bắt đầu một trận đánh cướp đầy máu tanh.

Nam nhân, trẻ nhỏ đều bị giết sạch, vài nữ nhân có chút nhan sắc bị mấy chục tên thay phiên cưỡng gian.

Tiếng thở nặng nề mang theo khoái cảm vô cùng vang lên không ngớt.

Bọn lưu dân này hoàn toàn đã trở thành dã thú, mặt đen tối nhất của nhân loại đã hoàn toàn hiển lộ.

Gió nhẹ thoảng qua, đưa tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp đồng trống.

Trong một khu rừng nhỏ cách đó không xa, một thiếu niên nhìn trừng trừng về phía trước.

Khi nghe thấy tiếng dây cung bắn, hắn nhanh chóng nhảy xuống cây.

Đồng thời, từng đạo nhân ảnh trong rừng cũng lao ra.

Bọn họ thân mình chỉ mặc khôi giáp chế tạo giản tiện, tay cầm thiết đao hàn quang lấp lóe, phóng chạy nhanh mạnh như hổ.

Chốc lát, họ đã tới cửa thôn.

Tốc độ của thiếu niên nhanh nhất, người thứ hai còn cách hắn đến mấy chục mét, lúc này bọn lưu dân đang luân phiên cưỡng gian một thiếu nữ, hoàn toàn không biết một nhóm người đang lại gần.

Thiếu nữ đã bị hành hạ không còn hình người, dịch thể từ trên người cô chảy tràn.

Cô ta miệng cũng không còn sức kêu lên, hai mắt trợn tròn, tròng mắt khuếch tán, bên mép một dòng máu tươi chảy ra.

Lúc đại hán đang cưỡi trên người cô định dùng sức đẩy mạnh một cái cuối cùng, đột nhiên trước mắt hắn lóe huyết quang, máu tươi phun ra trên thân thể trắng nõn của thiếu nữ, tạo thành một bức tranh yêu dị, rồi đầu hắn chợt rơi xuống một bên.

Sau đó mấy tiếng binh khí chém vào cơ thể người vang lên.

Cả một tiếng la thảm cũng không có, bảy tám cái đầu đã lăn lông lốc dưới đất.

Cảnh tượng tanh máu cực độ này khiến cho thiếu nữ vốn đã cận kề bờ vực đổ sụp có lại ý thức, cô chỉ nhìn thấy một thiếu niên lạnh lùng cầm thanh đao dính đầy máu, dưới ánh dương quang, huyết mang chói lóe, cực kỳ bắt mắt.

Thiếu niên liếc nhìn cô, một đao vung lên.

Dây thừng trói trên tay thiếu nữ đã bị chém đứt.

Cô dãy dụa muốn ngồi dậy nhưng hạ thể đau đớn kịch liệt khiến cô không thể nào gượng nổi, chỉ đành giương mắt sợ hãi nhìn thiếu niên xông thẳng vào trong thôn.

Tiếp theo, thiếu nữ thấy càng lúc càng nhiều người mang thiết đao xông vào thôn.

Trên áo giáp họ chỉ thấy thêu một con mãnh hổ nhe nanh múa vuốt bằng chỉ bạc.

Cho dù cô ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể không nhận ra đây là quân đoàn Chiến hổ.

Vương bài của Dạ Lang quốc!

Thiếu nữ khóe miệng chợt vẽ thành một nụ cười tàn khốc, nhìn từng thành viên trong quân đoàn Chiến hổ tiến vào trong thôn trang.

Đồ sát bắt đầu triển khai!

Máu thấm ướt đẫm mặt đất, cho dù ngay dưới ánh sáng mặt trời gay gắt nhưng thôn trang vốn trù phú cũng đầy tử khí lạnh lẽo, giống như Tu la địa ngục.

Bọn đạo phỉ trong thôn không một ai chạy thoát!

Dưới sự vây công chặt chẽ của Chiến hổ doanh, tất cả bọn chúng đều chết dưới thiết đao.

Chiến trường cuối cùng giao lại cho những thôn dân may mắn sống sót.

Những thôn dân vừa trải qua một trận chiến tanh máu này đối với từngt cỗ thi thể bị chém nát không hề sợ hãi, hơn nữa còn phẫn nộ, có người còn dùng đao thương phát tiết lên xác chết của bọn lưu dân.

Thi thể toàn bộ đều được kéo đến quảng trường giữa thôn.

Khác với những thi thể kia, có ít nhất hơn trăm thi thể không đầu.

Chiến hổ đoàn chỉ có mười mấy người bị thương nhẹ, những người khác đều tập trung ở giữa thôn.

