Buổi tối hôm đó, với một chút ánh sáng ít ỏi từ vầng trăng khuyết, ta có thể thấy bóng đen thoát ẩn thoát hiện trong Mặc phủ.
Đi được một lúc bóng đen đó phát hiện hai người đang đi tuần, bóng đen ẩn núp vào vách tường hòa vào bóng đêm chờ đợi hai người đi qua nhứ sư tử ẩn nấp chờ con mồi mất cảnh giác.
- tao nghe nói là hôm trước thiếu gia Mặc Dĩnh nhờ sự chỉ dẫn của tiểu thư Mặc Hồng Liên đã lên đến luyện thể tứ trọng chiêu thức trở thành người có cấp độ cao nhất và là người mạnh nhất trong nhóm khởi tiên viện.
Tên kia đáp chả lại bằng giọng ghen tỵ.
- hư nếu ta được nhiều tài vật cùng người chỉ điểm cùng với được truyền võ công cấp cao thì giờ ta đã là tiên nhân rồi.
Nghe thế thì tên kia nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, lúc này cả hai người chưa nhận ra có hai trảo đã ở ngay sau cổ họ, hai trảo đó từ từ cầm vào cổ cả hai, có một tên đang định nói thì bất ngờ.
Cạch cạch cạch, cả hai đều bị bẻ gãy cổ mà không hay biết gì.
Bóng đen lôi hai cái xác vào bóng tối cúi xuống lục đồ, bóng đen đó chính là Lê Hỏa, sau một ngày suy tính kĩ thì Lê Hỏa quyết định trốn đi, theo như tính toán ban đầu thì phải trên đường đi có cơ hội trốn thì mới trốn còn không thì đi theo đám người Mặc gia đến thanh điểu môn nhưng sau một hồi nghĩ kĩ lại thì Lê Hỏa quyết định trốn đi trước, có ba lý do hiến Lê Hỏa quyết định trốn.
Thứ nhất nếu trên đường mà gặp yêu thú thì đến cả bọn Mặc Tử Nhãn còn có khả năng chết thì Lê Hỏa là cái gì mà có thể an toàn đến được thanh điểu môn, thứ hai nếu là vào thanh điểu môn sẽ bị tra xét đủ đường thì không ổn nhỡ đâu bị phát hiện ăn phải hỏa linh chi cùng thanh linh hạt sen thì không tốt, thư ba Lê Hỏa quyết định tìm cách vào tông môn tốt để tương lai mai sau rộng lớn với lại Lê Hỏa sẽ trốn sang nước khác thì có mà Mặc gia có bản lính lớn như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tìm ra được.
Sau khi lục soát thì Lê Hỏa thu được vàng và bạc, bóng đen lại vụt đi, Lê Hỏa bây giờ lại thành kẻ nghèo rồi, hơn hai trăm vàng hoàn toàn đổ vào dược vật để tu luyện lên bây giờ chỉ còn vài bạc lẻ trong người lên Lê Hỏa quyết định trên đường mà gặp tên nào thì giết tên đấy cướp của để mai sau còn có cái mà tiêu, kể từ khi luyện tàn nhẫn đao pháp đến nay, tâm thần Lê Hỏa ngày càng thích giết người, không biết tại sao nhưng Lê Hỏa hoàn toàn không sợ máu tanh như trước mà còn có mấy phần thích, dĩ nhiên là bản thân Lê Hỏa không biết mình đang thay đổi , mà chỉ cảm giác điều đó là bình thường.
Lê Hỏa dùng hạc diệp bộ mượn nhờ bóng tối ẩn mình chạy đi, đi được một lúc Lê Hỏa lại gặp phải người đang đi tuần, cậu đang tính trốn đi ẩn thân tìm cơ hội giết cả hai người như vừa nãy thì đột ngột một đám mây che lấp ánh trăng vốn đã yếu ớt, giờ đây tất cả mọi thứ đều tối đen như mực, hai người kia ngửng đầu nhìn lên, Lê Hỏa không muốn phí thời gian lên dùng hạc diệp bộ, bộc phá lao lên với tốc độ không tưởng, cả hai người chưa chỉ kịp nhìn thấy gì thì đã bị hai trảo nắm chặc cổ.
Cạch cạch. Cổ của cả hai đã bị bẻ gẫy, Lê Hỏa kéo cả hai cái xác vào bóng đêm ẩn dấu, lục xoát thu được ít tiền rồi đi.bg-ssp-{height:px}
Cứ như thế vài lần giết người cướp của thì Lê Hỏa đã đến được bức tường ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, nhưng khác với vẻ mặt của người vui sướng khi trốn thoát thì gương mặt của Lê Hỏa cực kì nghiêm túc, kiểu như sắp lâm trận không bằng vậy, bên hông Lê Hỏa lúc này thì có thêm một thanh đao, vừa lúc nãy Lê Hỏa lấy từ hai tên cuối cùng bị giết, lúc trước Lê Hỏa không mang theo đao là vì sợ vướng víu nhưng lần này sẽ là một hồi đại chiến lên cậu không thể không trang bị đao được.
Lê Hỏa chỉ nhảy một phát mà phi thân qua cả bức tường cao m, trình độ khinh công của Lê Hỏa không kém hơn những cao thủ giang hồ có tiếng về khinh công, Lê Hỏa dùng một chân tiếp đất mà không phát ra bất kì tiếng động nào, ánh mặt cảnh giác nhìn xung quanh, Lê Hỏa từ từ tiến lại gần khu rừng.
Theo như trong đám nô tài chuyền miệng là mỗi lần đến thời gian này, Mặc gia đều bố trí một ít các võ sĩ vào trong khu rừng, vì là ở Mặc gia cũng có không ít các võ sĩ bán mạng làm nô lệ lên để đề phòng lũ đó trốn Mặc gia đều bố trí người vào đây để cảnh chửng, chứ cái lũ trong phủ chỉ canh chừng người thường thôi, gặp phải người có võ công cao một chút thì có mà chết hết.
Lúc Lê Hỏa sắp bước vào khu rừng thì đột nhiên có vài viên đá phóng ra, nếu là viên đá bình thương thì Lê Hỏa không thèm trành nhưng đây là những viên đá từ những cao thủ dễ dàng xuyên qua gỗ, Lê Hỏa cũng ăn không tiêu cái này, dù cho không phá rách ra Lê Hỏa được nhưng cũng là bầm tím vài ngày.
Lê Hỏa dùng hạc diệp bộ né sang, nhưng lúc này bóng đen đã lao đến rút vũ khí ra chém Lê Hỏa, khác với vẻ mặt bất ngờ khi bị đột kích thì lại có một lụ cười tàn nhẫn nở ra trên gương mặt có phần non nớt trên gương mặt của Lê Hỏa tăng thêm vài phần âm tà.
Lúc này có người thấy nụ cười trên gương mặt của Lê Hỏa thì biến sắc hô lên.
- dừng lại.
Nhưng đã quá muộn, Lê Hỏa rút đao ra chém người đầu tiên.
Phập.
Một nhát chém dài chéo người, từ vết chém đó ta có thể thấy lòng mề của tê kia, tốc độ rút đao của Lê Hỏa quá nhanh kẻ đó chưa kịp biết gì thì đã chết.