Nhận lệnh bài khảo thí, Hoàng Thiên liền lui sang một bên. Lão giám thị lúc này liền bước về phía thiếu nữ, có phần cung kính nói:
- Công chúa, có cần trắc thí không?
Hoàng Thiên nghe vậy thì giật mình, hiển nhiên không nghĩ thiếu nữ Tiểu My này lại có thân phận kinh người như thế. Công chúa, như vậy không phải nói nàng là con gái của Dương Phong Vương ư.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, có chút bất mãn liếc nhìn lão giả, nàng vốn không muốn để thân phận bị lộ, nhưng lão già này lại nói ra mất rồi, cũng may là ở đây chỉ có mấy tên trưởng lão, trắc thí học viên chỉ có nàng cùng Hoàng Thiên.
Lão giám thị chợt nhận ra mình lỡ lời, liền lui xuống, không nói thêm gì nữa.
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi coi như không nghe thấy, nếu để lộ ra thì đừng trách ta.
Tiểu My chợt liếc qua Hoàng Thiên, nhạt giọng nói, vẻ mặt mang chút tiếu ý khó nhận ra. Hoàng Thiên có chút bất ngờ, ngượng ngùng cười, đưa tay vuốt mũi.
Tiểu My nói xong liền giật lấy lệnh bài trên tay lão giả, tức giận rời khỏi đại điện, miệng còn lẩm bẩm:
- Mất cả hứng, ta qua chỗ ca ca.
Mấy trưởng lão trong đại điện đều im lặng, không khí có chút nặng nề.
Bất chợt có một đám người từ bên ngoài đi vào, lão giám thị liền mở miệng:
- Thôi, không có gì, mọi người tiếp tục.
Đám người mới vào có chín tên thiếu niên, bảy nam hai nữ. Đều đã vượt qua vòng “Lực lượng” giống như Hoàng Thiên khi nãy.
Lần lượt từng người tiến hành trắc thí, cuối cùng có năm cái thiếu niên vượt qua, thậm chí có một thiếu niên có thể chất Thủy hệ thượng đẳng khiến cho lão giám thị cũng kích động một trận.
Sau đó, năm người cùng Hoàng Thiên được dẫn sang đại điện bên trái. Giám thị lần này là một nữ tử chừng ba mươi, vận một bộ váy màu phỉ thúy, khuôn mặt xinh đẹp pha thêm nét mị lực của đàn bà trưởng thành khiến nàng trở nên rất cuốn hút.
Trắc thí lần này chính là kiểm tra Tinh thần lực.
- Các ngươi tất cả bước vào trong trắc thí Tinh thần trận, hãy cố gắng chịu đựng lâu nhất có thể, ở lại càng lâu thì kết quả càng cao. Nhớ kỹ là phải đứng thẳng, không được ngồi hay quỳ gối.
Giọng nói của nữ giám thị lạnh lùng vang lên. Đám thiếu niên gật gật đầu rồi cùng bước vào trung tâm của tiểu trận. Ngay khi đám thiếu niên ổn định vị trí, trên tay nữ giám thị bỗng xuất hiện một cây tiểu kỳ màu trắng. Nữ giám thị tay phải khẽ phất, tiểu kỳ ánh lên những tia quang mang thánh khiết bay về phía tiểu trận, tiểu trận ngay lập tức bùng lên, ầm ầm chuyển động.
Hoàng Thiên đứng trong tiểu trận, đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực đè lên Tinh thần lực của bản thân. Nhưng hắn vẫn thập phần bình tĩnh, Tinh thần lực của hắn trong quá trình rèn luyện ở Vạn Thú Sơn Lâm đã trở nên cực độ mạnh mẽ, chút áp lực này còn chưa làm khó được.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy, chỉ trong chốc lát, đã có một thiếu niên kia không kiên trì được lao ra khỏi trận pháp.
- Tinh thần lực dưới hạ đẳng, không hợp cách, loại.
Nữ giám thị tuyên bố, thiếu niên kia nhất thời sắc mặt trắng bạch, cuối cùng buồn bã rời đi.
Một phút thời gian trôi qua, đám thiếu niên còn lại vẫn có thể kiên trì. Trên khóe môi nữ giám thị khẽ nở một nụ cười tán thưởng, tiểu kỳ trong tay chợt động, áp lực trong trận pháp lại tăng lên.
Chỉ trong vài giây sau, một thiếu niên rốt cuộc chịu không nổi đành rời khỏi trận pháp.
