Hiện tại đã quá trưa, kết thúc buổi học lý thuyết nhàm chán. Ba người Hoàng Thiên cùng rủ nhau đi ăn.
- Ây da! Chúng ta vào học viện cũng được ba tháng rồi nhỉ, ta nghe nói một tháng nữa học viện sẽ tổ chức giao lưu luận bàn giữa các học viên đó, mỗi cấp ba người xuất sắc nhất sẽ được phần thưởng gì đó rất giá trị a.
Trác Mộc vừa ăn vừa nói. Đối với chuyện trong học viện, Hoàng Thiên cũng không quá chú ý nên chỉ biết ngồi lắng nghe Trác Mộc cùng Hàn Lâm nói chuyện.
- Đúng rồi, sáng nay ta cũng mới nghe qua.
Hàn Lâm gật đầu.
- Ha ha! Một tháng sau Trác Mộc ta sẽ tỏa sáng trên đấu trường.
Trác Mộc cười lớn, tự tin nói.
- Ngươi cũng tham gia?
Hoàng Thiên ngạc nhiên.
- Tất nhiên!
Hàn Lâm cười nhìn Hoàng Thiên:
- Hoàng Thiên ngươi có muốn tham gia không?
Hoàng Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không hứng thú, bất quá đến quan chiến cũng tốt.
Đối với Hoàng Thiên, việc chiến đấu tranh hơn thua mạnh yếu trên đấu trường dường như không có ý nghĩa gì. Hắn tới quan chiến âu cũng là vì Trác Mộc, muốn xem xem tiểu tử này đánh đấm thế nào. Hơn nữa, xem người khác chiến đấu có lẽ sẽ tích thêm được chút ít kinh nghiệm.
oOo
Học Viện Hoàng Gia, bên bờ hồ Tiên Lãng.
Hoàng Thiên đang luyện kiếm, kiếm quang rực lửa xanh xẹt qua không trung như muốn xé rách cả không gian. Kiếm quang hư hư thực thực hóa thành vô số kiếm ảnh, chằng chịt mênh mông bao phủ khắp bốn phía. Hắn một kiếm chém ra, nhất thời vạn kiếm cùng tới, mang theo uy lực kinh người.
Hồ nước rộng lớn ngay lúc này bị một luồng lực lượng khủng bố đánh xuống, nổi lên những con sóng lớn đổ ập vào bờ. Cảnh tượng cực kỳ khiếp người.
- Hoàng Thiên, mau đi thôi, hôm nay là trận đấu đầu tiên của Trác Mộc đấy.
Hàn Lâm từ xa chạy tới, nhìn Hoàng Thiên cười cười, nói lớn. Hoàng Thiên thu Thiên kiếm vào trong thức hải, mỉm cười hài lòng nói vọng qua:
- Được rồi, đi thôi, ra xem tên khốn đó đánh đấm thế nào.
oOo
Hoàng Thiên cùng Hàn Lâm tới nơi, Đấu võ trường đã chật ních người, học viên các khóa đều có mặt, không khí phi thường náo nhiệt. Hai người rất nhanh tìm thấy Trác Mộc đang đứng gần Lôi đài cho học viên năm nhất. Nhìn thấy hai người, Trác Mộc cười ha hả, tiến tới:
- Con bà nó! Ta còn tưởng ngươi không tới.
Trác Mộc sáng nay ngủ dậy đã không thấy Hoàng Thiên trong phòng, hắn còn tưởng Hoàng Thiên mải mê tu luyện mà quên mất trận đấu của hắn. Hoàng Thiên nhếch miệng cười khẽ, cũng không nói gì.
Trận đấu trên lôi đài rất nhanh chấm dứt, lão giám thị sau khi tuyên bố người thắng cuộc liền cao giọng nói:
- Mời số lên lôi đài.
Lời lão vừa dứt, một thiếu niên áo trắng liền bước lên lôi đài, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống mọi người.
