Ma Sư Xuống Núi

chương 77: họa. (h+)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Thừa Trạch..." Kỉ Tình cũng không biết nên nói gì cho cam, chỉ có thể từ trong cuống họng nghẹn ra cái tên này.

Chỉ là lúc này, tên nghiệt đồ nào đó lại bất ngờ động hông, bắt đầu ra vào trong thân thể y.

Vết thương lần nữa bị cọ xát, khiến Kỉ Tình đau đớn không thôi, chỉ có thể vịn chắc mành giường, đồng thời cắn chặt môi, mặc cho từng giọt mồ hôi lăn dài trên sườn mặt anh tuấn.

Nam nhân phía sau tựa như không biết mệt mỏi, không ngừng tiến vào trong người y, lúc nặng lúc nhẹ, lúc sâu lúc cạn, lệnh y không cách nào phòng bị được, chỉ có thể như một con thuyền nhỏ lênh đênh để hắn thao túng.

Cảm giác đau xót dần dần bị tê dại thay thế. Kỉ Tình cắn chặt môi mỏng, hạ thân cùng đối phương tương dán, chỉ có thể vùi mặt vào trên cổ tay, hòng che giấu biểu lộ của mình lúc này.

Khi vật cứng rắn vô ý chạm vào một điểm, thân thể y liền nhẹ nhàng run rẩy một cái, môi cũng càng thêm mân khẩn.

Phát hiện dị dạng, Cố Thừa Trạch liền tựa như phát hiện đại lục mới, càng thêm ra sức hướng chỗ đó cọ xát.

Không ngoài dự liệu, cơ thể của y liền run rẩy đến càng thêm kịch liệt. Thông đạo co vào, đem phân thân của hắn siết chặt, kém chút liền phóng thích.

Cắn răng nhịn xuống cảm giác sung sướng quanh quẩn nơi sống lưng, Cố Thừa Trạch liền xạm mặt, lại lần nữa đánh lên mông y :"Sư tôn, ngài siết chặt như vậy là muốn siết chết đệ tử sao?"

Da đầu đều run lên, Kỉ Tình chỉ có thể thở hắt ra một hơi, kém chút liền không khống chế được tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng.

Y quỳ rạp xuống, cố che giấu phân thân đang chậm rãi ngẩng đầu của mình, không muốn để hắn phát giác được chính mình lại bị hắn làm cho có phản ứng.

Không khí tương đương tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm làm người mặt đỏ tim đập. Nhìn người dưới thân không ngừng bị chính mình chi phối. Động tác ở hông của hắn liền càng thêm kịch liệt.

Bất chợt, thấy y đều sắp cắn môi đến phá da. Linh quang vừa động, Cố Thừa Trạch liền đưa tay bóp lấy cằm y, dù đang nói chuyện, nhưng hạ thân vẫn không ngừng ra vào.

"Sư tôn, đệ tử muốn nghe âm thanh của ngài..."

"A...ha...súc sinh..." Tiếng rên rỉ rốt cuộc cũng không chịu khống chế mà thốt ra. Âm thanh của Kỉ Tình đã không còn lạnh buốt như thường ngày, trái lại lại trong trẻo, mị hoặc không thôi.

"Ân, dù là súc sinh, ta cũng chỉ là súc sinh của sư tôn." Cúi đầu đặt lên trán y một nụ hôn, môi của hắn liền từng chút một chuyển dời, chặn đứng tiếng rên rỉ của y lại.

Kỹ thuật hôn của Cố Thừa Trạch ngày càng lão luyện, đem Kỉ Tình hôn đến ý loạn tình mê, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều rơi vào trên từng cử động của đối phương.

Rốt cuộc, sau trăm lần ra vào, sống lưng của Kỉ Tình liền cứng lại, trong miệng cũng phát ra tiếng ngâm khẽ, trực tiếp bị hắn làm đến không nhịn được mà phóng thích.

Chất lỏng rơi vào trên đệm giường, hai mắt Kỉ Tình liền triệt để vô thần.

Cố Thừa Trạch cởi bỏ đai lưng trên cổ tay y, trở tay đem người y lật lại.