Nữ giám thị nhìn thiếu niên, hài lòng gật đầu:
- Đại Ngưu, tinh thần lực hạ đẳng, hợp cách.
- Tốt quá, ta đậu rồi, ha ha!
Lời nói của giám thị khiến cho tên thiếu niên Đại Ngưu vui mừng không thôi, kể từ nay hắn chính là học viên của Học Viện Hoàng Gia rồi.
Thời gian dần trôi đi, từng cái thiếu niên lần lượt rời khỏi trận pháp. Đến phút thứ hai, trong trận pháp chỉ còn lại Hoàng Thiên và một tên thiếu niên nữa. Nét tán thưởng trên khuôn mặt nữ giám thị càng đậm, tiểu kỳ trong tay lại phất, áp lực trong tiểu trận lại tăng lên.
Tên thiếu niên kia sắc mặt bắt đầu có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng. Đến phút thứ ba, áp lực lại lần nữa tăng lên, tên thiếu niên tuy không cam lòng nhưng rốt cục vẫn phải rời khỏi trận pháp.
- Huân Đằng, Tinh thần lực Thượng đẳng, hợp cách.
Hiện tại trong Trắc thí Tinh thần trận chỉ còn một mình Hoàng Thiên, tất cả mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào hắn. Ai cũng muốn xem xem rốt cục thiếu niên này có thể chịu được bao lâu.
Lại một phút nữa trôi qua, áp lực một lần nữa tăng lên gấp đôi. Hoàng Thiên bắt đầu có cảm giác không chống đỡ được nữa. Từng luồng uy áp liên tục áp bách Tinh thần lực khiến hắn có cảm giác như bị cả một ngọn núi đè lên người.
Giây thứ mười tám của phút thứ tư, Hoàng Thiên thân thể như đã tới cực hạn, không đánh liều ở lại nữa, hắn vội vàng nhún mình lao ra khỏi trận pháp.
- Rất tốt, Hoàng Thiên, Tinh thần lực siêu đẳng, hợp cách.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ giám thị nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt tán thưởng. Sau đó lấy lệnh bài trắc thí của Hoàng Thiên ra, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt có chút tiếc nuối, khẽ than:
- Chỉ tiếc lực lượng cùng thể chất quá kém, nếu không quả thực thành tựu sau này không thể hạn lượng.
Nàng đưa ngón tay điểm lên lệnh bài, ngay lập tức ô vuông trên cùng xuất hiện một ấn ký đặc thù. Đưa lệnh bài cho Hoàng Thiên, nàng liền nói:
- Nghị Tam, ngươi dẫn bọn họ qua Chính điện.
Người tên Nghị Tam nghe vậy liền bước lên, dẫn đầu đám người rời khỏi đại điện.
oOo
Tòa Chính điện ở giữa không gian rất lớn, lúc này bên trong đại điện đã chật kín người, tất cả đều là những thiếu niên vượt qua ba vòng trắc thí, mỗi một người đều không tầm thường.
Hoàng Thiên theo chân Vương Nghị bước vào, đưa mắt nhìn quanh một vòng, bất chợt trên khóe môi hắn nở một nụ cười, hướng về phía xa bước tới.
- Hàn Lâm, chúc mừng ngươi!
Hàn Vũ nhìn thấy Hoàng Thiên thì vẻ mặt thoáng vui mừng, cười nói:
- Ha ha, Hoàng Thiên huynh, không ngờ ngươi cũng tham gia trắc thí!
Hoàng Thiên chợt cảm thấy ngượng ngùng, nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói ta tham gia trắc thí để tìm bạn gái ư, đùa a. Đoạn hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói:
- A! Tại có vài lí do khó nói… để ngươi cười chê rồi.
Hàn Lâm dễ dàng nhận thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt Hoàng Thiên, liền tỏ vẻ tò mò, hỏi gặng:
- Không biết lý do gì khiến cho Thiên huynh phải thay đổi chủ ý a…
Hoàng Thiên ho khan:
- À! Cái này không tiện nói…
- Mọi người im lặng!
Hoàng Thiên lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên có một thanh âm hùng hồn vang lên, áp đảo tất cả âm thanh trong đại điện. Hoàng Thiên vội quay đầu lại, thấy một lão giả râu tóc bạc phơ, diện mạo sáng sủa xuất hiện trên thềm cao. Tuy thân hình lão giả không cao lớn nhưng tạo cho hắn cảm giác như ngọn núi cao, uy võ trầm ổn, khí thế hùng hồn.