Trác Mộc nắm nắm hai tay, xương cốt vang lên tiếng răng rắc. Ánh mắt hắn hứng thú nhìn tên thanh niên trên lôi đài, miệng lẩm bẩm:
- Tên này nhìn có vẻ thú vị a.
Lão giám thị chân mày khẽ nhăn, liếc mắt nhìn đám học viên rồi lại lên tiếng:
- Mời số lên đài.
- Nghe rồi… Nghe rồi… lên liền đây.
Trác Mộc cười híp mắt, thân hình như con báo nhảy vọt lên lôi đài, đứng đối diện với tên thiếu niên áo trắng.
Lão giám thị tức giận, trừng mắt nhìn Trác Mộc. Sau đó vung tay khởi động trận pháp kết giới bao phủ lôi đài rồi quát lớn:
- Bắt đầu.
Tên thanh niên áo trắng nhìn Trác Mộc một cách cẩn thận, chắp tay nói:
- Bạch Tư Thần, lớp hai!
Trác Mộc ngẩn ra, thầm chửi tiên sư mụ nội nhà nó, cười khổ nói:
- . Trác Mộc, lớp chín.
Bạch Tư Thần vốn đang cẩn thận đánh giá Trác Mộc, nhưng khi nghe Trác Mộc là học sinh lớp hạ đẳng thì khóe môi nhếch lên khinh thường, trong ánh mắt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Hai người Hoàng Thiên và Hàn Lâm đứng chung một chỗ dưới lôi đài quan sát. Hoàng Thiên khẽ nhíu mày, tên Trác Mộc này thật xui xẻo, mới trận đầu đã gặp phải đối thủ như vậy. Đám học viên lớp Thượng đẳng từng cái đều là thiên tài, thực lực mạnh mẽ. Trác Mộc tuy thực lực không yếu, nhưng muốn thắng thực sự rất khó.
Ngay lúc này trên lôi đài, Bạch Tư Thần chân phải dậm mạnh, trường kiếm trong tay rung lên quỷ dị đâm về phía Trác Mộc. Trác Mộc thoáng giật mình, trường côn trong tay chợt động, mạnh mẽ nện lên kiếm của đối phương.
Keeng!
Tiếng sắt thép va chạm với nhau vang lên cùng với vô số tia lửa bắn ra xung quanh. Trác Mộc cười cười, chợt thay đổi tư thế, cả người đảo mạnh, hai tay thu về nắm lấy một đầu trường côn, mạnh mẽ giáng một đòn về phía đối thủ. Bạch Tư Thần biến sắc, vội vàng thu trường kiếm vể thủ thế.
Rầm!
Một côn như trời giáng nện xuống làm cong cả trường kiếm. Bạch Tư Thần bị chấn cho hai tay tê dại, lui mạnh về phía sau, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.
- Lực lượng thật mạnh, không nghĩ lớp hạ đẳng lại có nhân tài như vậy.
Nhưng rồi hắn lại cười, nhìn Trác Mộc nói:
- Bất quá chỉ lực lượng thôi còn chưa đủ, để xem Nguyên lực của ngươi thế nào.
Lời vừa dứt, thanh linh kiếm trong tay y tỏa ra ánh hồng, mơ hồ có thể nhìn thấy những ngọn lửa đang cháy. Cả cơ thể như độc xà lao đến, trong nháy mắt đã đến trước người Trác Mộc.
Trác Mộc biến sắc, vũ khí của hắn là trường côn, sợ nhất là bị đối phương áp sát!
Xẹt!
Linh kiếm trong tay Bạch Tư Thần vung lên, Trác Mộc vội vàng ngả người tránh né, chân phải đồng thời dậm mạnh, nhảy vọt về phía sau, tách ra khỏi đối thủ.
Bạch Tư Thần tất nhiên không dễ buông tha, thân thể và kiếm của hắn vô cùng nhịp nhàng đánh tới, chỉ thấy tiếng gió gào thét, bóng kiếm phiêu động từ bốn phương công kích về phía Trác Mộc.