Dị vật ở trong thân thể xoay tròn một vòng, ma sát vào trên vách tường ấm nóng, khiến Kỉ Tình không kịp phòng ngừa mà kinh hô, hai chân đều thoát lực. Nhưng dù vậy, y vẫn vội vã dùng tay che hạ thân của mình lại.

Chỉ là, hành động này của y không chỉ không có chút ý nghĩa nào, trái lại còn khiến Cố Thừa Trạch không chút khách khí bật cười. Cưỡng ép đem tay y di dời.

Ánh mắt rơi vào vật dưới thân đã sớm mềm oặt nhưng vẫn còn vương lại chút chất lỏng khó nói của y, trong mắt Cố Thừa Trạch liền lướt qua một tia dị sắc, bất chợt cười tà.

"Thì ra sư tôn không khống chế được mà lỡ xuất ra rồi sao?" Nói nói, bàn tay to lớn liền muốn vuốt ve sườn mặt của y, nhưng lại bị y né tránh :"Đệ tử và nhị sư huynh, sư tôn cảm thấy làm với ai thích hơn?"

Hai người các ngươi đều là súc sinh!

Kỉ Tình nâng tay, muốn quăng một cái tát lên mặt Cố Thừa Trạch, nhưng bởi vì sức lực không bằng người, nên nửa đường liền bị đối phương giữ lại.

Nhìn cổ tay đang bị chính mình bắt lấy, Cố Thừa Trạch liền híp mắt cười hỏi :"Sư tôn, ngài không phải thích gương mặt này của đồ nhi nhất sao? Lỡ như đánh hỏng rồi, ngài có nỡ hay không?"

Bất chợt, đánh giá làn da trắng bởi vì động tình mà ửng đỏ của y. Hai mắt Cố Thừa Trạch liền lóe lên tia sáng. Sau đó, trong tay hắn cũng nhiều ra một cây bút lông sói.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì..." Thấy hành động này của hắn, Kỉ Tình liền sợ đến xanh mặt, mơ hồ đoán được chút gì.

Không quản nơi hạ thể vẫn còn tương giao, y liền chống tay, cố sức lùi về sau. Chỉ là, vừa mới di chuyển được một chút thì eo đã bị một bàn tay giữ chặt, kéo ngược trở về.

Vật nóng bỏng lại lần nữa đâm sâu vào thể nội, khiến Kỉ Tình không khỏi há miệng, nhưng nửa chữ đều không thốt ra được.

Lúc này, khi Kỉ Tình đã ngoan ngoãn lại, Cố Thừa Trạch mới tiếp tục đem nghiên mực lấy ra.

Loại mực này đối với cả hai đều không xa lạ.

Ngược dòng thời gian, đây chính là Vãn Mặc mà Kỉ Tình dùng để vẽ hoa mai che giấu vết sẹo trên vai hắn năm xưa. Đến nay cũng đã năm, nhánh hoa vẫn còn in sâu trên vai hắn, hoạt sắc sinh hương.

"Đừng..." Nhận ra mục đích của hắn, Kỉ Tình chỉ có thể khó khăn phun ra một chữ này.

Y không muốn đối phương để lại bất cứ dấu tích gì trên người mình. Đó là sỉ nhục, là dơ bẩn...

"Nếu không muốn trên người mình nhiều ra một đầu vương bát, sư tôn tốt nhất đừng nên nhúc nhích."

( Vương bát : con rùa.)

Lời hâm dọa này của Cố Thừa Trạch hiển nhiên đã doạ đến Kỉ Tình, khiến y không dám loạn động nữa. Y là thật sợ hắn sẽ vẽ một con rùa lên người mình.

Y đã yên tĩnh, Cố Thừa Trạch cũng liền chú tâm vào trên 'tác phẩm' của mình.

Sư tôn băng thanh ngọc khiết lúc này đang nằm trên giường, tùy ý hắn bày bố. Bút lông sói di chuyển trên người y, từ cổ đến ngực rồi xuống cơ bụng rắn chắc, sau đó lại đến nhân ngư tuyến, hai chân thon dài, để lại từng dòng sắc đỏ của chu sa.

Bút lông sói di chuyển, mang theo ngứa ý cùng đau rát, khiến Kỉ Tình không khỏi nhắm chặt mắt, môi cũng mím thành một đường thẳng, đè nén tiếng rên rỉ trầm lãnh của mình.

Truyện Chữ Hay