Băng Yêu Tuyết Quái là sinh vật bản địa của Băng Nguyên, chúng là do Băng Tuyết trải qua ngàn vạn năm hấp thụ thiên địa linh khí, ngẫu nhiên sinh ra linh trí mà biến thành sinh vật.
Bình thường bọn chúng vùi mình dưới lớp băng tuyết dày đặc mà ngủ say, rất ít khi thức giấc.
Nhưng hôm nay thì khác, lũ Tuyết Quái giống như phát điên, chúng chui lên từ những hồ nước đóng băng, xô đổ cả những ngọn núi.
Hàng trăm con Tuyết Quái đuổi theo một đám tu sĩ Cổ Ma Tộc, từ miệng chúng phóng ra những luồng cực quang lạnh lẽo, bắn phá lung tung bốn phía.
Đám Cổ Ma Tộc mặc áo choàng che kín người chỉ để lộ hai con mắt, trên thân áo thêu những ngọn lửa u ám.
Trên tay kẻ cầm đầu là một chiếc lồng nhỏ, bên trong lồng có một tiểu tinh linh bé xíu.
Mái tóc của tinh linh bồng bềnh như ngọn lửa, gương mặt xinh xắn đáng yêu.
Chỉ là lúc này tinh linh rầu rĩ vô cùng, hai hốc mắt đỏ hoe, bốn cái cánh rũ xuống.
Trông nó vừa bơ vơ lạc lõng, vừa hoang mang lo sợ như con thỏ nhỏ trong cũi của đám thợ săn.
Phía sau lưng những luồng cực quang bắn phá điên cuồng, đám Cổ Ma loay hoay né tránh nhưng thỉnh thoảng vẫn bị bắn trúng.
Tuy có pháp bảo phòng ngự giảm xuống thương tổn nhưng vẫn khiến tốc độ của chúng chậm lại, dần dần bị đám Băng Yêu đuổi kịp.
"Môn chủ đại nhân! Cứ tiếp tục thế này mãi không được..." - Một kẻ lên tiếng, giọng nói của người này khàn khàn nghe rất khó chịu.
"Đúng vậy môn chủ! Chúng ta tuy ít hơn bọn chúng, nhưng nếu dốc sức vẫn có thể đánh một phen." - Một người khác phụ họa.
Kẻ cầm đầu đắn đo một hồi, cuối cùng cũng gầm lên.
"Tốt! Chỉ cần đem được Thông Linh Thánh Hỏa trở về, thực lực Hàn Diễm Môn chúng ta có thể tăng lên một bậc.
Sự hy sinh của các vị hôm nay Lãnh mỗ không bao giờ quên."
Đám người rất nhanh dàn trận, tổ hợp một cái trận thế hình hỏa diễm.
Quanh thân từng người ma khí bốc lên ngùn ngụt hóa thành từng luồng hỏa quang leo lét, ngọn lửa lạnh như băng tuyết giữa trời đông.
"Thanh Dương Ma Hỏa - Lam Kiền Ma Hỏa - Bạch Ngân Ma Hỏa!!!"
Âm thanh hò hét vang dội, những đám hàn diễm bùng cháy lao về phía đám Băng Thú đang đuổi tới.
Linh Ma Giới là thế giới vô cùng đặc biệt, có cả ngũ hành và ngũ sát tề tựu.
Theo đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc bình thường thì hành thủy là khắc tinh của hỏa, nước khắc chế lửa, sẽ không bao giờ có chuyện lửa sinh ra từ nước.
Nhưng Ngũ Hành của Linh Ma Giới sau nhiều năm cùng Ngũ Sát đối kháng, dần dà sinh ra những biến dị đặc thù sinh ra hiện tượng Phản Sinh Phản Khắc.
Hàn Diễm chính là do Hành Thủy phản sinh mà thành, tuy hình thái giống như ngọn lửa nhưng lại là chí âm chí tà vật chất.
Có khả năng hút sạch năng lượng và nhiệt độ của sinh vật, đem bọn chúng đông cứng thành tượng đá.