Keeng!
Linh kiếm rực lửa đụng vào trường côn, khẽ rung lên một cái, trường côn của Trác Mộc liền bị khống chế làm trệch hướng, mũi kiếm tiếp tục đâm thẳng đến lồng ngực của hắn. Trác Mộc hung hăng đạp vào trường côn của mình, làm trường côn hất trở lại va chạm với linh kiếm, còn bản thân hắn chật vật lui về phía sau.
Bạch Tư Thần linh kiếm vẽ nên một hình cung trong không gian, dễ dàng hóa giải lực đạo của trường côn, thuận thế nện một cước về phía Trác Mộc.
Phụt!
Trác Mộc bay ngược về phía sau, vùng ngực như tê dại, yết hầu mặn chát rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Giao thủ không quá sáu chiêu, Trác Mộc hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, thậm chí suýt bị mất mạng. Bạch Tư Thần này quả nhiên rất mạnh, không phải là kẻ mà Trác Mộc có thể đấu lại.
Gương mặt Trác Mộc nhăn nhó:
- Con bà nó… Ta chịu…
Nhưng là lời hắn chưa kịp thốt ra hết, Bạch Tư Thần đã hừ lạnh, tốc độ nhất thời bùng phát, như một tia chớp chém về phía hắn.
Trác Mộc bất đắc dĩ, nhanh chóng di chuyển rồi cũng đánh ra một côn định hóa giải. Nhưng Bạch Tư Thần đột nhiên đổi chiêu, trường kiếm trong tay như bùng nổ, hỏa diễm chói lòa chém xuống.
Rầm!
Trác Mộc chúng chiêu, cả người như đạn pháo bay đi, nặng nề nện lên kết giới khiến kết giới rung lên.
Ánh mắt của Hoàng Thiên trở nên ngưng trọng, tràn ngập một sự lo lắng. Trác Mộc cơ bản không phải là đối thủ của Bạch Tư Thần, mà công kích khi nãy quả thực khủng bố, hắn lo Trác Mộc sẽ bị thương nặng. Nếu không phải do có kết giới ngăn cách, hắn đã chạy lên đó rồi.
- Tiên sư nhà nó! Đau quá… ta thua… ta thua.
Một thanh âm bất cam vang lên, Trác Mộc chật vật bò dậy, mặt mày nhăn nhó nói. Một chiêu khi nãy của đối phương quả thực rất mạnh, nếu không phải hắn có Hộ thể giáp của gia gia thì mạng nhỏ đã không còn rồi.
Bạch Tư Thần vẻ mặt ngạc nhiên, hắn không nghĩ tên này dưới một chiêu mạnh mẽ nhất của hắn mà lại có thể đứng dậy được, thậm chí còn không bị thương gì.
- Bạch Tư Thần thắng.
Âm thanh của lão giám thị nhàn nhạt vang lên, kết giới ngay sau đó liền biến mất, Trác Mộc tập tễnh bước xuống tiến về phía Hoàng Thiên cùng Hàn Lâm. Hoàng Thiên lúc này mới thầm thở phào, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tư Thần.
Bạch Tư Thần vốn đang thắc mắc về chuyện Trác Mộc, đột nhiên có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Hắn đảo mắt một vòng, rốt cục va chạm với ánh mắt Hoàng Thiên. Thấy Hoàng Thiên đang ở cùng Trác Mộc, hắn như hiểu ra gì đó, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích, xoay người rời đi.
- Đừng để ta gặp ngươi một lần nữa.
Hoàng Thiên lẩm bẩm, hắn thực sự tức giận. Trong chiến đấu bị thương là chuyện thường tình, Hoàng Thiên tất sẽ không so đo. Nhưng khi nãy rõ ràng Trác Mộc đã có ý nhận thua, vậy mà đối phương vẫn không buông tha, bảo sao hắn không tức giận.