Lão giả nhìn đám thiếu niên bên dưới, nở một nụ cười thân thiện, nói:
- Trước tiên, xin được chúc mừng các ngươi đã chính thức trở thành tân học viên của Học Viện Hoàng Gia.
Lời lão vừa dứt, ở dưới liền vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, lão thấy vậy thì cười càng tươi hơn, hiển nhiên rất hài lòng. Đợi cho tiếng vỗ tay ngớt đi, lão lại nói:
- Tân học viên năm nay tổng cộng có tám trăm tám mươi người, dựa theo kết quả trắc thí sẽ chia làm mười lớp. Ba lớp cuối là lớp hạ đẳng, bốn lớp kế là lớp trung đẳng, hai lớp sau là lớp thượng đẳng, cuối cùng là lớp siêu đẳng. Lát nữa các ngươi đi tới dãy bàn ở cuối đại điện, nộp lệnh bài khảo thí cho giám thị và nhận thẻ học viên. Sau khi nhận thẻ học viên xong, sẽ có người phụ trách dẫn các ngươi về ký túc xá…
Hoàng Thiên đến lúc này cũng không thèm để ý lão giả nói gì nữa, ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, hai tay ôm gáy đảo mắt quan sát bốn phía, muốn nhìn xem có gặp “người quen” không.
Một lát sau rốt cục lão giả cũng nói xong, đám tân học viên đều tiến về phía dãy bàn cuối học viện. Hoàng Thiên do đứng gần nên không phải đợi lâu, đã đến lượt hắn. Nhận thẻ học viên từ giám thị, hắn liền xem qua, sau đó không nhịn được mà thở dài.
Không nghĩ cái tinh thần lực siêu đẳng của hắn cũng không kéo nổi hai cái lực lượng cùng thể chất kia, hắn bị xếp vào lớp tám, lớp hạ đẳng.
Đang tiếc nuối, bỗng nhiên hắn nghe thấy một âm thanh cực kỳ quen thuộc, đáy lòng chợt dâng lên một cỗ vui sướng kỳ lạ.
- Mẹ nó, thực lực của ta mà lại rơi vào lớp hạ đẳng ư, có nhầm không thế?
Cách hắn khoảng chừng năm bàn, một cái thiếu niên bị xếp vào lớp hạ đẳng bất mãn.
- Thực lực của ngươi không vào lớp hạ đẳng thì còn ai vào nữa.
Hoàng Thiên nói lớn, đồng thời tiến về phía tên thiếu niên, vẻ mặt cực độ kích động, khóe môi cơ hồ muốn giật giật.
- Con bà nó, thằng nào chán… A! Hoàng… Hoàng thiên… là ngươi sao?
Thiếu niên vốn đang định phát tiết, nhưng khi trông thấy Hoàng Thiên thì ngơ ra một hồi, sau đó lắp bắp nói, khóe mắt cơ hồ muốn đỏ lên.
- Tên Trác Mộc khốn nạn ngươi, mới không gặp có hơn tám tháng mà đã quên ta rồi sao?
Phải! Thiếu niên kia chính là Trác Mộc, người bạn nối khố của Hoàng Thiên hắn hơn năm trời.
- Ha ha, Ngươi còn sống… ha ha… thống khoái…
Vội vàng bước tới, Trác Mộc nắm lấy vai Hoàng Thiên mà lắc mạnh, cười lớn:
- Ha ha, ta biết ngươi mệnh lớn, không dễ dàng chết như vậy mà… con bà nó, ngươi không biết ta tìm kiếm ngươi cực khổ như thế nào đâu.
Hoàng Thiên trong lòng cảm thấy thực sảng khoái, gánh nặng trong lòng bấy lâu nay không còn khiến thâm tâm thật nhẹ nhõm.
- Ha ha, chuyện kể ra dài lắm, để sau đi. À! Giới thiệu với ngươi, đây là Hàn Lâm, bạn mới quen của ta.
Trác Mộc nhìn sang Hàn Lâm, mỉm cười thân thiện:
- Xin chào! Ta là Trác Mộc.
- Ta tên là Hàn Vũ, rất hân hạnh được làm quen.
Bốn phía xung quanh, từng đám tân học viên cũng đang tụm lại làm quen, tiếng trò chuyện vang lên ồn ào và huyên náo.
Ở đây, có ba cái thiếu niên nhờ số phận an bài mà hợp thành một nhóm, Học Viện Hoàng Gia từ giờ phút này sẽ không còn được yên ổn nữa rồi.