Tu sĩ bình thường bị hàn diễm quét trúng thì linh khí bay sạch, pháp bảo mất linh, thân thể bị biến thành tượng đá, là một trong những pháp môn cực kì lợi hại của Cổ Ma.
Nhưng cũng may là tu luyện thứ này hết sức nguy hiểm, không phải ai cũng có thể khống chế Hàn Diễm.
Cho dù có khống chế được thì cũng tai quái vô cùng, thỉnh thoảng bị hàn diễm phản phệ thiêu đốt, nhẹ thì trọng thương còn nặng thì tự chết bởi chính thần thông của mình.
Quầng lửa xanh lơ hòa lẫn với màu lam và chút ánh bạc, giống như đám mây mù độc hại bao phủ một vùng.
Đám Băng Quái bởi vì không kịp né nên bị đám lửa bao trùm, âm thanh xèo xèo vang lên không dứt, từng làn khói âm lãnh bốc lên cao, nhưng lạ là không hề có một tiếng kêu nào phát ra.
"Môn chủ! Xong rồi sao?"
"Chắc là xong rồi! Thánh Hỏa của chúng ta vô địch thiên hạ, kẻ bị thiêu cháy ắt phải chết."
Hai tên thủ hạ cười gằn, chỉ riêng vị môn chủ họ Lãnh vẫn giữ ánh mắt âm trầm như nước.
.
Cũng không để đám người Hàn Diễm Môn đợi lâu, từ trong đám khói lửa một con Tuyết Hồ phóng vọt ra ngoài.
Bộ lông của nó trắng như tuyết, trên thân còn dính lại những đốm lửa nhỏ.
"Ma Tộc ngu xuẩn! Bọn ta là trời sinh Băng Hàn Thể Chất, Hàn Diễm của các ngươi sao có thể tổn thương."
"Nếu không muốn chết thì mau thả tiểu công chúa ra! Một khi Băng Hoàng đại nhân nổi giận thì không ai cứu được các ngươi." - Âm thanh lanh lảnh vang lên từ miệng tuyết hồ, nó vung vẩy đuôi đem những đốm lửa trên người rũ sạch.
Đám hỏa vũ cũng rất nhanh tản đi, từ trong khói lửa từng con Băng Thú phóng vọt ra ngoài, chúng giương nanh múa vuốt ngửa mặt gầm thét, lông tóc trên người không tổn hao gì.
"Trưởng môn! Chúng ta làm thế nào bây giờ?" - Một tên chấp sự hốt hoảng hỏi, vừa nãy khí thế của bọn họ còn rất lớn, hiện tại đã bị quét sạch.
"Sợ cái gì! Không phải chỉ là mấy con thú sao? Chúng ta người đông thế mạnh! Nhất định làm gỏi được bọn chúng!" - Một tên nóng nảy nói, hắn ta giơ tay đếm ước lượng phe mình có hai mươi người còn Băng Thú chỉ có tám con.
"Lão thất! Quả là bây giờ chúng ta đông hơn chúng, nhưng đợi lát nữa viện quân của chúng kéo tới thì sẽ khác."
Vị môn chủ xem mấy tên thủ hạ tranh cãi thì hết sức nhức đầu, nhưng cũng không trách cứ bọn chúng, đây đều là hệ quả của việc tu luyện Hàn Diễm, quanh năm bị lửa đốt đến choáng váng đầu óc.
"Chuyện đến nước này chạy trốn cũng vô ích! Mọi người tế ra pháp bảo, trước khi chết phải kéo theo lũ nghiệt xúc này."
Giữa lúc hai phe giương cung bạt kiếm, khí thế bốc lên hừng hực bỗng từ trên trời xuất hiện một chấm đen nho nhỏ.
Đốm đen cứ lớn dần lớn dần, khiến tiểu tinh linh đang ủ rũ cũng phải ngẩng đầu.
"Tà Huyết ca ca! Tà Huyết ca ca!" - Âm thanh non nớt vang lên từ trong lồng nhỏ, gương mặt tiểu tinh linh hớn hở như gặp người quen.