Tuy đối phương chỉ là bọn giặc cướp thông thường không có thực lực, nhưng một tiểu đội người có thể chém sạch tên cướp, bình quân một người phải giết hơn người, thể lực cũng tiêu hao khá nhiều.

Vì vậy, họ đều ngồi nghỉ ngơi ở một góc, mắt nhìn thi thể rách nát, ăn uống mạnh bạo, những thi thể máu thịt mơ hồ đó chừng như có thể kích thích cơn thèm ăn của họ.

Một thành viên trong đó uống một hớp lớn, rồi đưa tay chùi ngang miệng.

Vừa ngay lúc đó, thôn dân đã dồn đám thi thể không đầu lại.

Nhìn thấy số lượng thi thể này, tên đó cười mắng:"Tên tiểu biến thái, hắn không ngờ lại giết nhiều người như vậy."

Bên cạnh có người khẽ huých hắn, thấp giọng bảo:"Đừng nói lớn tiếng, coi chừng hắn nghe được!"

Người vừa nói tức thì im lặng, lát sau mới đáp:"Không sao, hắn không để ý đến chuyện này đâu... A, hắn đến kìa!"

Hắn nhanh chóng im miệng, thần sắc cũng biến thành nghiêm túc, lúc này toàn bộ thành viên Chiến hổ đoàn đều ngưng ăn uống, nhìn về thiếu niên đang chậm rãi đi từ góc bên kia quảng trường đến.

Thiếu niên thân hình rất sạch sẽ, nhìn không ra hắn vừa mới tắm máu xong.

Hắn tay cầm bình rượu, vừa đi vừa uống.

Ánh mắt hắn bình thản vô cùng, lúc đi qua đống thi thể không đầu cũng không hề liếc nhìn, khi hắn đến chỗ Chiến hổ đoàn tụ tập thì tất cả thành viên đều đã đứng dậy chờ sẵn, xếp thành hai hàng chỉnh tề hành quân lễ.

Tiếng gầm chỉnh tề vang lên chấn động quảng trường:"Chào trưởng quan!"

Tiếng gầm này khiến cho tất cả thôn dân sống sót đều quay sang nhìn, sau đó họ thấy một đám binh sĩ đều cùng cung kính thi lễ với thiếu niên.

Thiếu niên tùy ý vung tay.

Thiếu niên chưa đầy tuổi này từ khi mới gia nhập Chiến hổ đoàn bị khinh khi đến lúc dùng công lao chiến đấu trác việt của mình chấn nhiếp toàn quân, đều là người giết địch nhiều nhất, hơn nữa phương pháp giết người của hắn rất tàn khốc, càng khiến cho người ta sợ hãi.

Người chết dưới tay hắn toàn bộ đều bị chém bay đầu.

Điều này cơ hồ đã trở thành tiêu chí của hắn.

Không còn ai dám khinh thị hắn!

Thiếu niên dùng thực lực chinh phục người khác, đồng thời danh tiếng ác độc của hắn đã vang dậy khắp Chiến hổ đoàn.

Hắn được người ta gán cho biệt danh Trảm thủ giả (Kẻ chém đầu)

Thậm chí khi số người y giết lên đến , cả hoàng đế bệ hạ cũng chấn động, ngự ban cho hắn một thanh đao Trảm thủ giả chế bằng hợp kim mật ngân, phá cách đề bạt hắn lên làm doanh trưởng doanh ba của Chiến hổ đoàn để biểu dương chiến tích trác việt của hắn.

Tuy nhiên vì niên kỷ hắn còn nhỏ nên thành viên Chiến hổ đoàn cũng không thể dùng tư thái kính ngưỡng để đối đãi với hắn.

Nhưng họ cũng rất bội phục hắn.

Hơn nữa người mới tuổi đã có thể làm doanh trưởng doanh ba Chiến hổ đoàn, sợ rằng hắn là người đầu tiên trong lịch sử.

Tất cả những chuyện này mới vừa bắt đầu, Chiến hổ đoàn xuất kích khắp nơi, dần dần dẹp yên loạn lưu dân trong nước, chiến sự cũng đã lan ra đến biên giới.

Dương Chính không hề ở lại Dạ Lang quốc quá lâu, sau khi Tu Lạc trà trộn vào Chiến hổ đoàn không lâu thì hắn đã rời khỏi Dạ Lang quốc, giao toàn bộ phân chi của Đào nguyên gần biên giới Dạ Lang cho Tu Lạc phụ trách, còn hắn trở về Triêu Lan vương quốc, một trong Tam đại công quốc.

Truyện Chữ Hay