"Rầm!!!" - Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, băng tuyết bay mù mịt.
Giữa cánh đồng băng rộng lớn đột ngột xuất hiện một cái hố to, miệng hố kỳ dị vô cùng thay vì hình tròn thì nó lại giống như hình người.
Hai phe Cổ Ma Băng Tộc cũng bị chuyện này làm cho giật mình, quên mất đang chuẩn bị chém giết.bg-ssp-{height:px}
"Môn chủ! Hình như có người vừa rơi xuống."
"Đúng là người từ trên trời rơi xuống! Ta còn thấy rõ bóng của hắn."
"Té từ trên cao mấy ngàn mét, cũng không biết là sống hay chết?"
"Đương nhiên là chết! Lát nữa chúng ta giúp hắn lấp tuyết, làm một cái bia mộ."
Mấy tên Cổ Ma khoác áo choàng nhao nhao nói.
Con Băng Hồ cũng dừng lại, hai mắt lóe lên một tia nghi hoặc, cảm thấy kẻ vừa té chết kia hình như đã từng gặp.
"Tà Huyết ca ca!" - Từ phía trên trời vang lên tiếng hét thất thanh của Linh Lung, nàng mặc dù điều khiển phi kiếm nhưng cũng không nhanh bằng Ác Quỷ Máu rơi tự do, vậy nên vừa nãy không kịp ứng cứu.
Băng Ngưng cùng muội muội đáp xuống nền tuyết, nhìn cái hố to tướng do Ác Quỷ Máu tạo ra chỉ biết lắc đầu.
"Tỷ tỷ! Huynh ấy sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không sao? Tên ngốc này sống dai hơn đỉa, đợi lát nữa hắn sẽ chui lên."
Quả nhiên Băng Ngưng vừa dứt lời thì dưới hố tuyết vang lên tiếng ho khan, Ác Quỷ Máu vươn tay nắm lấy một mảnh băng, lấy đà nhảy ra khỏi miệng hố.
Trên người nó lông tóc không tổn hao gì, chỉ có quần áo là hơi nhàu nát.
"Ha ha ha...!Vừa nãy ta quên tính gia tốc...!Vậy nên mới không dừng lại được, lần sau sẽ biểu diễn lại cho muội xem." - Ác Quỷ Máu vừa cười khan vừa bẻ lại khớp tay khớp chân.
"Khụ...!Ta là cửu trưởng lão của Thủy Linh Kiếm Môn.
Hồ này do ta đắp, núi này do ta xây, nơi này là lãnh địa của Thủy Linh Kiếm Môn bọn ta."
"Các ngươi muốn ở đây đánh nhau phải trả tiền thuê đất." - Ác Quỷ Máu dõng dạc hướng hai phe Cổ Ma Băng Thú hô lớn.
Âm thanh gió thổi ngang qua băng tuyết vang lên rõ mồn một.
"Môn chủ! Tên kia hình như bị ngã váng đầu rồi!"
"Chúng ta dùng hắn làm mồi nhử, cắt đuôi lũ Băng Thú."
Hai tên trưởng lão Hàn Diễm khẽ lên tiếng đề nghị.
Mấy con Băng Thú ghé đầu trò chuyện, riêng Băng Hồ quăng cho Ác Quỷ Máu một cái nhìn khinh bỉ.
"Tà Huyết ca ca! Huynh hình như nói sai lời thoại rồi..." - Linh Lung ái ngại nói, nàng cũng cảm thấy Ác Quỷ Máu vừa nãy ngã dập đầu.
"Khục...!Mấy cái tên này thật là không có khiếu hài hước..." - Ác Quỷ Máu phủi phủi băng tuyết trên người.
Tiểu tinh linh trong lồng thấy vậy càng bồn chồn lo lắng, đôi tay nhỏ bé đấm mạnh vào thành lồng giam.
"Tà Huyết ca ca! Tà Huyết ca ca! Mau cứu muội! Muội là Thủy Du!" - Tiểu tinh linh phồng má trợn mắt, hét to tên của mình.
Lúc này mọi người mới chú ý đến sinh vật nhỏ bé đang bị môn chủ Hàn Diễm Môn bắt giữ.
"Tỷ tỷ! Là thủy tinh linh đi lạc mấy tháng trước!" - Ánh mắt Linh Lung co rụt lại.
Băng Ngưng không nói một lời, gương mặt xinh đẹp trở nên băng lãnh.
Trong thoáng chốc nàng và mũi băng kiếm hóa thành một vệt sáng lao thẳng về phía đám người Hàn Diễm Môn.
"Thủy Giáp Thuật! Trì Dũ Thuật!" - Linh Lung tế ra một pháp bảo trông giống như đóa hoa.
Nàng ngâm nga một chuỗi chú ngữ kỳ lạ, âm thanh nghe như tiếng suối chảy róc rách, lại giống như tiếng đàn du dương.
Trên người Băng Ngưng chậm rãi xuất hiện một bộ thủy khải hoa lệ, dần dần hóa thành một bộ áo giáp băng trắng muốt.
Lưỡi kiếm trong tay nàng uốn cong, chém ra một vết cắt sắc lẹm.
Không gian giống như bị uốn khúc khi lưỡi kiếm cắt qua, sắc mặt đám người Hàn Diễm Môn kịch biến.
"Thanh Liên Đỉnh!"
Môn chủ Hàn Diễm Môn vung tay tế ra một chiếc lư nhỏ có hình dáng như đóa sen xanh.
Thân đỉnh bốc cháy hỏa diễm rừng rực, tạm thời chặn lại một kiếm chí mạng.
Băng Ngưng lông mày khẽ nhíu, ngón tay bấm pháp quyết.
Nàng đưa mũi kiếm ra trước mặt múa một vòng, trên thân kiếm hào quang rực rỡ, từng tia hàn khí phóng ra ngoài.
"Nhất Kiếm Hóa Vạn Pháp! Đi!"
Lời vừa dứt thì mũi kiếm phóng vọt lên cao, nhanh chóng phân ra thành hàng trăm mũi băng nhọn.
Nương theo ngón tay của mỹ nhân, từng mũi tên băng phóng vọt về phía đám người Hàn Diễm Môn.
"Mau tản ra!" - Vị môn chủ Hàn Diễm Môn hét lớn, Thanh Liên Đỉnh chớp động liên hồi hóa thành một lồng phòng hộ.
Âm thanh đinh đang vang lên không dứt mỗi khi băng tiễn bắn xuống.
Đám người Hàn Diễm Môn vội vàng tế ra pháp bảo, cùng môn chủ của bọn họ chống đỡ.
"Oa! Băng Ngưng thật lợi hại, trước giờ ta không biết nàng ấy mạnh như vậy." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.
Linh Lung lúc này váy lụa bay phấp phới, toàn thân thủy linh khí dâng trào, liên tục sử dụng thần thông phụ trợ cho tỷ tỷ.
"Băng Kiếm Trảm Thiên Quyết!"
Băng Ngưng giống như không biết mệt mỏi, liên tục thi triển những thần thông có uy năng mạnh mẽ.
Từ trên trời cao thủy linh khí ngưng tụ thành vòng xoáy khổng lồ, một thanh kiếm băng dài hơn trăm trượng chậm rãi xuất hiện.
Cánh tay mỹ nhân vung mạnh về phía trước, khiến thanh cự kiếm ầm ầm chém xuống.
"Oanh!" - Âm thanh tan vỡ vang lên, thanh băng kiếm khổng lồ phá tan phòng ngự của Thanh Liên Đỉnh.
Hỏa quang vỡ tung thành những đốm sáng nhỏ, đám người Hàn Diễm Môn bị kiếm khí đánh bay.
Từng người ngã rạp trên mặt đất, khí tức lụn bại suy yếu.
Băng Ngưng khẽ vung tay về phía trước, cách không chụp lấy chiếc lồng giam giữ tiểu tinh linh.